Vân Nê

Chương 44: (HCV)



Edit: Coco

Tiếng nước trong phòng vệ sinh lại vang lên.

Vân Nê quấn khăn tắm, lấy áo ngủ từ trong vali ra. Lần này đến Bắc Kinh cô chỉ mang theo đúng một chiếc váy ngủ hai dây, chẳng che được gì hết.

Dấu hôn.

Hình xăm.

Tất cả đều lộ ra ngoài.

Cô suy nghĩ một lúc bèn đặt váy ngủ xuống, lấy một chiếc áo phông từ dưới đáy vali ra mặc, tùy tiện phối với một chiếc quần cotton.

Cô còn vài việc chưa hoàn thành, ôm máy tính ngồi bên bàn trà, vừa mở tài liệu ra gõ mấy chữ thì tiếng nước trong buồng tắm đã ngừng lại.

"Đàn chị." Lý Thanh Đàm cất tiếng gọi.

Vân Nê ngẩng đầu nhìn qua hỏi: "Sao thế?"

"Anh chưa lấy quần áo."

"..."

"Anh để balo ở trên sô pha, em lấy giúp anh với."

"Được, anh chờ tí." Vân Nê nghiêng người lấy chiếc balo đen kia, sau đó đứng dậy đi đến buồng tắm gõ cửa.

Cửa mở, phòng tắm được tách riêng thành hai khu khô và ướt nên hơi nước không bay ra ngoài mấy.

Cô vừa định nhét balo vào thì vách ngăn đột nhiên bị mở toang ra, hơi nước thoát ra càng nhiều.

Lý Thanh Đàm khoác áo choàng tắm của khách sạn, anh thắt chặt đai lưng, tuy nhiên lại không mặc gì bên trong cả. Từng giọt nước lăn dọc theo thái dương, chảy vào những vị trí bị che khuất.

Chiếc áo choàng hơi ngắn so với anh, đoạn từ cẳng chân đến mắt cá chân lộ hết ra ngoài. Da anh trắng, không quá nhiều lông, mắt cá chân góc cạnh, gân xanh trên bắp chân anh hiện lên hết sức rõ ràng.

Vân Nê ngây người tại chỗ.

Trái lại, Lý Thanh Đàm thì hết sức thong thả, anh đi chân trần qua, chậm rãi nói: "Trong này ướt quá, để tí anh thay quần áo sau."

"..."

Anh đi ra sô pha ngồi, vạt áo choàng tắm hướng về phía sau, vì thế mà đầu gối lộ ra ngoài. Mí mắt Vân Nê giật giật, cô chỉ sợ anh nhấc chân thêm lần nữa lại càng để lộ nhiều hơn.

Cô bước qua, cầm chiếc khăn tắm trên sô pha rồi đặt lên đùi anh, cố gắng kìm chế không liếc lung tung: "Anh đừng để bị cảm."

Anh vừa định mở lời thì ngay giây sau đã có người đến gõ cửa.

Vân Nê và Lý Thanh Đàm đồng thời quay đầu nhìn sang. Cô thấy anh có vẻ định khoác áo choàng tắm đi mở cửa, thì tất cả các dây thần kinh trong não đều như căng ra.

Cô vội vàng nhét balo trong tay vào lòng anh, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Anh yên phận cho em."

Ấy vậy mà lần này Lý Thanh Đàm lại ngoan ngoãn nghe lời, chỉ gật đầu không nói năng gì.

Bấy giờ Vân Nê mới đi mở cửa. Cô không dám mở hẳn, người đứng chắn giữa khe hở, còn lo lắng vịn chặt tay nắm cửa.

Người gõ cửa là một sư huynh dẫn dắt team. Anh ấy cầm laptop trong tay, cười bảo: "Anh không làm phiền em chứ? Nhắn tin không thấy em trả lời, giáo sư Chu bảo chúng ta tập hợp nên anh đành phải tới tìm em."

"Chắc tại điện thoại em hết pin." Vân Nê nói: "Cảm ơn sư huynh, em chuẩn bị xong sẽ xuống ngay ạ."

"Được."

Vân Nê đóng cửa, lúc quay đầu lại thì Lý Thanh Đàm đã thay đồ ngủ, còn mỗi cái áo trên tay chưa kịp mặc vào.

"Em phải ra ngoài à?"

"Ừ, giáo sư Chu tìm bọn em có chút việc." Vân Nê nhìn anh, không biết tại sao lại cảm thấy hơi áy náy, bèn bước đến ôm anh.

"Hửm?" Anh vẫn đang cầm chiếc áo phông, dùng tay còn lại xoa đầu cô rồi hỏi: "Em sao thế? Tự dưng lại như này."

"Em bận quá." Vân Nê thật lòng cảm thấy hơi khó chịu: "Tức ghê."

Lý Thanh Đàm nhận ra cô đang nghĩ gì, anh cong môi, xoa đầu cô mạnh hơn và nói: "Được rồi, chẳng phải em có việc gấp à? Em đi nhanh lên, anh ở đây chờ em."

Cô khẽ thở dài đáp: "Nếu anh buồn ngủ thì đi ngủ sớm đi. Em không biết giáo sư Chu sẽ nói đến mấy giờ."

"Ok, em đừng lo cho anh."

Vân Nê đổi tư thế, hôn lên bả vai anh rồi mới buông tay, nói: "Vậy em đi đây, anh nhớ uống thuốc đấy."

Thấy cô lưu luyến không muốn đi, Lý Thanh Đàm dứt khoát dùng biện pháp mạnh: "Hay để anh đưa em đi nhé?"

"Hả?" Vân Nê nghe vậy thì lập tức tỉnh táo lại, đi đến bên sô pha lấy laptop và túi đựng, sau đó chuồn luôn: "Bye nhé."

"..."

Ở chỗ giáo sư Chu hơn một tiếng đồng hồ, Vân Nê đã sốt ruột trở về, vừa xong việc đã định đi ngay lập tức, ai ngờ giáo sư Chu lại cố ý giữ cô lại để nói vài lời.

Cô đứng cạnh sô pha, suy nghĩ đã sớm bay cao bay xa, trả lời một cách lơ đễnh. Sau vài lần như thế, giáo sư Chu cũng phát hiện ra cô không tập trung, tức giận đến nỗi phồng mang trợn mắt, lại dạy dỗ cô một trận.

Vân Nê không dám ho he gì, đành ra sức gật đầu, bảo rằng bản thân đã biết, lần sau sẽ không thế nữa, đến cuối cùng còn hỏi mình có thể về được chưa?

Giáo sư Chu suýt thì dùng thước đánh cô giống giáo viên thời xưa, ông nói với vẻ mặt ghét bỏ: "Em đi đi."

"Vậy thầy nghỉ ngơi sớm nhé, em đi trước đây ạ!" Vân Nê cầm túi đựng laptop, phi thẳng xuống tầng, không chậm trễ một giây phút nào.

Lý Thanh Đàm vẫn chưa ngủ, anh đang tựa vào đầu giường đọc sách, thấy cô chạy vọt vào thì giật mình, ngẩn ra vài giây mới hỏi: "Sao thế?"

Vân Nê không trả lời, cô đi qua hôn anh một cái, sau đó mới tủm tỉm đáp: "Không sao hết." Cô lấy cốc nước của anh ở đầu giường, nhấp một ngụm rồi hỏi: "Anh có đói không?"

"Em đói à?" Lý Thanh Đàm nói xong bèn đi lấy điện thoại: "Giờ này mình có thể đi ăn đêm."

"Em hỏi anh có đói không, sao em hỏi một đằng anh cứ trả lời một nẻo thế."

Lý Thanh Đàm không biết bản thân nên trả lời là đói hay không đói. Đến cuối cùng anh vẫn đáp thật lòng: "Anh không đói lắm, nhưng nếu em muốn ăn thì chúng ta có thể đi xuống tìm quán nào đó."

"Em cũng không đói, chỉ sợ anh đói thôi."

Anh dở khóc dở cười bảo: "Anh có phải trẻ con đâu, nếu đói sẽ tự biết đường mà ăn."

"Ừ ha, em quên mất anh không còn là trẻ con nữa." Vân Nê đặt cốc nước xuống: "Anh còn già hơn em một tuổi mà."

"..."

Đêm nay xảy ra nhiều chuyện lộn xộn, đến khi hai người hoàn toàn xong việc, đặt lưng xuống giường thì đã qua mười hai giờ. Vân Nê vẫn không thay váy ngủ, cũng không kể cho anh chuyện hình xăm.

Hai người trò chuyện cả nửa đêm, không biết mấy giờ mới đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, bác tài xế chờ dưới tầng. Lý Thanh Đàm dậy trước, Vân Nê bị tiếng mở cửa phòng đánh thức nên cùng dậy theo, lẽo đẽo đi sau anh, giống hệt một cái đuôi nhỏ.

Anh đánh răng xong bèn vỗ cánh tay đang vòng qua hông mình, khẽ cười nói: "Buông ra."

Cô không nhúc nhích.

"Anh đi vệ sinh."

"..."

Mới sáng sớm Vân Nê đã đỏ mặt, chui ra khỏi nhà vệ sinh. Cô đặt hai phần ăn sáng mang lên tầng. Đến khi đánh răng rửa mặt xong xuôi, hai người ngồi vào bàn ăn một bữa sáng ngắn ngủi.

Hôm qua Lý Thanh Đàm không nghe lời bác sĩ, anh dám kéo dài từ nửa ngày thành sáng hôm sau mới về. Vân Nê nhận được tin nhắn của anh giữa cuộc họp.

[Anh bị bác sĩ Ngô mắng, sau này không được nghỉ nữa.]

Cô trả lời: [Em có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước.]

[Tin xấu.]

[Em cũng không được nghỉ.]

[Vậy tin tốt là gì?]

[Em mới biết được giáo sư Chu có một dự án hợp tác với phòng thí nghiệm của Thanh Hoa. Team em sẽ ở lại Bắc Kinh cả mùa hè này, đến lúc đó em có thể dành thời gian qua thăm anh.]

[*Sticker vui vẻ*]

Cô cười cất điện thoại đi. Họp xong, cả đoàn nghỉ trưa sau đó lục tục trở về Lư Thành.

Vân Nê về thẳng ký túc xá.

Học kỳ này Lương Sầm cũng bận chẳng khác gì cô. Hai người bình thường ở chung một ký túc xá nhưng lại không thường xuyên gặp nhau. Cô không ngờ lần này lại gặp được cô ấy ở ký túc xá: "Dự án của cậu xong rồi à?"

Lương Sầm đáp: "Ừ. Mệt chết đi được."

"Lần này giáo viên hướng dẫn đưa bọn cậu đi đâu thế?"

"Sa mạc Sahara." Lương Sầm học ngành thiên văn học. Hai năm nghiên cứu sinh cơ bản là theo giáo viên hướng dẫn chạy khắp nơi, cả người bị phơi nắng đến nỗi đen đi hai độ.

Cô ấy xoay người xuống giường, hỏi: "Cậu ăn chưa?"

"Chưa, xuống tàu cao tốc là mình về trường luôn."

"Đi thôi, ăn với nhau một bữa." Lương Sầm tùy ý buộc tóc lên, chuẩn bị đi đánh răng. Lúc cô ấy lướt qua Vân Nê thì đột nhiên bật cười.

"Ơ? Sao đấy?"

Cô ấy ôm tay tựa vào cái giá bên cạnh, hỏi: "Cậu gặp bạn trai rồi à?"

Vân Nê đáp: "Ừ."

"Tình hình chiến đấu kịch liệt phết nhỉ." Lương Sầm nhướng mày chỉ về phía ngực cô: "Thấy cả chỗ này rồi chứ gì."

Vân Nê nói: "Nếu mình bảo giữa bọn mình không phát sinh gì cả thì cậu có tin không?"

"Tin á." Lương Sầm cười: "Trừ khi mình ngốc."

"..."

Vân Nê cũng không biết nên giải thích với cô ấy như thế nào, mặc dù đây đúng là dấu hôn thật, nhưng cũng đúng là Lý Thanh Đàm còn chưa phát hiện ra hình xăm.

...

Vào kỳ nghỉ hè, trước khi đi Bắc Kinh, Vân Nê đưa Vân Liên Phi đến bệnh viện một lần nữa, vài hạng mục kiểm tra sức khỏe phải đến mai mới có kết quả.

Buổi tối, hai bố con mua đồ về nhà ăn.

Vân Nê vừa rửa rau vừa dặn dò Vân Liên Phi nhớ giữ gìn sức khỏe trong khoảng thời gian cô không ở nhà. Cuối cùng cô mới nói: "Bố, con muốn nói với bố chuyện này."

Vân Liên Phi đang thái khoai tây, chiếc thớt vang lên từng tiếng "Phập, phập." Ông hỏi: "Sao thế?"

"Con có bạn trai."

Tiếng "Phập, phập" ngừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục vang lên. Vân Liên Phi bảo: "Kể ra thì con cũng đến tuổi rồi, nếu con không nhắc đến thì quả thật sẽ đến lượt bố sốt ruột."

"Hoàn cảnh gia đình của anh ấy hơi phức tạp." Vân Nê không giấu diếm Vân Liên Phi về gia đình của Lý Thanh Đàm. Suốt bữa ăn, cô nói rất nhiều. Ăn xong, lúc đi dọn dẹp, cô chủ động hỏi: "Tết năm nay con có thể dắt anh ấy về được không ạ?"

Vân Liên Phi nhìn cô, có vẻ như ông không ngờ tốc độ lại nhanh như thế, mãi một lúc sau mới trả lời: "Được, khi nào con trở lại thì đưa cả thằng bé về."

"Cảm ơn bố."

Từ sau khi Vân Liên Phi phẫu thuật, lượng công việc của ông đã được cắt giảm đáng kể. Vân Nê cố ý chăm sóc sức khỏe ông nhiều hơn, năm nào cũng đi kiểm tra tổng quát hai lần, không có vấn đề gì lớn.

Lần này, ngoại trừ huyết áp hơi cao thì không sao. Bấy giờ Vân Nê mới yên tâm theo chân cả team đến Bắc Kinh.

Dẫu sao thì chuyến này cũng là đi công tác, lịch trình bận rộn. Vân Nê đến Bắc Kinh hơn nửa tháng cũng chưa có cơ hội ghé qua viện điều dưỡng.

Do lần trước Lý Thanh Đàm không nghe lời bác sĩ Ngô nên lần này cũng không được đi thăm cô. Hai người trò chuyện qua điện thoại mỗi ngày.

Thoáng chốc kỳ nghỉ hè đã trôi qua hơn nửa.

Ngày 16 tháng 8 là sinh nhật Vân Nê. Trợ lý nhỏ nhớ sinh nhật của mọi người trong phòng thí nghiệm, nếu đến ngày đó không bận, họ sẽ mua một chiếc bánh ngọt ăn chung.

Nếu bận thì nhiều nhất nhân vật chính sẽ có thêm một quả trứng gà trong suất ăn của mình.

Vừa hay hôm đó không bận. Giữa trưa, Vân Nê ăn bánh ngọt ở phòng thí nghiệm, bỏ qua bữa tiệc tối, sau khi xong việc thì chạy thẳng đến viện điều dưỡng.

Cô bắt ba, bốn chuyến tàu điện ngầm, khi đến nơi thì trời đã tối.

Lý Thanh Đàm vẫn ở trong căn phòng trước đây. Cô đi lên tầng ba, rẽ trái, gõ cửa không ai trả lời. Cô đưa tay xuống nắm đấm cửa, mở cửa ra, trong phòng không có ai.

Vân Nê chạm vào công tắc trên tường, không biết do mạch điện hay sao mà không bật được đèn. Ánh sáng từ những ngọn đèn đường ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng.

Cô vừa đi vào vừa gọi điện thoại cho Lý Thanh Đàm. Khi đi đến cửa sổ, cuộc gọi được nối máy, toàn bộ khung cảnh dưới lầu cũng rơi vào tầm mắt cô.

"Đàn chị."

Âm thanh trong điện thoại trùng khớp với giọng điệu của Lý Thanh Đàm thời cấp ba. Anh ngồi ngược sáng, mặc một chiếc áo phông trắng rộng rãi, sạch sẽ, tay cầm dùi trống, tựa như chàng trai ngồi trên khán đài năm ấy.

Sáu năm trước, anh tuyên bố giữa biển người tấp nập: "Bài hát này dành tặng cho một người cực kỳ quan trọng."

Sáu năm sau, anh chỉ nói với một mình cô: "Bài hát này dành tặng cho người mà tôi yêu sâu đậm."

Sáu năm trôi qua, giọng hát không còn nét cô đơn rõ rệt như trước nữa, cô chỉ nghe được niềm vui hân hoan và tình cảm đong đầy.

Vân Nê đứng bên cửa sổ, âm thanh trong di động hòa với âm thanh ngoài đời. Cô nắm chặt điện thoại, hốc mắt dần đỏ lên.

Hai người đã từng tiếc cho ngày hôm đó hơn cả những năm xa cách.

Cô đã từng trốn tránh và lùi bước, thậm chí còn có ý định đẩy anh ra khỏi cuộc sống của mình. Vậy mà anh vẫn đứng ở một nơi cô không nhìn thấy.

Dùng cách của anh để bảo vệ cô, đồng hành cùng cô.

Nếu như không có sự kiên trì của anh, Vân Nê không thể tưởng tượng được giờ đây họ sẽ thế nào. Có lẽ là mỗi người một phương, cả đời không gặp lại.

Biết đâu một ngày nào đó về sau, bọn họ sẽ chạm mặt nhau nơi đường phố tấp nập. Khoảnh khắc đi lướt qua nhau, họ sẽ nhớ rằng cả hai từng có khoảng thời gian tươi đẹp như vậy.

Tiếng hát đến hồi kết, cô bỗng dưng xoay người chạy xuống tầng, tiếng gió rít bên tai, âm thanh trong điện thoại lúc to lúc nhỏ, mãi đến khi hoàn toàn dừng lại.

Lý Thanh Đàm đặt cặp dùi trống xuống, nhìn cô đi về phía mình. Anh đứng dậy đón lấy cô, cô nhào tới thật mạnh, khiến anh phải lùi về sau vài bước mới đứng vững được.

Đêm mùa hạ, gió thổi đến từ khắp nơi, hồ nước dần lóe lên những đốm lửa rực rỡ.

Vân Nê ôm anh càng chặt hơn, cô không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi lệ.

Lý Thanh Đàm ra sức vò đầu cô, hơi dịch ra một chút: "Cho anh chút thể diện được không. Mặc dù không đẹp như pháo hoa nhưng anh cũng đã chuẩn bị mất mấy ngày đấy."

Anh đang nói đến những đốm lửa bên hồ.

Vân Nê lau mặt qua loa, được anh kéo đến ven hồ. Đến lúc này cô mới nhìn rõ những đốm sáng đó là những que pháo bông được buộc thành một bó.

Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, miệng cứ thế buông ra lời xin lỗi.

"Em xin lỗi gì chứ?" Lý Thanh Đàm lấy ống tay áo lau nước mắt cho cô: "Chẳng phải em đã nói, giữa chúng ta không có gì phải xin lỗi ư."

Nhưng cô vẫn nói: "Khi đó em không cố ý muốn xa lánh anh... Có người báo với chủ nhiệm Vu rằng chúng ta đang yêu đương. Em bị, bị thầy Lưu gọi đến nói chuyện."

"Có chuyện này ư?" Giọng điệu Lý Thanh Đàm có phần không vui: "Sao em không nói với anh sớm. Tội này tính ra còn oan hơn cả tội hồng nhan họa thủy nữa."

"Thầy Lưu giúp đỡ em rất nhiều, em không muốn... không muốn khiến ông ấy thất vọng, em xin lỗi." Vân Nê nghẹn ngào nói: "Lúc đó em không nên làm như thế."

Lý Thanh Đàm lại kéo cô vào lòng rồi bảo: "Quả thật là lúc đó anh rất tức giận, nhưng anh chưa từng trách em, cũng không cảm thấy em đối xử tệ với anh. Anh thích em, muốn ở bên em, tất cả đều là suy nghĩ của riêng anh, là anh tự nguyện, không liên quan gì đến em cả. Em có quyền từ chối anh."

"Anh tức giận bởi vì anh không thể trở thành người khiến em thích, không phải bởi vì em trốn tránh anh." Anh chỉ có đúng một cách dỗ người ta, đó là xoa đầu: "Em hiểu chưa? Em đừng khóc, hôm nay là sinh nhật em mà, vui lên nhé?"

Vân Nê gật đầu, nước mắt lăn dài.

Anh lấy tay lau đi, sau đó chuyển chủ đề: "Nghe hay không?"

"Gì cơ?"

"Bài anh hát ý." Lý Thanh Đàm nhướng mày: "Em đừng nói với anh là vừa nãy em không nghe thấy gì nhé, chắc anh chớt mất."

"Em nghe được." Cô nín khóc, mỉm cười nói: "Em đã nghe nó từ rất lâu rồi."

"Thế thì được." Lý Thanh Đàm không nhận ra ý khác trong lời của cô. Anh nắm tay cô và nói: "Đi thôi, trở về cắt bánh, anh học hơn nửa tháng đấy."

"Anh chuẩn bị sinh nhật em từ sớm rồi à?"

"Đúng vậy." Lý Thanh Đàm cụp mắt, giọng trầm xuống: "Kể ra thì đây là lần đầu tiên anh tổ chức sinh nhật cho em."

Mùa hè năm đó, anh luyến tiếc và bỏ lỡ đâu chỉ một thứ.

Vân Nê bỗng dưng nghĩ đến chuyện gì đó, cô buông tay anh ra, xoay người chạy đến con đường phía xa và nói: "Anh lên trên trước đi, em đi mua cái này."

Lý Thanh Đàm vẫn chưa thể vận động mạnh, chỉ đành nhìn cô chạy ra xa. Anh từ từ bước từng bước một, cuối cùng đụng phải cô đang trên đường về.

Vân Nê mua một thứ mà anh không ngờ đến, hai cây kem. Cô thở hồng hộc nói: "Trước đây anh nhờ em mua, lần này em bù cho anh."

Lông mày Lý Thanh Đàm khẽ động, anh ngẩn người mất vài giây mới nhận ra ý của cô.

Chiều hoàng hôn mùa hè năm đó, anh vừa tỉnh dậy, đi dép lê tới ban công, gọi Vân Nê đang định đi mùa đồ ăn lại: "Đàn chị."

"Mua cho anh cây kem."

Cây kem mà anh không thể ăn ấy, vào sáu năm sau, trong cùng mùa hạ đầy tiếng ve kêu râm ran, cuối cùng anh cũng được ăn.

Mặc dù bọn họ đã bỏ lỡ rất nhiều, tiếc nuối cũng nhiều, nhưng may thay, tất cả vẫn còn bù đắp kịp.

...

Hôm sau Vân Nê vẫn phải đi làm. Sáng sớm cô đã vội vàng trở về từ viện điều dưỡng. Khoảng thời gian kế tiếp cô lại tiếp tục bận bịu bất kể ngày đêm. Giai đoạn sau của dự án có bước đột phá lớn, giáo sư Chu hiếm khi cho họ nghỉ ngơi ba ngày.

Cô trực tiếp gói ghém vài bộ quần áo, phi thẳng đến viện điều dưỡng.

Lý Thanh Đàm đã bước vào giai đoạn hai của quá trình phục hồi, còn lại một giai đoạn cuối cùng. Sau đó anh sẽ không cần ở lại viện điều dưỡng nữa, chỉ cần đến bệnh viện kiểm tra định kỳ là được.

Chẳng bao lâu nữa là hết tháng 8.

Dự án của giáo sư Chu đã tiến vào giai đoạn kết thúc. Vân Nê phải về trường để đăng ký thẻ học sinh nên quay lại Lư Thành với người bạn cùng lứa khác.

Cuộc sống của năm nghiên cứu sinh cuối cũng không khác trước là mấy, điểm khác biệt duy nhất chính là Vân Nê học thẳng lên tiến sĩ nên không phải lo lắng chuyện tìm việc. Ngày nào cũng như ngày nào, nếu cô không ở phòng thí nghiệm thì chính là đang ở kí túc xá viết luận văn. Cuộc sống vừa nhàn vừa thoải mái.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi, thi thoảng cuối tuần cô sẽ ghé qua Bắc Kinh.

Vào lễ Quốc Khánh, Vân Nê cực kỳ bận, làm việc không kể ngày nghỉ. Đến tối khi quay về kí túc xá, cô gọi video cho anh, trò chuyện một lúc thì buồn ngủ.

Cô đang mơ màng, nghe thấy tháng sau anh phải về Melbourne một chuyến thì lập tức tỉnh ngủ.

"... Anh vừa nói gì cơ."

"Quay về Melbourne một chuyến." Từ sau khi Lý Thanh Đàm gặp tai nạn, anh buộc phải tạm dừng công việc ở ngân hàng đầu tư. Anh cần quay về để xử lý một vài giấy tờ.

"Anh định đi hôm nào?"

"Chắc khoảng ngày 20."

Vân Nê dở lịch trình của bản thân ra xem, qua giữa tháng là cô rảnh: "Vậy em có thể qua đó cùng anh, đúng lúc ấy em cũng xong việc rồi."

Lý Thanh Đàm hết sức vui vẻ đáp: "Ok."

Quyết định này có phần đột ngột. Sau đó Vân Nê lại trải qua một khoảng thời gian tăng ca bận bịu. Ngày hai người bay đồng thời là Tiết Tiểu Tuyết* trong nước.

(*Tiểu Tuyết xuất hiện nhằm báo hiệu thời tiết đã thực sự bước vào mùa đông với ngưỡng nhiệt độ xuống rất thấp.)

Khi bắt đầu bước vào tiết này, thì nửa cầu Bắc rất dễ xảy ra tình trạng có tuyết rơi, ban đầu ở mức độ thấp, thường xảy ra vào ban đêm hoặc buổi sáng sớm, sương muối, băng giá, nước đóng băng..

Thời gian bắt đầu của tiết Tiểu Tuyết tính theo lịch dương là từ ngày 22 hoặc 23/11 và nhường sẽ kết thúc vào ngày 07/12 hàng năm.

Đầu tiên cô từ Lư Thành đến Bắc Kinh, sau đó bay đến Melbourne với Lý Thanh Đàm.

Chuyến bay kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ, hôm sau hai người mới hạ cánh xuống Melbourne. Lý Thanh Đàm tạm thời vẫn ở tại căn nhà trước kia.

Lần này anh ghé qua cũng là để đóng gói đồ đạc nơi đây gửi về nước.

Melbourne chênh lệch múi giờ với trong nước. Ngày Vân Nê đến đây, cô ngủ một giấc rất dài, sáng hôm sau cô mơ màng bị Lý Thanh Đàm đánh thức.

Cô vừa mở mắt ra đã ngẩn người mất một lúc.

Lý Thanh Đàm vừa tắm xong, tóc mai vuốt ngược về sau. Anh mặc áo sơ mi trắng kết hợp với bộ vest màu đen, khom lưng trước mắt cô, tay đang thắt cà vạt.

Trông anh bớt đi vài phần non nớt, thêm vài phần sắc bén của người trưởng thành.

"Sáng nay anh phải qua ngân hàng đầu tư để làm vài thủ tục, không biết trưa có về được không. Đến lúc đó anh sẽ gọi cho em. Anh làm bữa sáng cho em để ở dưới tầng, em dậy thì nhớ ăn nhé." Anh thắt cà vạt xong xuôi thì ghé sát vào mặt cô, trên người có hương thơm thoang thoảng sau khi cạo râu: "Hôn cái nào."

Cô ôm lấy chăn, rướn người qua hôn lên má anh.

Có vẻ như anh không hài lòng, theo sát cô đòi hôn. Vân Nê hoàn toàn tỉnh ngủ, nghiêng đầu để anh hôn lên má mình: "Em còn chưa đánh răng mà."

"Anh không chê em đâu." Lý Thanh Đàm cúi đầu khẽ mổ xuống môi cô, nâng tay nhìn đồng hồ rồi nói: "Anh phải đi đây, em nhớ ăn sáng đấy."

"Em biết rồi."

Khi anh xuống tầng, cơn gió biển ẩm ướt ùa vào từ ban công. Vân Nê nằm trên giường vài phút với đứng dậy rửa mặt.

Trưa hôm đó Lý Thanh Đàm không về thật. Anh đặt đồ ăn cho cô. Đến hơn một giờ chiều, anh gọi điện thoại đến, nhờ cô vào thư phòng tìm một tập tài liệu, chờ lát nữa sẽ có người sẽ qua lấy.

Vân Nê tìm thấy tập tài liệu Lý Thanh Đàm cần trong ngăn kéo thứ hai ở bên phải bàn làm việc. Sau khi có người qua lấy, cô không có gì để làm, lại quay về thư phòng dùng máy tính của anh viết luận văn.

Trong lúc lên mạng tìm tư liệu, cô vô tình ấn vào một dấu trang, hiện ra một loạt trang web chính thức của các hãng hàng không lớn.

Vân Nê giật mình sửng sốt vài giây, cô ấn vào một trang web trong đó. Anh chưa đăng xuất tài khoản, cô ấn vào lịch sử mua vé, hầu hết là lịch sử chuyến bay từ Melbourne đến Manhattan, New York.

Nhưng sau đó, đều là các chuyến bay từ Melbourne về Thượng Hải, Lư Thành. Cô lại ấn vào các hãng hàng không khác, tất cả đều có lịch sử như thế.

Anh từng trở về ư?

Trong những năm qua, tại thời điểm cô nhớ đến anh, có phải anh đã từng quay về hay không.

Vân Nê ngồi trong thư phòng cả buổi chiều, mãi đến khi trời tối, ngoài cửa có tiếng đỗ xe, cô mới tỉnh táo lại và rời khỏi căn phòng.

Lý Thanh Đàm vừa vào cửa, một tay cầm cặp tài liệu, tay còn lại ôm một chiếc túi giấy to, bên trong đựng vài loại hoa quả và rau dưa

Anh cởi áo vest ra đặt lên lưng ghế, xắn ống tay áo lên chuẩn bị bữa tối.

Anh nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau, chưa kịp ngoảnh đầu lại thì có người đã dán vào sau lưng, cánh tay vòng qua bên hông anh.

"Em thấy chán à?"

"Không." Vân Nê dụi đầu vào sơ mi anh, hỏi: "Hôm nay anh có bận không?"

"Cũng bình thường, có điều lâu rồi anh không làm việc nên thấy hơi không quen." Lý Thanh Đàm lấy một hộp dâu tây ra từ túi giấy, thả dâu vào bồn rửa, bỏ thêm chút muối rồi hỏi: "Hôm nay em ở nhà làm gì?"

"Ăn, ngủ và viết luận văn. Anh còn bận bao nhiêu ngày nữa?"

"Nếu nhanh thì đến ngày kia là xong." Lý Thanh Đàm nắm lấy cánh tay cô, ôm cô vào lòng, vừa hôn cô vừa để ý nước chảy. Đến khi buông ra, anh cọ ngón tay lên môi cô và nói: "Em chờ anh xong việc sẽ đưa em ra ngoài chơi."

"Được." Vân Nê hít một hơi thật sâu rồi bảo: "Để em làm cho, anh mau đi tắm đi."

Lý Thanh Đàm không tranh với cô. Anh cầm áo vest đi lên tầng hai, vừa đi vừa trả lời tin nhắn.

Đến khi ăn cơm xong, Vân Nê đột nhiên nghĩ đến chuyện ra bờ biển. Vừa hay Melbourne đang chuyển giao từ xuân sang hạ, rất nhiều người tản bộ bên bờ biển vào ban đêm.

Lý Thanh Đàm không có ý kiến gì, chỉ nói: "Để anh trả lời email trước, mười phút thôi."

"Được, thế em đi tắm đây." Vân Nê trở về phòng, nhanh chóng tắm nước nóng. Cô thay một chiếc áo hai dây xanh nhạt kết hợp với cardigan mỏng màu trắng, phía dưới quần đùi kẻ caro xanh.

Mái tóc ướt tùy ý xõa trên vai.

Lý Thanh Đàm ra khỏi thư phòng, thấy cô đi chân trần bèn cầm đôi dép qua, sau đó nói: "Em lại đây sấy tóc đi."

Cô lắc đầu đáp: "Không cần đâu, ra ngoài một lúc là khô."

Lý Thanh Đàm không nói được cô, đành lấy khăn tắm lau qua cho cô, còn nhắc nhở: "Melbourne vẫn chưa đến mùa hè đâu."

"Nhưng vẫn nóng quá đi mất."

".."

Hai người đi xuống tầng thay giày. Lý Thanh Đàm mặc đồ ở nhà thoải mái, chân đi dép lê, ra sân trước chờ cô.

Anh vừa quay đầu lại, Vân Nê đã xỏ một đôi dép giống hệt ra ngoài, Ngón chân trắng trẻo mượt mà, cẳng chân thon dài thẳng tắp,

Anh nhìn lên trên, dừng lại ở nơi nào đó.

Ánh mắt anh bỗng lóe lên.

Nhưng dường như Vân Nê chưa nhận ra, cô đi đến khoác tay anh và nói: "Đi thôi."

Lý Thanh Đàm im lặng suốt dọc đường. Khi đến bãi biển, cô cởi dép ra, đạp chân trần lên sóng biển. Chiếc áo trễ cổ bất chợt trượt xuống, để lộ đường nét của hình xăm.

Anh cầm đôi dép của cô, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Chỗ này của em có gì thế?"

"Gì cơ?"

Anh chạm ngón tay vào chỗ trái tim cô.

Vân Nê cúi đầu nhìn rồi đáp: "Hình xăm đấy."

"Em xăm lúc nào thế?"

"Mùa hè năm nhất hoặc năm hai, em không nhớ nữa." Vân Nê kéo cổ áo xuống, hình xăm hoàn toàn lộ ra: "Đẹp không?"

"Đẹp."

"Sao anh không hỏi em xăm cái gì?"

Lý Thanh Đàm dừng chân, quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô. Giây phút ấy anh ý thức được có thể hình xăm này có liên quan đến mình.

Giọng anh khẽ run lên vì hồi hộp: "Em xăm gì thế?"

"Anh đấy." Vân Nê nhìn về phía xa xăm: "Em sợ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, sẽ quên anh, bèn xăm anh ở đây để ghi nhớ suốt đời."

Hình xăm tồn tại suốt đời, mặc dù sau này có thể xóa đi, nhưng nó vẫn sẽ để lại dấu vết không thể phai mờ. Nếu một người chọn một hình xăm nào đấy, chắc chắn nó sẽ mang ý nghĩa hết sức quan trọng.

Sau khi nghe xong, Lý Thanh Đàm im lặng không lên tiếng, chỉ kéo tay cô nhanh chóng đi về nhà.

Mở cửa.

Đi lên tầng.

Anh quăng thẳng cô lên giường. Vân Nê còn chưa kịp nghĩ gì thì anh đã đè lên người cô, đặt xuống từng nụ hôn mất kiểm soát.

Anh hôn vô cùng gấp, mắt đỏ lên, giọng vừa trầm vừa khàn: "Anh sẽ cho em tất cả mọi thứ anh có, bao gồm cả chính bản thân anh."

...

...

Ánh bình minh lấp ló phía chân trời, cốc nước trên đầu giường ngừng đung đưa. Tiếng sóng biển như xa như gần. Lý Thanh Đàm cúi đầu xuống vừa hôn vừa cắn lên hình xăm kia.

Chăn đắp hờ, dần trượt xuống theo động tác của anh, để lộ những vết cào đỏ tươi trên lưng.

Ngón tay Vân Nê đặt trên vai anh đột nhiên siết chặt, sau đó lại buông ra, mắt cô díu lại, giọng nói khàn đặc: "... Lý Thanh Đàm."

"Hửm." Anh nằm sấp xuống, úp mặt vào vai cô, hơi thở nóng bỏng.

"Hôm nay em dùng máy tính của anh, vô tình nhìn thấy lịch sử chuyến bay." Cô xoa mái tóc ngắn của anh: "Mấy năm nay anh có về Lư Thành không?"

"Không." Lý Thanh Đàm nhắm mắt lại đáp: "Anh không thể về được. Anh vừa đến đây đã không được cầm chứng minh thư và hộ chiếu."

"Vậy anh..."

"Anh mua, anh có một suy nghĩ, cứ cảm thấy rằng sau này sẽ có khả năng trở về." Anh chống tay lên, mắt vẫn còn đỏ, trên vai có những dấu răng rất sâu.

Là do cô cắn trong lần đầu tiên cô mất kiểm soát.

Vân Nê đưa tay chạm vào đó, mũi chua xót, mắt cũng hơi đỏ lên: "Vậy nên anh thật sự đã về rồi."

"Đúng vậy, anh đã về rồi." Anh bắt lấy tay cô, xoay người ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên khóe mắt ướt át của cô: "Anh sẽ không đi nữa."

...

Lý Thanh Đàm không bỏ công việc ở Melbourne, mà chuyển công tác sang chi nhánh ngân hàng đầu tư ở phố tài chính tại Thượng Hải, cuối năm mới nhậm chức.

Sau khi trở về từ Melbourne, Vân Nê thuê căn hộ hai phòng ngủ ở gần trường mà cô ưng trước đó. Tiền thuê một tháng và đặt cọc trước ba tháng, Lý Thanh Đàm quẹt thẻ.

Cảm giác được người khác bao nuôi quả là không tồi.

Trước đây căn hộ mới được cho thuê một lần, còn mới đến 70%. Một tuần trước đông chí, Lý Thanh Đàm từ Bắc Kinh về, hai người dọn vào ở chung.

Anh đã hoàn thành giai đoạn phục hồi chức năng thứ ba. Sau khi về Lư Thành, anh liên lạc với một chuyên gia tại bệnh viện trực thuộc Đại học khoa học và kỹ thuật Trung Quốc, qua đó kiểm tra định kỳ.

Vân Nê vốn định đến Tết mới đưa anh về gặp Vân Liên Phi, nhưng sau khi Vân Liên Phi biết chuyện hai người sống chung, bèn bảo cô đưa anh về từ trước lễ Giáng Sinh.

Bố vợ tuyển con rể, nhìn thế nào cũng thấy không ưng.

Mặc dù Vân Liên Phi bảo cô đã đến tuổi yêu đương, nhưng vẫn âm thầm nói bóng gió nhắc nhở Vân Nê rằng hiện tại còn quá sớm để kết hôn.

Đến tối sau khi trở về căn hộ gần trường, Vân Nê đề cập đến chuyện này với Lý Thanh Đàm: "Không phải do bố em soi mói anh đâu, ông ấy luyến tiếc em mà thôi."

"Anh biết." Lý Thanh Đàm vừa hôn cô vừa cởi áo khoác của cô ra: "Chờ sau này kết hôn, chúng ta đón bố về sống chung."

"Ông ấy còn chưa phải bố anh đâu——" Vân Nê đẩy vai anh, hờn dỗi nói: "Anh đứng kéo nữa, cái lần trước đã bị anh xé rách rồi."

Anh ngẩng đầu lên, khẽ cười nói: "Vậy em dạy anh đi."

"..."

Ánh đèn trong phòng sáng gần như cả đêm. Ngăn kéo đầu giường hé mở, đồ mới mua bên trong bị lôi ra, rơi vãi lung tung khắp nơi.

Cạnh thùng rác còn có một chiếc bao ướt sũng.

Ván giường kẽo cà kẽo kẹt, chăn bị dồn lên đến đầu giường, góc chăn rũ xuống đất đong đưa qua lại theo chuyển động của ván giường.

...

Chớp mắt đã đến năm mới.

Ngày 31 Tết, Vân Nê và Lý Thanh Đàm hẹn đến phố đi bộ ăn lẩu, nhưng phòng thí nghiệm tạm thời xảy ra vấn đề, hơn 8h cô mới xong việc.

Lý Thanh Đàm đến nhà hàng chờ trước, nồi lẩu sôi sùng sục cô mới vội vàng chạy qua, vừa kịp lúc ăn món thịt dê cuốn nóng hổi.

Ăn lẩu xong, hai người rời khỏi nhà hàng. Tối nay Vân Nê đi vội vàng, để quên khăn quàng cổ ở phòng thí nghiệm. Lý Thanh Đàm cởi khăn của anh xuống, quàng lên cổ cô, sau đó kéo tay cô nhét vào túi áo, giọng điệu có vẻ không tốt lắm: "Em có biết giờ đang là mùa đông không?"

"Em đi gấp quá nên quên mất." Cô cười tủm tỉm đáp: "Chẳng phải còn có anh ở đây ư?"

Lý Thanh Đàm bật cười, không đáp lại, chỉ siết chặt tay cô.

Năm nay tuyết đầu mùa ở Lư Thành tới sớm. Vào ngày thứ ba bọn họ ở Melbourne, vòng bạn bè của Vân Nê tràn ngập hình ảnh tuyết đầu mùa của Lư Thành.

Vào đêm giao thừa, gió và tuyết cũng có mặt. Bông tuyết bay vi vu đầy trời.

Còn một tiếng nữa là đến 0 giờ, phố đi bộ toàn người là người. Vân Nê và Lý Thanh Đàm nắm tay nhau đi trên đường, cô cảm thán: "Em còn nhớ thời điểm chúng ta học cấp ba, có rất nhiều người đến phố đi bộ đón giao thừa. Lúc ấy chúng ta cũng tới đây, anh còn nhớ không?"

"Anh nhớ."

"À đúng rồi, anh đã liên hệ với Tưởng Dư chưa?"

"Anh hẹn cậu ấy mấy hôm nữa đi ăn rồi."

"Vậy để em hẹn cả Phương Miểu nữa." Vân Nê gãi tay anh nói: "Anh còn nhớ em đã từng nói với anh về bạn trai Phương Miểu không?"

"Ai cơ?"

"Chung Diễm, anh có ấn tượng gì không?"

Lý Thanh Đàm nghĩ một hồi bèn đáp: "Anh không nhớ ra."

"Chính là chàng trai năm đó chúng ta dũng cảm cứu ý." Vân Nê cười nói: "Có phải rất kỳ diệu không. Lúc em biết Phương Miểu và cậu ta yêu đương cũng giật cả mình."

Cuối cùng Lý Thanh Đàm cũng tìm ra hình ảnh của Chung Diễm trong ký ức, không ngờ anh ta và Phương Miểu đang ở bên nhau: "Anh cũng hơi ngạc nhiên."

"Có thể đó chính là duyên phận, giống chúng ta vậy."

Lý Thanh Đàm nghiêm túc đáp lại một tiếng: "Ừ."

Ngày càng có nhiều người đổ ra đường, đi bộ liên tục đụng vào vai nhau. Vân Nê càng đi càng thấy nóng, khẽ thở dài nói: "Hay chúng mình về đi."

"Không đợi đón năm mới à?"

"Không. Dù sao thì khoảnh khắc ấy cũng không phải thứ quan trọng nhất của đêm giao thừa, mà là người ở bên mình." Cô giơ hai bàn tay đang đan vào nhau lên: "Phải không?"

Lý Thanh Đàm cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, đôi mắt nhìn cô tràn ngập niềm vui: "Đương nhiên rồi."

Tuyết bay lơ lửng trong ánh đèn. Hai người nắm tay nhau quay ngược lại với đám đông, đi đến chỗ xa hơn, tiếng nói cười dần lặn mất.

Đêm nay, gió và tuyết yên tĩnh, đèn đường mờ ảo.

Hai người chìm trong tình yêu.

——

Vân Nê

Tuế Kiến.

Hoàn chính văn