Vạn Người Ghét Sống Lại Thành Thụy Thú Vạn Người Mê

Chương 5: Từng gặp



Edit: Miên Miên

Beta: Sương

–------

QAQ!!! Không thể nhịn được nữa, không thể chịu được nữa! Á!

Bầu không khí trong xe lập tức giảm xuống hệt như bị đóng băng.

Trợ lý đặc biệt há hốc miệng, một câu cũng không khen nổi.

Anh ta không nghĩ có một ngày sự độc miệng của Hoắc Vọng sẽ rơi trúng vào một bé mèo lông xù đáng thương.

Là người có kinh nghiệm bị tổn thương bởi nó vô số lần, trợ lý rất cảm thông cho Lâm Úc. Nhưng anh chỉ có thể yên lặng lái xe.

Kỹ năng lái xe của trợ lý rất tốt, để phòng ngừa vận xui của Hoặc Vọng ảnh hưởng nên dù đã lấy được bằng chuyên nghiệp nhưng anh vẫn cảnh giác quan sát bốn phía.

Hoắc Vọng còn đang tùy ý chọt bộ lông trong ngực, đột ngột ngón trỏ lại bị cắn, sau đó bị ngậm không buông, giống như ngón tay của hắn là một cái que mài răng vậy.

Chút đau đớn này không đáng gì, chút suy tư hiện lên trong mắt Hoắc Vọng: "Hình như nó đói bụng."

Lâm Úc: Ai đói cơ! Cả nhà anh mới đói?! Tôi là đang tức giận! Vô cùng tức giận! Anh có hiểu không!!!

Cậu cắn mạnh hơn để thị uy, hừ một tiếng từ cổ họng: Sợ chưa nè?

Hoắc Vọng chắn chắn, càng thêm khẳng định: "Nó đói bụng rồi."

Lâm Úc:.... khinh thú quá đáng!

Trợ lý vô cùng tận tâm dừng xe ở một cửa hàng tiện lợi, nói: "Để tôi đi mua sữa dê."

"Ừ." Chân của Hoắc Vọng hơi duỗi ra, thậm chí còn điều chỉnh một tư thế thích hợp hơn để Lâm Úc cắn ngón tay hắn.

Lần này không cần hắn chọc thì Lâm Úc cũng tức giận đến độ trở thành một đóa bồ công anh lông xù.

Cậu chưa từng thấy người nào đáng ghét như vậy!

Trợ lý bước ra khỏi tiệm, tay ôm mấy bình sữa: "Không có sữa dê nhưng mèo nhỏ cũng có thể uống loại này."

Trợ lý vừa mở cửa muốn xe thì đột nhiên có mấy chiếc xe cảnh sát chạy qua. Anh chặn một người qua đường hỏi thăm: "Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?"

Người qua đường nói lớn, giọng mang theo lo lắng: "Xảy ra tai nạn! Là tai nạn xe cộ liên hoàn! Có kẻ say rượu lái xe, vừa lúc nãy thôi đã mất lái khiến nhiều xe đâm vào nhau, có người mất mạng, người thì không rõ sống chết!"

Vẻ mặt trợ lý trở nên khó tin, nhỏ giọng nói: "May mà lúc nãy dừng xe lại."

Bằng không có khả năng họ đã bị cuốn vào vụ tai nạn này.

Vợi vận may của Hoắc tổng thì cũng có thể lắm chứ. À không, với sự xui xẻo của hắn thì việc hắn tránh được tai nạn mới là điều kì lạ nhất.

Trợ lý mang theo sự sợ hãi lên xe, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên người mèo nhỏ: "Hoắc tổng, có lẽ... con mèo mà ngài nhặt được có thể mang lại may mắn cho ngài."

Nói câu này xong, trợ lý có chút sửng sốt, cảm thấy mình thật quái lạ, nhưng không nhịn được lóe lên chút hi vọng.

Nếu như… mèo nhỏ thật sự có thể mang lại vậy may, dù một tẹo thôi, thì anh ta cũng có thể kiêu ngạo mắng những kẻ đã phản bội Hoắc tổng vì vận rủi của hắn!. Thử 𝐭hách 𝐭ìm 𝐭𝙧ang gốc, géc gô ﹎ T𝙧𝐔mT𝙧𝙪𝘆ện.vn ﹎

Trợ lý này có mê tín quá không?

Lâm Úc nghi hoặc nhìn vẻ mặt của Hoắc Vọng, dưới phản ứng khoa trương của trợ lý, cuối cùng cậu nhớ lại một chuyện.

Rõ ràng trước đây cậu đã từng gặp người đàn ông này.