Vạn Người Ghét Sống Lại Thành Thụy Thú Vạn Người Mê

Chương 9: Truyền thụy khí



Edit: Miên Miên

Beta: Sương

–------

Lúc này bỗng Lâm Úc cảm nhận có một luồng sáng mong manh từ từ xâm nhập vào cơ thể cậu. Không đợi Lâm Úc hỏi các tiểu tinh linh đã tranh nhau nói:【 Úc Úc, thụy khí của cậu đang tăng lên!!!】

Giống như người tu tiên cần linh khí để tăng cấp thì thụy thú lại cần thụy khí để mạnh lên.

Lâm Úc cảm nhận được nguồn sức mạnh này là do mấy chị nhân viên đang khen mình đáng yêu, cậu hơi suy tư hỏi tiểu tinh linh: "Tôi có thể truyền thụy khí này cho người khác không?"

【Đương nhiên có thể, tuy bên cạnh cậu là người khác đã có may mắn, nhưng nếu cậu chủ động truyền thụy khí thì người kia sẽ càng thêm may mắn, ví dụ người bên cạnh cậu mua vé số, họ sẽ trúng giải nào đó, nhưng nếu cậu truyền thụy khí vào thì họ lập tức trúng giải đặc biệt!】

Mắt thấy nhân viên công tác cầm hộp rút thăm trúng thưởng đến, Lâm Úc vội vàng nhắm mắt lại, cố gắng tập trung nhất có thể, một luồng thụy khí màu vàng nhẹ nhàng bay ra khỏi cơ thể cậu đến bàn tay đang rút thăm của Hoắc Vọng, cuối cùng biến mất trong tay hắn.

Đối với hoạt động rút thăm trúng thưởng này, Hoắc Vọng chưa bao giờ ôm bất kì hy vọng nào, đôi mắt sâu cũng không tỏ vẻ mất kiên nhẫn, chỉ có sự bình tĩnh vì đã biết trước kết quả.

Trong 28 năm cuộc đời của mình, hắn chưa bao giờ trúng xổ số, ngay cả trúng giải trên nắp chai nước hắn cũng chưa từng được.

Hắn đã quen với những điều này.

Chỉ là không biết tại sao cục bông trong ngực hơi kích động, dường như rất mong chờ chuyện rút thăm trúng thưởng này.

Trong lòng Hoắc Vọng chút tiếc nuối, đáng ra vừa rồi hắn nên để cho nhóc không cổ này bốc có khi sẽ đạt được giải khuyến khích.

Lâm Úc không biết người đàn ông đang nghĩ gì, đây là lần đầu tiên cậu sử dụng thụy khí của mình, cậu mong chờ nhìn nhân viên tiếp nhận vé số, nhân viên cầm lấy lá thăm, chuẩn bị cạo ra, thì phía sau bỗng chuyền đến âm thanh ồn ào.

Phía sau là một cặp nam nữ, trong đó người nam lớn tiếng nói: "Tôi mua nhiều thứ như vậy vì cái gì không cho tôi rút thăm?"

Nhân viên bán hàng bên vẻ mặt lúng túng nói:"Xin lỗi quý khách, đây là hoạt động trứng phục sinh của cửa hàng, theo quy định, hàng hóa anh mua không thuộc hoạt động này."

Hoắc Mạc Nguyên nhìn em gái bên cạnh mình, định không cho qua chuyện thì đột nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc, đôi mắt trợn tròn: "Ôi, không phải anh họ đó ư?”

Lập tức Hoắc Tri Tri bên cạnh hắn cũng nhìn lại đây, kinh ngạc nói: "Là anh họ kìa!"

Hoắc Vọng nghiêng đầu liếc nhìn họ một cái, rồi như không thấy mà quay đầu sang chỗ khác.

Đây là một cặp anh em được người trong nhà chiều hư, coi trời bằng vung.

Mỗi lần Hoắc Tri Tri gặp Hoắc Vọng đều bị hắn xem như không khí. Lúc đầu, cô còn nghĩ cách lấy lòng người anh rời khỏi gia tộc rồi tay trắng dựng nghiệp này. Sau đó phát hiện Hoắc Vọng là đồ sao chổi dám coi thường cô, thế là cô cùng anh trai chèn ép liên tục, nói xấu hắn khắp nơi.

Hoắc Tri Tri ghét bỏ nhìn sang Lâm Úc:" Sao anh họ có thể tùy tiện nuôi mèo nhỉ, không để ý xem nó là chủng loại gì, chắc không phải là tùy tiện nhặt trên đường chứ? Thứ lai lịch không rõ này anh cũng dám nuôi à, đúng là....."

Cô chỉ thuận miệng muốn chọc giận Hoắc Vọng, lại không ngờ những lời này khiến mọi người xung quang vô cùng bất mãn.

Mấy cô gái đứng xem người đàn ông tuấn tú dẫn mèo đi dạo phố từ đầu mở miệng đầu tiên: “Nuôi thú cưng còn quan tâm đến chủng loại như vậy, cô nuôi thú cưng hay nuôi đồ trang trí cho bản thân?”

"Mặc kệ là chủng loại gì đều nên được đối xử bình đẳng.”

"Mèo có chủ như cô, thật quá đáng thương.” Một người phụ nữ ôm cún nhỏ mở miệng theo.

Hoắc Tri Tri bị nói đến ngốc, cô không nghĩ tới thế mà lại có một ngày có nhiều người qua đường giúp đỡ vị sát thần kia nói chuyện, đây chính là Hoắc Vọng đó! Là một thứ vô cùng xui xẻo! Bọn họ hẳn là tránh còn không kịp mới đúng, vì sao lại giúp hắn nói chuyện?!

Cô ta không biết cách Hoắc Vọng kiên nhẫn đối xử với Lâm Úc vừa rồi đã khơi dậy thiện cảm của mọi người.

Hiện tại gặp chuyện bất bình, họ nhiệt tình lên tiếng giúp đỡ.

Hoắc Mạc Nguyên thấy em gái của mình bị nhiều người nói đến á khẩu, cảm thấy thật mất mặt. Vừa muốn nhanh chóng xoay người đi, đảo mắt một cái liền thấy hộp rút thăm trúng thưởng, anh ta lại nói to, muốn thu hút sự chú ý của người khác: "Anh họ! Vừa rồi anh không rút thăm trúng thưởng chứ?”

Thấy tất cả mọi người nhìn qua, anh ta lập tức đắc ý cười, tiếp tục lưu loát: “Anh, vận may của anh chính anh còn không rõ sao, còn lãng phí thời gian vào những chuyện không thể. Nếu hôm nay anh chúng một giải thường dù là giải thấp nhất thì em sẽ ăn cái hộp bốc thăm này!”

Sắc mặt Hoắc Vọng xấu đi trông thấy, đôi mắt tối tăm như vực sâu không đáy nhìn chằm chằm cậu em kia, khiến cậu ta lạnh người.

- -----

Edit: hiuhiu cuối cùng tui khỏi bệnh rùi (⁠^⁠∇⁠^⁠)⁠ノ⁠♪

Beta: mọi người nhớ giữ ấm đầy đủ nha. ƪ⁠(⁠˘⁠⌣⁠˘⁠)⁠ʃ