Vạn Người Ngại Hắn Không Làm

Chương 20: Đệ tử của sự phụ Lý



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+Beta Wattpad: @Banhsuaz

- -------------

12/9/2023

Nửa sau của cuộc triển lãm, Lộc Dư An tham quan một mình.

Toàn bộ triển lãm Lộc Dư An thích nhất chính là một bức biểu ngữ kim bích sơn thủy, bức tranh không lớn nhưng rất uy nghiêm.

Kim bích sơn thủy là một thể loại tranh hiếm, vì hoàng kim được dùng làm chất màu trong bột màu kim bích, vàng từ xa xưa đã là vũ khí quan trọng, người họa sĩ nếu không điều khiển được sẽ dễ lo trước lo sau, khiến bức tranh trở nên tù túng.

Những người không có tư tưởng cởi mở khó có thể đạt được hiệu ứng bổ sung cho cảnh quan tráng lệ như vậy.

Trong bức tranh này, khác với những phong cảnh hùng vĩ khác, Lộc Dư An nhìn thấy rõ hơn sự cô đơn, xa cách giữa núi sông. Giữa dòng sông núi non, mơ hồ thấy một con sếu cúi cổ, cúi đầu chải lông, đứng một mình.

Bức tranh này không nổi bật trong số nhiều bức tranh nhưng lại có sức hấp dẫn sâu sắc đối với cậu.

Phía trước bức tranh còn có dòng chữ - lời tái bút của họa sĩ, nét chữ sắc bén nhưng lại có nét sắc sảo, nét bút mạnh mẽ và uy lực, họa sĩ rõ ràng là giỏi vẽ mực.

Đây là ai đã vẽ?

Thứ mà Mạc Nhân Tuyết nhìn thấy là cậu thiếu niên ngẩng đầu đứng trước tấm màn trắng.

Anh hồi lâu không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn phong cảnh, ngay cả bóng cũng hòa vào bóng của tấm màn.

Thiếu niên quần áo trống rỗng, thiếu niên đặc biệt gầy gò, nhưng lưng của thiếu niên lại thẳng tắp, tựa hồ sẽ không bao giờ cúi xuống vĩnh viễn kiêu ngạo.

Yếu ớt cùng quật cường, thiếu nien dường như luôn có hai mặt đối lập hoàn toàn.

Nhưng cậu thiếu niên luôn xuất hiện trước mặt anh vào đúng thời điểm.

Mạc Nhân Tuyết chỉ là đi ngang qua, chậm rãi dừng bước chân, đôi mắt nặng nề, cuối cùng cũng bước tới. Anh không dừng lại ở bên cạnh thiếu niên mà đi vòng qua phía trước thiếu niên.

Đó là nơi mà cậu thiếu niên có thể nhìn thấy ngay khi ngước lên.

Edit+Beta Wattpad: @Banhsuaz

Cho đến khi thiếu niên cuối cùng rời mắt khỏi bức tranh và nhận ra sự hiện diện của anh, Mạc Nhân Tuyết cũng nhìn vào bức tranh, không chút để ý hỏi: "Tại sao lại thích bức tranh này?"

"Tôi rất thích." Lộc Dư An không chút do dự gật đầu, không giấu chút thích thú nào, nhìn bức tranh trước mặt, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh nói thêm: "Tôi có thể mua được không?"

"Nếu nó không đắt!" Cậu nhanh chóng nói thêm.

Giọng nói của Mạc Nhân Tuyết rõ ràng đã dừng lại một lúc trước khi nói: "Cái này không phải để bán."

Sự thất vọng hiện rõ trong mắt Lộc Dư An: "A, vậy à?"

Ánh mắt của Mạc Nhân Tuyết rơi vào vai Lộc Dư An, lông mày anh khẽ cau lại.

Lộc Dư An nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn về phía vai trái của mình, mới phát hiện vết thương trên vai trái của mình lại hở ra.

Kể từ lần trước hắn tiếp xúc với mưa, vết thương vốn đã lành lại lại tái phát, vết thương lúc tránh thang đã nứt ra, nhưng cậu lại không để ý.

Một nửa vết sẹo lộ ra trên làn da trắng nõn của cậu thiếu niên, vẫn do trận đánh nhau ngày hôm đó, có lẽ là do chủ nhân không chăm sóc tốt, mép vết thương sưng đỏ, thịt bị mở ra, vừa mới khép lại đã bị rách, còn tệ hơn cả ngày bị thương, từng vệt máu rỉ ra từ vết thương.

Một vệt máu biến sợi dây đỏ quấn quanh thành màu đỏ, thiếu niên cẩn thận rút sợi dây đỏ ra khỏi cổ, con dấu ngọc trong nháy mắt biến mất ở trong túi.

Mạc Nhân Tuyết nhìn thấy hoa văn long quy ( rồng & rùa) đặc biệt trên ngọc, liền nhận ra đó là một con dấu.

Đem con dấu bên mình, thật là hiếm thấy.

Edit+Beta Wattpad: @Banhsuaz

Đồ vật rất quý giá nhưng lại rất giản dị với chính mình.

Mạc Nhân Tuyết hai lần nhìn thấy thiếu niên, thì cả hai lần cậu đều ở dưới mưa, cũng không chăm sóc bản thân chu đáo.

Anh nói với giọng bình tĩnh: "Có phải tất cả học sinh trung học ngày nay đều không coi trọng cơ thể của mình không?"

Nhưng học sinh trung học không coi trọng thân thể của mình, hiển nhiên không ngờ rằng vết thương lẽ ra mấy ngày nay đã tốt lên, giờ vết thương lại bị nứt ra không ngừng chảy máu, Lộc Dư An thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi ấm của chất lỏng từ miệng vết thương chảy ra, trượt xuống xương quai xanh rồi nhanh chóng bị chiếc áo hoodie thấm vào, không hề có ý định cầm máu.

Vết thương này không tính là gì, nhưng để vết thương chảy máu trước mặt Mạc Nhân Tuyết, thì có vẻ rất kỳ quái.

Cậu xấu hổ cúi đầu nhìn nghiêng vai trái của mình, đưa tay ra, ngập ngừng ấn lên trên vai trái của áo hoodie, đôi mắt sắc bén hiếm khi lộ ra chút do dự, một lúc sau, cậu dùng lòng bàn tay ấn xuống, cố gắng dùng sức ép của chiếc áo hoodie để cầm máu.

Mạc Nhân Tuyết đưa tay nắm lấy cổ tay cậu thiếu niên, thiếu niên khựng lại, nâng cằm lên, nghiêng đầu, nghi hoặc ngước lên nhìn anh, lúc này Mạc Nhân Tuyết mới chú ý thấy đồng tử của cậu thiếu niên có màu hổ phách, trong sáng, thuần túy như dòng suối anh nhìn thấy khi đi bộ ở dòng suối trên núi Thụy Sĩ.

Hô hấp anh dừng một nói, "Đợi đã-"

"Tôi sẽ đưa em đến phòng y tế." ( T thích Tôi-Em nên để)

Mạc Nhân Tuyết đến từ cuộc đấu giá này đến cuộc đấu giá khác, anh ấy đã làm tất cả mọi thứ, từ người tạp vụ sắp xếp triển lãm cho đến người bán đấu giá, những triển lãm lớn như thế này sẽ có phòng y tế để chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp. Anh luôn yêu cầu mọi hoạt động triển lãm trong phòng trưng bày dù lớn hay nhỏ đều phải tuân thủ yêu cầu quy trình.

Quả nhiên, anh đưa Lộc Dư An đến phòng y tế, lấy ra một ít gạc khử trùng ném về phía Lộc Dư An.

Lộc Dư An phản ứng rất nhanh, một tay bắt được, có tất cả những gì cần thiết trong một túi y tế nhỏ.

Nhưng vết thương ở trên vai, muốn bôi thuốc thì phải cởi quần áo ra. Cậu hơi do dự rồi nhìn Mạc Nhân Tuyết, suy nghĩ một lúc.

Mời Mạc Nhân Tuyết ra ngoài sẽ không phải là thô lỗ sao?

Mạc Nhân Tuyết nhướng mày, thức thời rút một điếu thuốc rồi bước ra ngoài.

Mạc Nhân Tuyết ngoài cửa chậm rãi hút điếu thuốc, ước chừng thời gian, khi anh đi đến cửa phòng y tế, bên trong vang lên tiếng loảng xoảng, anh sợ những học sinh cao trung không biết trời cao đất rộng, chính mình lại xảy ra chuyện, không quan tâm nhiều mà đẩy cửa đi vào.

Liền nhìn thấy các chai dịch truyền nằm rải rác trên mặt đất, một số chai thủy tinh bên trong đã bị vỡ, xỉ thủy tinh trong suốt trộn lẫn với các loại thuốc.

Lộc Dư An cởi áo hoodie nửa người, quay lưng về phía anh, thân hình thiếu niên thẳng tắp trắng nõn, xương bướm xinh đẹp, cột sống kéo dài từ cổ đến thắt lưng hơi nhô lên dưới cơ bắp săn chắc. Nhưng tấm lưng mịn màng của thiếu niên lại đầy những vết sẹo cũ, nếu nhìn kỹ có thể thấy được.

Có rất nhiều vết sẹo tròn gớm ghiếc là vết bỏng do tàn thuốc lá, anh từng làm nhân viên xã hội, đã từng chứng kiến ​​những vết thương như vậy. Trên lưng thiếu niên vẫn còn một số vết sẹo, hầu hết đều có hình dáng dữ tợn và đáng sợ--

Edit+Beta Wattpad: @Banhsuaz

Loại vết thương này xảy ra thường xuyên hơn ở phụ nữ và trẻ em.

Sắc mặt Mạc Nhân Tuyết hơi sầm xuống, đang định bước tới, anh biết nguyên nhân của vết thương này là do cái gì.

Nhưng khi vừa tiến lên một bước, anh nhận thấy thiếu niên quay lưng về phía mình cứng đờ, các cơ trên lưng căng cứng vì căng thẳng, giống như một con thú sợ hãi.

Mạc Nhân tuyết không nói gì, quay người đóng cửa lại, cúi đầu nhìn điếu thuốc đang hút dở trong tay, không chút do dự dập tắt, ước chừng thiếu niên mặc quần áo xong, anh lại mở cửa bước vào.

Thiếu niên đã đem chiếc ly rơi vỡ vào thùng rác. Thiếu niên vội vàng không nhận ra rằng mặt dây chuyền ngọc bích nhét trong túi đã trượt xuống góc phòng y tế.

Mạc Nhân Tuyết không hỏi gì, chỉ lấy ra một túi y tế khác và đưa cho Lộc Dư An. Anh không phải là người nhiều chuyện, nhưng nghĩ đến phong thái thường ngày của người trước mặt, anh không khỏi bổ sung thêm: "Trở về nhớ bôi thuốc đúng giờ." Đúng hai chữ "đúng giờ" đặc biệt nhấn mạnh.

Anh cứ tưởng cậu học sinh cao trung xấu tính sẽ lại lạnh lùng nữa.

Không ngờ, thiếu niên lại ôm túi y tế vào lòng, ngẩng đầu nhìn anh và đặc biệt nghiêm túc gật đầu. Nét mặt sắc sảo và kiêu ngạo dường như hiếm khi mang lại cảm giác ngoan ngoãn.

Mạc Nhân Tuyết tiến lên một bước, thanh âm không khỏi mềm mỏng hơn nói: "Em đã từng xem triển lãm chưa? Nhân tiện, ngoài tranh của chú tôi, còn có một số bức tranh của ông ngoại tôi. Tôi dẫn em đi xem chúng." Những bức tranh đó của ông ngoại thực ra là đồ dùng cá nhân của ôn, cũng không phải là một phần của cuộc triển lãm.

Anh luôn trân trọng những bức tranh do ông ngoại tặng.

Tranh là có sinh mệnh, mỗi khi mở ra, sơn sẽ rơi ra, vì vậy tranh của anh được giữ trong phòng sưu tập với nhiệt độ và độ ẩm ổn định quanh năm, phải nhập ba mật khẩu, ngay cả bạn bè của anh cũng hiếm khi nhìn thấy. Nếu trước đó có người nói cho anh, anh sẽ chủ động dẫn người mới gặp mấy lần đi xem những bức tranh đó, nhất định sẽ mắng người đó nằm mơ.

Edit+Beta Wattpad: @Banhsuaz

Tuy nhiên, Lộc Dư An lùi lại một bước, lễ phép lại nhưng không do dự,: "Cảm ơn, nhưng không cần."

Cậu thực sự muốn đi, nhưng cậu biết rằng tranh của Nhan Lão hẳn là trong bộ sưu tập riêng của Mạc Nhân Tuyết. Cậu đã nợ Mạc Nhân Tuyết quá nhiều. Nếu còn nợ anh ấy nữa, cậu sẽ không thể trả được.

Mạc Nhân Tuyết như bị ai đó đổ một chậu nước đá lên đầu, khoảng khắc tỉnh táo lại.

Tuy nhiên, vì nhìn thấy khía cạnh yếu ớt mà Thiếu niên cố gắng che giấu,, mà anh sinh ra một sự thương hại nào đó, thiếu niên miệng lưỡi sắc bén, nào cần sự thương xót của anh.

Lúc này, người quản lý bên cạnh cuối cùng cũng tìm được Mạc tổng mất tích gần cả ngày, vội vàng tiến tới gọi anh.

"Tôi đi trước." Mạc Nhân Tuyết lịch sự nhưng lạnh lùng nói với thiếu niên rồi đi về phía quản lý.

Người quản lý báo cáo thỏa thuận vừa được ký kết tại triển lãm nghệ thuật một cách có trật tự, Mạc Nhân Tuyết dừng lại khi đi ngang qua những cuộn kim bích sơn thủy, chưa kịp phản ứng, cơ thể anh đã suy nghĩ trước, quay đầu để nắm bắt chính xác thiếu niên trong đám đông.

Nhưng anh nhìn thấy cách đó vài bước, thiếu niên cúi đầu từ túi áo hoodie lấy ra chiếc túi y tế mà anh tùy ý ném vào ngực thiếu niên, nhìn nó bất động hồi lâu.

Sự lạnh lùng trong lòng Mạc Nhân Tuyết lập tức biến mất.

"Mạc tổng? Mạc tổng?" Quản lý gọi mấy lần.

Mạc Nhân Tuyết vừa định thần lại, nhìn thấy chú Dương đang đứng cách đó vài bước, anh đưa tay ra hiệu cho trợ lý dừng lại, bước nhanh đến chỗ chú Dương, khó có một chút do dự, nhưng sau một lúc, anh vẫn là nói: "Chú ơi, chú có thể giúp cháu đi cùng một người bạn của cháu đi xem triển lãm nghệ thuật được không?"

Edit+Beta Wattpad: @Banhsuaz

Dương Xuân Quy luôn cảm thấy có lỗi với Lộc Dư An. Ông đồng ý với yêu cầu của Mạc Nhân Tuyết không do dự.

Ông nhìn thấy Lộc Dư An vừa mới sinh ra, đứa bé sinh non nhỏ, làn da trên người gần như trong suốt, mạch máu trên da có thể nhìn thấy rõ ràng.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy Dư An, trái tim ông thậm chí còn lỡ nhịp, ông không chắc đứa trẻ này có thể sống sót hay không.

Ông có thể phần nào cảm nhận được sự xấu hổ của Lộc Dư An khi đến nhà Lộc gia.

Nhưng ông chỉ là người ngoài, tuy rằng đau lòng nhưng cũng không có cách nào giúp đỡ. Ông chỉ có thể đưa Lộc Dư An đi tham quan triển lãm nghệ thuật, giải thích cẩn thận trên đường đi, giúp bổ sung sự thiếu tích lũy thẩm mỹ, một triển lãm nghệ thuật chuyên nghiệp, trình độ cao như vậy có thể cải thiện một họa sĩ là rất lớn.

Edit+Beta Wattpad: @Banhsuaz

Không phải ông coi thường Dư An, ông biết bố mẹ nuôi Dư An cũng không khá giả, ông luôn cho rằng Dư An chỉ hơi thành thạo hội họa nên chưa bao giờ đòi xem tranh của Dư An.

Ông sợ Dư An sẽ xấu hổ.

Ngay cả khi Dương Xuân Quy giải thích cho Lộc Dư An, ông cũng cố gắng dùng những từ ngữ dễ hiểu.

Nhưng điều làm Dương Xuân Quy ngạc nhiên là Dư An có quan điểm độc đáo về hội họa, những quan điểm đó thường khiến anh ngạc nhiên, thậm chí chúng còn không kém Dữ Ninh.

Trong lòng ônng cảm thấy hài lòng hơn, không khỏi đối xử tốt với Dư An hơn, hai người song song bước đi, khi gặp lại bạn bè cũ, ông cũng sẽ giới thiệu Dư An với những người khác.

Đôi khi bạn bè cũ nói đùa: "Đây chính là tiểu đồ đệ mà cậu định nhận phải không?" Dương Xuân Quy trong lòng cảm động nhưng cũng không phủ nhận.

Ông quả thực có chút cảm động, nhưng ông chỉ nghĩ thôi, kỹ năng của cậu bé nhiều năm không thể luyện tập trong vòng một ngày, ông không nghĩ Dưu An có thể tạo dựng được nền tảng tốt trong môi trường như vậy.

Ở đằng xa, Lộc Dữ Ninh nhìn Lộc Dư An đi theo chú Dương. Hai người vừa nói vừa cười, hắn không khỏi nắm chặt tập tài liệu trong tay.

Hắn biểu tình thấp thỏm, mặc dù đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng anh ta không thể che giấu Lộc Vọng Bắc.

Lộc Vọng Bắc bình tĩnh và từ từ tỉnh ngộ.

Lộc Dữ Ninh lo lắng hồi lâu, ngước mắt lên nhìn Lộc Vọng Bắc, bối rối nói: "Anh ơi, nếu em không thể trở thành đệ tử của chú Dương, liệu anh và cha có rất thất vọng về em không?"

Hắn biết anh trai và cha đã nỗ lực rất nhiều để hắn có được cơ hội này, từ khi hắn còn nhỏ, họ luôn dành cho hắn những điều tốt nhất, chưa bao giờ để hắn phải chịu một chút tủi nhục nào.

Ban đầu hắn bắt đầu vẽ tranh vì biết bố và anh trai nhớ mẹ, hắn muốn giống mẹ nhiều hơn nhưng sau này hội họa đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.

Trong giới hội họa hiếm có người như hắn, hắn không phải là người tài năng nhất trong số họ, chỉ có thể nói là chăm chỉ hơn những người khác.

Nhưng chỉ việc chăm chỉ thôi thì không thể gây ấn tượng với Sư phụ Dương, ngay cả bức tranh khiến Sư phụ Dương phải mủi lòng cũng không phải do hắn vẽ.

Không ngờ Lộc Vong Bắc nghe vậy lại mỉm cười, xoa xoa mái tóc mềm mại của Lộc Dữ Ninh, thâm ý nói với bạn: "Ai nói em không thể trở thành đệ tử của Dương thúc."

Lộc Dữ Ninh lại nghe được ý khác, dừng lại bước chân nghi hoặc nhìn Lộc Vong Bắc.

Lộc Vong Bắc vốn muốn lát nữa sẽ nói cho Lộc Dữ Ninh biết, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không vui của Lục Vân Ninh, hắn chỉ có thể báo trước tin tức cho hắn: "Em còn nhớ bức tranh trong phòng vẽ tối hôm đó không?"

Lộc Dữ Ninh gật đầu, hắn nhớ tới đêm đó anh trai hắn đột nhiên hỏi rất nhiều về bức tranh đó, sau đó liền mang bức tranh đi.

Có điều gì sai trái trong bức tranh đó sao? Hắn nhớ rằng bức tranh được ông lão trong công viên tặng cho hắn, ông lão đã dạy hắn dứt quãng trong một năm và là người thầy đầu tiên của hắn, đáng tiếc là ông đột nhiên biến mất không để lại một lời.

"Em còn nhớ bức tranh em vẽ mà chú Dương khen ngợi nhiều như vậy không?" Lộc Vong Bắc tiếp tục: "Anh biết rằng bức tranh sử dụng phương pháp độc nhất của chú Dương."

"Em có nghĩ tới không, có lẽ ông lão dạy em vẽ tranh là cậu của chú Dương."

Trong mắt Lộc Dữ Ninh hiện lên vẻ xấu hổ, lúc này mọi người đều cho rằng bức tranh này là do hắn vẽ, hắn không có cách nào giải thích, chỉ có thể mặc kệ sự việc, mơ hồ nói: "Nhưng loại phương pháo này có rất nhiều, cũng không thể nói, chỉ có chú Dương mới có thể làm được."

"Nhưng bức tranh ông lão để lại cho em có con dấu riêng cậu của chú dương Dương." Lục Vong Bắc tiếp tục nói.

Anh ta lấy ra những cái thô và so sánh, thậm chí hình dạng khe hở trên con dấu riêng cũng giống hệt nhau, anh ta đã nhờ người xác định, khả năng cao đó là con dấu giống nhau.

Lộc Dữ Ninh không khỏi mở to hai mắt, lẩm bẩm nói: "Không thể nào."

Đối với những người vẽ tranh thì mỗi người sẽ có con dấu riêng, giống như thân phận họa sĩ.

Chuyện này quá trùng hợp.

Nhưng Lộc Dữ Ninh do dự một chút, nói: "Nhưng ông lão kia nói với em ông họ Tống." Hắn nhớ rõ ràng họ cậu của chú Dương là họ Lý.

Nhưng Lộc Vong Bắc lại nói: "Ông lão nói cho ngươi biết họ gì cũng không sao, ông lão có thể giấu tên." Bằng không anh ta cũng sẽ không tìm lâu như vậy.

Lộc Dữ Ninh sửng sốt và ngơ ngác nhìn anh trai mình.

Lộc Vong Bắc kiên nhẫn giải thích: "Ninh Ninh, em biết kỹ thuật đặc biệt của Dương thúc, hơn nữa em còn có những bức tranh do ông lão để lại, nếu muốn, em có thể trở thành đệ tử của chú Dương."

Theo ý kiến ​​​​của anh ta, anh ta cảm thấy ông già trong công viên rất có thể là chú Lý, nếu không sao có thể có sự trùng hợp như vậy. Tình cờ, ông đã dạy cho Ninh Ning bí pháp và để lại cho Ninh Ninh một bức tranh mang theo dấu ấn riêng.

Ở thành phố rộng lớn như Nam Thành không dễ tìm được người, vì bị bỏ lại một mình hai năm trước, Lý sư thúc nhất định sẽ gặp xui xẻo, nếu chết, một tiểu đệ tử bơ vơ không biết tên tuổi, dung mạo, sẽ không được tìm thấy chút nào. Nếu hắn chưa chết, hắn còn chưa liên lạc được với Nhan tiên sinh, tức là hắn không muốn quay lại, đệ tử của hắn cũng sẽ không quay lại.

Bởi vì dù thế nào cũng nhất định sẽ trở thành vô ích, tốt nhất nên cho Ninh Ninh mượn thân phận này. ( ôi đ.m, không hiểu luôn ấy)

Nếu ông lão trong công viên là chú Lý thì Ninh Ninh danh chính ngôn thuận.

Trong trường hợp không tìm được đệ tử của sư thúc, lại có người bị nghi ngờ là đệ tử của sư thúc, thì việc Dữ Ninh vào sư môn của chú Dương là điều đương nhiên.

Tất cả đều có lợi mà không có hại.

Từ lúc phát hiện ra bức tranh, Lộc Vong Bắc đã nghĩ tới tất cả.

Anh ta là một doanh nhân.

Anh ta chỉ muốn điều tốt nhất cho em trai mình, mạng sống của người khác không liên quan gì đến anh ta. ( Đừng hối hận là được nhé)

"Nhưng..." Lộc Dữ Ninh khóe môi khẽ động, hắn biết bức tranh này có phải là của mình hay không, hơn nữa hắn căn bản không biết bất kỳ kỹ thuật vẽ tranh đặc biệt nào, nhưng bây giờ, hắn phải dùng hết lời nói dối này đến lời nói dối khác che đậy chuyện này. Hắn biết đây là cơ hội cuối cùng để thẳng thắn thừa nhận.

Tuy nhiên, hắn đã nhìn thấy người anh hai của mình đi theo chú Dương từ xa.

Edit+Beta Wattpad: @Banhsuaz

Anh hai không biết nói cái gì, nhưng trong mắt chú Dương hiện lên vẻ kinh ngạc, đây là điều hắn chưa từng thấy trong mắt chú Dương.

Lộc Dữ Ninh cuối cùng cũng ngậm miệng lại, chôn giấu bí mật sâu trong lòng, đồng ý tất cả những gì Lộc Vong Bắc nói.

Edit+Beta Wattpad: @Banhsuaz

Khi Mạc Nhân Tuyến hoàn thành công việc của mình và lại đi ngang qua phòng y tế.

Bởi một sự trùng hợp kỳ lạ nào đó, anh lại đẩy cánh cửa ra.

Ngay khi anh chuẩn bị rời đi, miếng ngọc nằm trên mặt đất trong góc đã thu hút sự chú ý của anh.

Anh nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là của Lộc Dư An. Anh không hề suy nghĩ gì nhiều nhặt con dấu lên--

Tùy ý đặt trong lòng bàn tay.

Chỉ là không chút để ý liếc mắt một cái, đồng tử của anh hơi giãn ra, động tác đột nhiên dừng lại--

Ngay cả hơi thở cũng bị đình trệ.

Bởi vì mặt sau của con dấu có khắc rõ ràng chữ "Phùng Nguyệt".

- -----------------

Lộc Dữ Ninh: hắn

Lộc Vọng Bắc: Anh ta ( 1 mình cũng là hắn)

- > Có sự xuất hiện của 2 anh em nhà này là bực cả mình)

Lộc Dư An với Mạc Nhân Tuyết: Tôi - Em, Tôi - Anh..

- - -- -- -- --