Vạn Người Ngại Hắn Không Làm

Chương 4: Tái sinh



Sai chính tả thì mn bảo mình để mình sửa nha.

Edit+ Beta: @Banhsuaz

- ----------------------------------------------------------------------------------

Gió thổi qua những cây du ngoài cửa sổ, ánh ban mai nhẹ nhàng đung đưa trên khuôn mặt của chàng trai trẻ qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, đôi gò má trắng trẻo của cậu dường như được phủ một tấm màn vàng nhạt.

Thiếu niên gầy gò đang ngủ đột nhiên lồng ngực kịch liệt phập phồng thở hổn hển, từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trên gương mặt tái nhợt, đột nhiên từ trong lồng ngực nhảy dựng lên.

Lộc Dư An một tay chống đỡ thân thể, dựa vào trên giường thở hổn hển.

Không phải cậu đã chết rồi sao?

Đôi mi như cánh bướm khẽ rung, cậu nghi ngờ nhìn khung cảnh xa lạ mà quen thuộc xung quanh, rất nhanh liền nhận ra. Đây là căn phòng cũ của cậu trong nhà ở Lộc gia, cũng là phòng vẽ sau này của Lộc Dữ Ninh.

Một số ký ức chợt hiện lên trong đầu cậu.

Cậu đã chết, hóa ra cậu chỉ là một vai phụ để tạo điểm nhấn cho nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết đau lòng. Nhân vật chính trong truyện là Lộc Dữ Ninh, trong toàn bộ cuốn tiểu thuyết, Lộc Dữ Ninh tốt bụng và thông minh được mọi người yêu mến còn nhiều vô kể, ánh trăng trắng trong lòng người, cuối cùng cũng yêu được thiên tử kiêu ngạo, đánh bại hết thảy ác nhân, cả đời hưởng phúc bình ổn.

Mà cậu là bia đỡ đạn phụ trợ vai chính vai phụ trong phần đầu tiên của cốt truyện, không chỉ vô liêm sỉ và quá tự tin mà lấy quan hệ huyết thống để chiếm lấy địa vị của Lộc Dữ Ninh, cậu còn bắt nạt Lộc Dữ Ninh một cách ác đọc, mọi người chán ghét cậu mà không biết.

Cuối cùng, cậu cũng nhận được những gì xứng đáng, cậu chết cô độc một mình, ngay cả tin tức về cái chết của cậu cũng không được gia đình Lộc biết cho đến vài tháng sau.

Tất nhiên, cuối cùng, Lộc Dữ Ninh tốt bụng đã mang di vật của cậu về Lộc gia bất kể quá khứ. Mọi người đều biết tin cậu qua đời nhưng than thở rằng cậu sớm biết thế hà tất lúc trước, đồng thời ca ngợi Lộc Dữ Ninh vì tấm lòng rộng rãi của cậu ta.

Còn cậu, bị vạn người hận lại trọng sinh? Này có ý nghĩa gì?

Lại một lần nữa trở thành chú hề của gia đình họ Lộc sao?

Lộc Dư An nhếch khóe môi cười châm chọc, lông mày vốn đã khoa trương, so với trước còn muốn phóng đãng hơn một chút, hắn vén rèm cửa màu xanh nhạt, đẩy cửa sổ ra, gió thổi qua gò má, thổi chiếc bàn bên cửa sổ bản thảo của bức tranh bị gió thổi xào xạc, hương thơm của cây du bay vào chóp mũi cậu.

Nhảy ra khỏi kiếp trước mê muội, kỳ thật đã sớm đoán trước được rất nhiều chuyện, nhưng cậu không chịu tin tưởng.

Ví dụ như cây du trước cửa sổ là do Lộc Chính Thanh trồng khi cậu sinh ra, cùng cậu lớn lên, khi còn nhỏ sẽ tung tăng quanh cành cây du, so đo chiều cao. với cái cây, so trên thân cây xù xì từng vết xước của sự trưởng thành trước năm tuổi.

Khi cậu trở lại nhà họ Lộc, cái cây đã cao đến cửa sổ tầng hai, và những vết trầy xước trên thân cây đã được thay thế bằng chiều cao của Lộc Dữ Ninh.

Đây thực ra là căn phòng mà cậu và Lộc Dữ Ninh ở chung. Phòng của cậu là phòng tốt nhất trên tầng hai, nó đã được lên kế hoạch từ rất lâu trước khi cậu chào đời.

Tuy nhiên, khi cậu trở lại nhà họ Lộc, căn phòng này đã là của Lộc Dữ Ninh.

Những năm không rõ tung tích của cậu. Mẹ cậu bị tổn thương, tình trạng của bà trở nên tồi tệ hơn trong một thời gian, để thoát khỏi nỗi đau này, Lộc Chính Thanh quyết định cất tất cả đồ đạc của cậu xuống tầng hầm.

Sau đó, Lộc Dữ Ninh được đưa đến nhà của họ Lộc. Lộc Dữ Ninh yếu ớt và ốm yếu đã thu hút hầu hết sự chú ý của họ. Thái độ ngoan ngoãn hiểu chuyện của Lộc Dữ Ninh cũng xóa đi vết sẹo trong lòng họ.

Lộc Dữ Ninh người có sức khỏe kém, đã chuyển đến phòng ngủ tốt nhất một cách thuận lợi.

Kể từ đó, dấu vết cuối cùng của cậu trong gia đình này đã bị xóa.

Lộc gia không còn thiếu gia Lộc Dư An kiêu ngạo tự cao, chỉ có Lộc Dữ Ninh ngoan ngoãn dễ thương.

Tính vào lúc đó, cậu vừa bị bán vào tay băng nhóm tội phạm, cậu chưa bao giờ ngoan ngoãn gọi người kia là cha mẹ, cậu từ trước đến nay một thân cứng cỏi, chưa bao giời biết dối trá là gì, nên đã phải chịu nhiều đau khổ.

Ngay cả khi cậu còn nhỏ, trí nhớ của cậu bắt đầu mơ hồ dưới tình huống tồi tệ, ký ức mạch lạc ban đầu cũng trở thành những mảnh vỡ mơ hồ. Cậu sợ rằng một ngày nào đó cậu sẽ hoàn toàn quên mất mình là ai, bất cứ khi nào cậu không thể kien trì, cậ sẽ nhớ lại cây du trong ký ức của mình, căn phòng nhỏ xinh đẹp và con búp bê sư tử nhỏ yêu thích của cậu hết lần này đến lần khác.

Vì vậy, khi trở lại Lộc gia, khi Lộc Chính Thanh đặt hành lý vào một căn phòng hoàn toàn khác với những gì cậu nhớ, cậu ngay lập tức biết đây không phải là căn phòng mình từng ở.

Lộc Chính Thanh muốn đưa cậu đến căn phòng đã được sắp xếp lại cho cậu. Cậu nói với mọi người không đúng lúc rằng cậu muốn phòng của Lộc Dữ Ninh.

Lấy lại đồ của mình, có gì sai sao?

Lộc Dư An không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc thì không nghĩ vậy.

Cậu vẫn nhớ rõ vẻ kinh ngạc trên mặt người nhà họ Lộc.

Cậu tù trước đến nay sẽ nhìn sắc mặt mọi người, đột ngột phá vỡ hòa bình trên bề mặt, khiến mọi thứ trở nên xấu hổ.

Cuối cùng, tất nhiên, Lộc Dữ Ninh đỏ mặt và nói rằng cậu ta nên dọn ra ngoài.

Khi đó, trong lòng cậu vẫn còn một tia vui sướng khi lấy lại được đồ của mình. Lại bỏ qua ánh mắt áy náy và bất mãn trong mắt Lộc Chính Thanh và Lôc Vọng Bắc.

Lộc Dư An nghĩ huyết thống là sợi dây kết nối bọn họ, cha và anh trai của cậu nên yêu cậu nhiều như cậu yêu họ, nhưng cậu không biết rằng không có máu mà không có bạn bè đều không tính.

Cậu nghĩ rằng cậu sẽ nhận được những gì cậu đã bỏ lỡ khi còn nhỏ, nhưng sau đó cậu mới phát hiện ra. Mọi người đều tiến về phía trước, người duy nhất dậm chân tại chỗ chỉ có chính mình.

Lần cuối cùng cậu nhìn thấy căn phòng này, nó đã được đổi thành phòng vẽ tranh của Lộc Dữ Ninh, cây du trước cửa sổ đã bị chặt vì ảnh hưởng đến ánh sáng. Cậu không còn tìm lại được dấu vết trong ký ức nữa.

Vì vậy, mọi thứ đã được báo trước từ lâu, nhưng cậu không muốn tin vào điều đó.

Chỉ là lúc này đây, cậu đối với cha con Lộc gia đã không còn hoài niệm, Lộc Dư An nghĩ trong lòng cũng không có gợn sóng, thậm chí có chút mệt mỏi.

Họ ghét cậu, hãy để họ ghét cậu. Cậu không quan tâm.

Lần này, cậu không còn sống vì họ nữa.

Mãi cho đến khi một trận gió thổi qua hai má Lộc Dư An, Lộc Dư An sờ sờ gò má đỏ bừng, mới phát hiện mình mềm nhũn không còn sức lực, yết hầu đau như cắt. như một con dao khi anh ấy cố gắng nói.

Hẳn là phát sốt.

Cậu chống người dậy, lục lọi trong ngăn bàn cạnh giường, quả nhiên trong ngăn vẫn còn mấy viên thuốc.

Những viên thuốc có màu sắc khác nhau, nhưng chúng đều là đồ thừa, ngày sản xuất thậm chí không thể nhìn rõ trên bao bì giấy thiếc cong vênh.

Lộc Dư An không thèm nhìn, tùy ý cầm lấy ly nước trên bàn, dùng một nửa ly nước lạnh còn sót lại lúc nào không hay, một hơi nuốt xuống.

Những viên thuốc không giúp được gì, nhưng nước lạnh đã làm dịu cổ họng bỏng rát của cậu.

Hàng năm khi chuyển mùa, cơ thể Lộc Dư An sẽ phát sốt, những người đó không quan tâm đến cậu, cậu tự mình sống sót, may mắn là loại cảm sốt này thường đến rồi đi nhanh chóng, nó sẽ biến mất trong một thời gian ngắn. một hoặc hai ngày liền tốt.

Lần duy nhất cậu đến bệnh viện trong ký ức là khi anh bị Lý Phương Gia đánh, sau đó bị sốt, ốm nặng, hàng xóm của cậu, ông lão Lý, đã đưa cậu đến một phòng khám cộng đồng nhỏ, bác sĩ kê đơn thuốc, mới từ từ khỏi bệnh.

Sau đó, để trả ơn ông lão, cậu đã đánh tên côn đồ đập phá sân của ông lão gần đó.

Ông lão Lý là một người đàn ông cô độc, miệng cứng rắn nhưng mềm lòng, ông là một họa sĩ không giỏi lắm, cho đứa bé xem cuốn sách tranh trước mặt, thậm chí còn để nó vẽ bằng bút lông.

Dần dần cậu đã có thể bắt đầu.

Khoảng thời gian đó là một trong số ít những ngày cậu sống sung túc, thậm chí trong lòng cậu đã quyết định sẽ cho lão Lý một khoản tiền trợ cấp.

Dù sao lấy trình độ vẽ tranh của lão, dựa vào bán tranh chỉ có thể chết đói. Ông chủ bán vật liệu vẽ tranh gần đó luôn giữ giá tranh mực của ông lão rất thấp.

Đáng tiếc cậu còn chưa trở lại Lộc gia mấy tháng, ông lão đã qua đời.

Cậu có trí nhớ rất tốt, ông cụ có lần đưa cậu đi khám bệnh, cậu nhớ bao bì của những loại thuốc đó, khi ốm sẽ mua những loại thuốc đó.

Cậu không quan tâm liệu những căn bệnh này có đúng hay không, đó là những loại thuốc cho hầu hết các bệnh thông thường. Chỉ cần cậu không chết, thì cậu sẽ ổn thôi.

Sau khi lão gia tử biết được chuyện này, tức giận đến nhổ râu trừng mắt nhìn cậu, luôn miệng mắng hắn tiểu thiếu gia hại đời, lại hay sinh bệnh không tự chăm sóc được bản thân.

Thực sự cậu không muốn như vậy, nhưng vì khi còn nhỏ đã được chăm sóc rất tốt. Đến nỗi dù hơn mười năm không ai chăm sóc, cậu vẫn không biết tự chăm sóc bản thân, đến khi ốm đau cũng hậu tri hậu giác.

Cậu lục tung ngăn kéo bên trái của chiếc bàn làm việc cạnh cửa sổ, phần lớn ngăn kéo đều có các bản phác thảo khác nhau, thực ra ngoại trừ ông Lý dạy cậu vẽ, mẹ cũng đã dạy cậu.

Cậu nhớ khi còn nhỏ, mỗi khi mẹ vẽ trong xưởng vẽ, cậu sẽ kiễng chân trên bàn cạnh mẹ, âm thầm xác định những nét vẽ mà mẹ đã dạy cậu như màu đất son, màu chu sa, nhóm màu xanh lá cây., và ốc tía. Có đôi khi mẹ tôi tìm thấy cậu, một tay cầm cọ vẽ, tay kia nhẹ nhàng ôm lấy cậu, chỉ vào một góc bức tranh mực loang lổ, ôn nhu dạy bảo: "An An của mẹ, con nhìn đây, đây là màu xanh ngọc bích, hãy nhớ, nước chàm hai màu sắc được chia thành các sắc thái, màu xanh ngọc lục bảo và màu xanh lam của nước." Và cậu sẽ cười khúc khích và ngượng ngùng vùi mình vào vòng tay của mẹ: "Con biết."

Cậu còn nhớ, vào một đêm oi ả giữa mùa hè, cậu nằm vẽ tranh trên chiếc bàn đá trong sân nhà ông lão, giữa tiếng ve kêu râm ran, ông lão mồ hôi nhễ nhại ngồi trên chiếc ghế đan bằng liễu gai, phe phẩy chiếc quạt đuôi phụng úa tàn, trách mắng thiếu gia số mệnh cam chịu quạt cho cậu làn gió pha lẫn cây dành dành.

Ông lão nói rằng bức tranh tuy nhỏ nhưng nó mang cả thế giới trong mắt người họa sĩ, và mỗi nét mực đều là sự thể hiện cảm xúc của người họa sĩ. Ông Lý đã dạy cậu bài học đầu tiên về Đan Thanh*, yêu cầu cậu xác định những cảm xúc khác nhau trong bức tranh. Xuyên qua giấy Tuyên Thành, người khác có thể nhìn thấy thế giới trong trái tim người nghệ sĩ, nên người nghệ sĩ sẽ không bao giờ cô đơn trong lòng. Mà ông hy vọng rằng Lộc Dư An sẽ không bao giờ cô đơn.

*Đan là chu sa,(thanh)lục là chỉ lục lạp (phát âm là "Huo"), vốn là hai loại khoáng chất có thể dùng làm chất màu. Bởi vì các bức tranh cổ đại của Trung Quốc thường sử dụng hai màu đỏ son và lục lam. Đan Thanh đã trở thành một từ đồng nghĩa với nghệ thuật vẽ tranh.

Kiếp trước, cho dù là lần cuối cùng, cậu cũng cẩn thận nghe lão nhân nói, không ngừng vẽ, cho nên đến cuối cùng, cậu cũng không cô độc.

Cậu chưa giờ cố tình giữ bí mật với Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc về kiến ​​​​thức vẽ, nhưng họ không bao giờ quan tâm đến điều đó, họ chỉ lấy đó làm thủ đoạn để cậu đua với Lộc Dữ Ninh.

Cậu thực sự muốn ganh đua với Lộc Dữ Ninh, nhưng duy nhất vẽ tranh không phải.

"Cộc Cộc Cộc——" Chỉ gõ cửa hai ba tiếng, cửa đã bị người từ bên ngoài đẩy ra, tựa hồ lúc đầu gõ cửa chỉ là thông báo, không phải xin phép. từ những người bên trong.

Người đến kia xác thật cũng không cần.

Lộc Chính Thanh đẩy cửa đi vào với vẻ mặt mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng, chiếc áo sơ mi mặc hôm qua đã có nhiều nếp nhăn.

Rất hiếm khi ông rơi vào tình trạng lộn xộn như vậy, rõ ràng là ông phải trằn trọc vào đêm qua.

Nhưng dù vậy, ông vẫn đến gặp Lộc Dư An ngay lập tức. Nếu như Lộc Dư An trước đây, cậu sẽ chỉ biết nịnh nọt, dù sao cậu cũng biết Lộc Chính Thanh rất bận rộn.

Khi Lộc Dư An lớn lên, cậu không có kinh nghiệm với một trưởng bối nghiêm túc như vậy. Khi tiếp xúc với một nam trưởng bối như vậy, lúc đầu cậu thậm chí còn xấu hổ đến không nói nên lời.

Cha nuôi của cậu là một kẻ nghiện rượu vô độ, mỗi khi cậu trở về nhà luôn nồng nặc mùi rượu và mẹ nuôi Vương Như khóc nức nở trong đau đớn.

Mà Lộc Chính Thanh hoàn toàn phù hợp với trí tưởng tượng của cậu về một người cha.

Nếu là Lộc Dư An trước đây nhất định sẽ cảm thấy thương hại cho hoàn cảnh của Lộc Chính Thanh, nhưng hiện tại cậu chỉ lười biếng dựa vào bàn, đẩy bản vẽ sang phía bên kia bàn, thản nhiên ném viên thuốc trở lại ngăn tủ.

Với một tiếng "loảng xoảng", ngăn kéo đã được đóng lại.

Cậu bình tĩnh ngước mắt lên nhìn Lộc Chính Thanh, khàn giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Sau khi được tái sinh một lần, Lộc Dư An hiểu rằng người duy nhất có thể khiến Lộc Chính Thanh vội vàng và thậm chí quên mất chính mình là Lộc Dữ Ninh. Lộc Chính Thanh là người cha hoàn hảo, nhưng đó không phải là của cậu.

Lộc Chính Thanh sửng sốt trước câu hỏi của cậu, ông nhìn đứa con trai thứ hai mà ông mới gặp ngày hôm qua, hai má cậu hơi ửng hồng sau một giấc ngủ dài, mái tóc luôn hất ngược lên, trong mắt là vết sẹo giữa lông mày che lại, thậm chí trên người địch ý cũng tiêu tán, giống như dã thú khống chế thuộc hạ của mình, có một tia ủy khuất, nhưng trong sự phục tùng này lại ẩn chứa xa lạ, thiếu niên liền nhìn cũng không thèm nhìn ông nhiều hơn một cái.

Ông kỳ thực cảm thấy có chút kỳ quái, trong lòng mơ hồ có một thanh âm nói cho ông biết có cái gì không đúng, nhưng ông lại không biết tại sao.

Lộc Chính Thanh nhanh chóng bỏ những cảm giác hoang đường này lại sau lưng, che giấu sự mệt mỏi trong mắt, nhớ lại mục đích của mình, ánh mắt sắc bén rơi vào người Lộc Dư An, nhìn rõ từng biểu cảm thay đổi của ông: "Tối hôm qua Tiểu Ninh lên cơn suyễn, lên cơn suyễn có thể lớn hay nhỏ, thuốc hen suyễn đối với bệnh nhân đều rất quan trọng, may mắn là dì Lý hôm qua đã về sớm, nếu không thì—"

Anh khẽ thở dài, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Lộc Dư An.

Khi Lộc Chính Thanh nói điều này, Lộc Dư An ngay lập tức nhớ ra điều gì đó.

Vào thời điểm này ở kiếp trước, vì đánh nhau với giáo viên thực tập của trường ở phía sau núi, Lộc Dữ Ninh phát hiện ra nên đã gọi những giáo viên khác trong trường đến, kết quả là sự việc trở nên nghiêm trọng, Lộc Chính Thanh tức giận đến mức bắt cậu xin nghỉ ở nhà để nhận ra lỗi lầm của mình.

Những người hầu trong biệt thự tối qua đều nghỉ, ở nhà chỉ có cậu và Lộc Dữ Ninh. Hai người chưa bao giờ nhiều chuyện để nói, vừa về đến nhà liền trở về phòng, trong người không được khỏe nên đi ngủ sớm, không ngờ bệnh suyễn của Lộc Dữ Ninh lại bùng phát, cậu không thể tìm thấy bất kỳ loại thuốc hen suyễn nào xung quanh mình.

Nếu không phải người hầu Lý trở về sớm, hậu quả thật thảm hại.

Anh ngủ ngon lành.

Mãi cho đến ngày hôm sau, Lộc Dữ Ninh đã ngất đi trước cửa té xỉu— Lộc Dữ Ninh nhờ cậu giúp đỡ, gõ cửa cả phút, nhưng cậu không mở cửa.

Trong mắt những người khác, cậu chắc chắn là người suýt hại chết Lộc Dữ Ninh.

Nhưng cậu không nghe thấy. Thính giác bên tai phải của cậu gần như bằng không, và cậu không để ai biết về điều đó. Thính giác bên tai trái của cậu còn nguyên vẹn và cậu sống không có vấn đề gì nên không ai phát hiện ra.

Nhưng vài năm trước cậu bị chứng đau nửa đầu nghiêm trọng, sau đó cậu phát hiện ra rằng ngủ nghiêng về bên trái có thể giảm chứng mất ngủ, bởi vì chỉ cần cậu ngủ nghiêng về bên trái, cậu hầu như không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ thế giới bên ngoài, hơn nữa còn có hôm qua cậu hơi sốt. Ngay cả khi Lộc Chính Thanh vội vã về nhà sau đó, sự hỗn loạn trong nhà cũng không đánh thức cậu.

Sau khi sự việc này xảy ra ở kiếp trước, cậu đã khô khan giải thích với Lộc Chính Thanh rằng cậu không nghe thấy gì. Cậu biết rằng lý do của mình không đáng tin cậy, dù sao thì cậu đã có thù địch với Lộc Dữ Ninh từ lâu, và cậu đã bị Lộc Dữ Ninh đuổi ra ngoài khi anh ta bị đuổi khỏi trường học lần này.

Làm sao cậu có thể không nghe thấy một chuyển động lớn như vậy.

Để giải thích, cậu thậm chí còn nghĩ rằng mình có thể nói ra bí mật đáng xấu hổ nhất của mình - cậu bị điếc.

Nhưng cậu chỉ giải thích một câu, và bố đã tin cậu.

Cậu vẫn nhớ những gì cha đã nói khi đó, nó giống hệt như bây giờ.

"Các cơn hen suyễn có thể lớn hoặc nhỏ, bình xịt hen suyễn rất quan trọng đối với Lộc Dữ Ninh."

"Con và Tiểu Ninh đều là con nhà họ Lộc, ba rất yêu thương hai con."

Cậu rất vui, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cha anh nói yêu cậu.

Nhưng lần này thì khác.

Dưới ánh mắt dò xét của Lộc Chính Thanh, cậu đã hiểu ra điều mà kiếp trước mình không hiểu.

Sự khởi đầu của bệnh hen suyễn có thể lớn hoặc nhỏ, và bình xịt hen suyễn rất quan trọng đối với Lộc Dữ Ninh.

——Vì vậy, không nên bất cẩn lấy bình xịt của Ninh Ninh.

Em và Ninh Ninh đều là con nhà họ Lục, bố em rất yêu hai người

——Cho nên không thể nhìn Ninh Ninh ghen tuông mà phát bệnh.

Những gì nói thực sự không liên quan, Lộc Chính Thanh đã nhận định cậu có tội.