Vạn Người Ngại Hắn Không Làm

Chương 8: Người bạn



Sai chính tả thì mn bảo mình để mình sửa nha.

Edit+ Beta: @Banhsuaz

- -----------------------------------------------------------------------

Cho nên Lộc Dữ Ninh sẽ không xin lỗi họ Hoàng, nhưng xuất phát từ nội tâm Lộc Dư An đối với nghề giáo, cậu cũng sẽ không phản bác chủ nhiệm, Lộc Dư An chỉ cúi đầu ừ một tiếng.

Chủ nhiệm lớp thấy bộ dáng cậu không ăn năn, lắc đầu không nhìn cậu nữa, nói với lớp phó lao động ngồi hàng đầu tiên: "Còn 5 phút nữa là vào lớp, sao không có ai lau bảng, gần đây có nhiều giáo viên phàn nàn rằng các em lười biếng, bảng đen thường xuyên không được lau giữa các buổi học..."

Chỗ ngồi của Lộc Dư An nằm ở phía bên trái của lớp học dựa vào tường.

Cậu đi đến gần chỗ ngồi, tiếng nói chuyện cũng ngừng lại, Lộc Dư An đã quen rồi, từ khi đến lớp này đã như vậy, giống như nói thêm một lời với cậu, tương đương với việc phản bội Lộc Dữ Ninh.

Tin cậu sắp chuyển sang lớp 13 đã được những người biết truyện truyền ra trong nhóm, nhóm nhỏ không có giáo viên bắt đầu ăn mừng và phát phong bao đỏ.

Sau một lúc im lặng, những giọng nói ríu rít bắt đầu vang lên.

"Sao cậu ta còn dám tới?"

"Dù sao thì cũng là con trai ruột của Lộc gia, cậu không thấy Ninh Ninh không đến trường sao? Chắc là vì không chịu bao che cậu ta nên bị ức hiếp ở nhà."

"Đừng nói nhảm, cậu ta có thể đánh bại Hoàng." Người bên cạnh tức giận cong người, "Nhỡ đánh cậu thì làm sao bây giờ."

Câu chuyện về Lộc Dư An và thầy Hòang đánh nhau ở núi sau đã được lan truyền từ vài ngày trước.

Thầy Hoàng là giáo viên thực tập, không kiêu ngạo, kiến ​​thức phong phú, nhìn rất tao nhã, lại xấp xỉ với các học sinh, tuy chỉ phụ trách tiết tự học buổi tối nhưng lại rất được yêu thích, thậm chí có một số nữ sinh còn lén đưa thư tình cho thầy ấy.

Cùng các nam sinh hòa bình, nam sinh đều gọi lão Hoàng.

Trên thực tế, hầu hết mọi người đều khá bất mãn với việc Lộc Dư An vô cớ đánh lão Hoàng, vốn dĩ Lộc Dư An là một kẻ cô độc trong lớp, không ai muốn kết giao. Sau khi đánh lão Hoàng, điều này khiến cảm xúc bị đẩy đến cực điểm, các học sinh lớp 1 vốn dĩ đều giống như thiên tử kiêu ngạo, không chịu nhận bất cứ ủy khuất nào, bài xích Lộc Dư An đã lên tới đỉnh điểm.

Lộc Dư An cũng không quan tâm, hắn giống như người vô hình trong lớp này. Khi cậu mới đến, một số người trong lớp đã gây rắc rối cho cậu, thậm chí còn nhốt cậu vào phòng chứa đồ sau giờ học, lúc đầu cậu không muốn gây rắc rối, cho đến khi có người ném cặp sách của cậu, cậu cũng định làm điều tương tự, đặt cặp sách trên cửa sổ ném xuống tầng một, nhưng nghĩ đến đồ vật rơi xuống là không ổn nên tôi ném cặp sách của bọn họ vào thùng rác ở tầng dưới.

Sau đó họ mới thu liễm bản thân. Đương nhiên mấy người đó nói cậu động thủ trước, cậu cũng bị chủ nhiệm lớp yêu cầu xin lỗi các bạn cùng lớp vì đã bắt nạt họ, cậu không chịu xin lỗi, lại gây sự tới Lộc Chính Thanh, gây ra rất nhiều rắc rối.

*Lúc cắn người ta thì được, ngta cắn lại thì lại giãy nảy lên mọe khiếp:)))))

Lối đi hai bên bàn học không hề rộng. Tuy nhiên, có người dường như không có ý định thu đôi chân lười biếng của mình, đôi chân mang giày thể thao hàng hiệu chiếm gần hết lối đi.

Người này cũng là người quen cũ của Lộc Dư An - Tiêu Vũ Tây.

Một trong số ít những người lớn lên cùng Lộc Dữ Ninh, cũng là người đã lái chiếc xe thể thao màu vàng, đem cậu bức đến ven đường núi ở kiếp trước.

Tiêu Vũ Tây dựa vào ghế, khiêu khích nhìn Lộc Dữ Ninh.

Lộc Dư An ánh mắt tối sầm, có lẽ là do lúc trước nói nhiều quá, khiến cho Tiêu Vũ Tây ảo tưởng rằng bất cứ ai cũng có thể khiến hắn không vui. Tiêu Vũ Tây nhớ ăn không nhớ đánh, khi mới chuyển đến đây, cậu ta đã nhiều lần gây rắc rối cho cậu trong lớp, sau giờ học, cậu chặn Tiêu Vũ Tây vài lần ở góc ngõ, cuối cùng khiến Tiêu Vũ Tây cũng học cách ngoan ngoãn không ít.

Không ngờ sau một thời gian không gặp, Tiêu Vũ Tây lại bắt đầu ngứa ngáy.

Vì thế cậu mắt nhìn thẳng giẫm lên chân Tiêu Vũ Tây.

"Mày đang làm gì vậy?" Tiêu Vũ Tây ôm chân đau đớn hét lên, trừng mắt nhìn Lộc Dư An.

"Mày cho rằng tao muốn làm gì?" Lộc Dư An nheo mắt lại, hướng Tiêu Vũ Tây bước một bước.

Tiêu Vũ tây theo phản xạ cau mày, cầm lấy cuốn sách tiếng Anh trên bàn, che đầu cảnh giác nói: "Lộc Dư An, mày muốn cái gì? Đây là ở trường học."

"Đúng rồi, đây là ở trường, tôi có thể làm gì?" Lộc Dư An cầm lấy cuốn sách từ tay Tiêu Vũ Hi, nhấn mạnh từ "trường học", rồi ném cuốn sách lên bàn.

Tiêu Vũ Tây hiểu được uy hiếp, miễn cưỡng ngậm miệng lại.

Những người ở gần đó có quan hệ tốt với Tiêu Vũ Tây bắt đầu tức giận: "Này, cậu không có mắt à, cậu đừng sợ, dù sao cậu ta cũng sắp chuyển đến học lớp 13, phách lối cái gì chứ?"

"Ninh Ninh tính tình tốt như vậy, luônbị ức hiếp, kẻ ác ác báo." Người bên cạnh cũng vang lên.

"Thầy Hoàng đối với chúng ta rất tốt, có một số người không biết tốt xấu, đáng bị điều chuyển." Người nọ nói với cô gái bên cạnh với vẻ khinh thường.

Nhưng cô gái đó từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không dám nhìn Lộc Dư An. Cô nghe những người xung quanh nói những điều ngày càng quá đáng về Lộc Dư An, Lộc Dư An trong đám đông một mình đứng đó, cúi đầu, lưng thẳng, giống như một thanh kiếm vô hình, xuyên qua lưng thiếu niên.

Cô ấy đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nói một cách gay gắt, "Đừng nói nữa—"

Những giọng nói xung quanh đột nhiên dừng lại, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô, họ thở không ra hơi, miệng cũng không nói được lời nào.

Chẳng lẽ cô nói rằng ngày đó ở sau núi cặn bã họ Hoàng đã động tay chân đối với mình, thậm chí còn dọa lấy học bổng, khi cô không biết phải làm gì thì bị Lộc Dư An phát hiện, Lộc Dư An che ở phía trước, để cô về phòng học trước.

Mãi sau này cô mới biết Lộc Dự An đánh cặn bã, sau đó cả hai đều im lặng, không liên quan đến cô, thậm chí còn không biết làm cách nào mà Lộc Dự An có thể giữ được danh sách học bổng.

Nhưng ai mà tin được, cô không hề xinh đẹp, thậm chí còn hơi mũm mĩm, cô biết rằng có rất nhiều cô gái xinh đẹp trong lớp phải lòng tên cặn bã đó.

Lúc đầu, khi tên cặn bã thường xuyên đến nói chuyện với cô, chính cô sủng thụ nhược kinh, không có chút phòng bị nào trước tên cặn bã nên đã cùng cô đi đến ngọn núi phía sau.

Tuy nhiên, cô không thể hại Lộc Dư An chuyển lớp. Cô quá rõ ràng về đức tính của lớp mười ba. Cô ấy không thể làm hại Lộc Dư An vì chính mình. Cậu mang tiếng xấu trong lớp nhưng cô luôn biết cậu luôn là người tốt, cô biết khi học sinh trực ca lười biếng không lau bảng thì cậu sẽ im lặng lau bảng.

Cô hít một hơi thật sâu, run rẩy môi, cố gắng nói ra bí mật đáng xấu hổ, nhưng cô đã thất bại nhiều lần, nhưng đôi mắt xung quanh ngưng tụ, trán cô đầy mồ hôi lạnh.

Đúng lúc cô gần như nghẹt thở.

Lộc Dư An đột nhiên đá vào bàn của Tiêu Vũ Tây một tiếng "bụp".

Vẫn còn đang giận dỗi, Tiêu Vũ Tây vô cùng ủy khuất: "Lộc Dư An, mày đang làm gì vậy?"

Lộc Dư An trong lòng không có chút áy náy, thản nhiên nói: "Bất cẩn."

Tiêu Vũ Tây nghiến răng nghiến lợi nói: "Lộc Dư An, mày cố ý!"

Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lại đây, không ai để ý tới, cô gái đột nhiên đứng dậy ngồi xuống ghế, tựa đầu vào bàn, đôi vai im lặng run rẩy.

"Vậy thì gọi cảnh sát đi." Lộc Dư An dừng một chút, quay đầu thản nhiên nói, căn bản không để ý tới Tiêu Vũ Tây.

Tiêu Vũ Tây tức giận đến đỏ mặt, đứng dậy mắng Lộc Dư An: "Lộc Dư An, chờ xem!"

Người bạn cùng bàn bên cạnh thuyết phục: "Quên đi, với một người như Lộc Dư An thì cậu quan tâm đến điều gì?"

Chẳng lẽ khẩu khí này liền nhịn xuống? Chính mình có thể quên chuyện đó đi, nhưng Lộc Dư An gần như đã hại Ninh Ninh sau vài ngày mới về, chẳng lẽ Lộc Dư An lại trở nên vô pháp như thế này sao?

Tiểu bá vương Tiêu gia càng nghĩ càng không thể nuốt nổi cục tức này. Nghĩ đến đây, hắn đã tìm thấy người anh em kết nghĩa mới của mình. Hắn đã uống rượu với anh trai này vài lần, anh trai rất rộng lượng với hắn và biết người trong xã hội, anh ta nhất định sẽ dạy cho Lộc Dư An một bài học, giúp hắn xả cơn tức.

May mắn thay, lúc này chuông vào lớp vang lên, giáo viên tiếng Anh vốn nổi tiếng uy nghiêm cầm sách bước vào, nhìn thấy một đám người đang tụ tập bên cạnh Lộc Dư An, chán ghét nói: "Lộc Dư An, em lại làm cái gì vậy? Lại bắt nạt bạn cùng lớp à?"

"Lão sư! Hắn giẫm lên Tiêu Vũ Tây, đá vào bàn của Tiêu Vũ Tây." Có người ác ý hét lên.

Lộc Dư An mím môi muốn nói gì đó, nhưng rõ ràng là giáo viên không muốn nghe hắn giải thích gì, liền không kiên nhẫn nói: " mặc kệ em ở nhà vô pháp như thế nào, nhưng ở trong lớp, đừng giỡn mặt với tôi. Mấy chiêu trò nhỏ nhặt đó học ở trường rác, không muốn học trong lớp thì cút ra ngoài."

Lộc Dư An chỉ có thể im lặng trở về chỗ ngồi, nhét bài kiểm tra đầy bụi trên bàn vào cặp, cúi đầu lấy cuốn sách tiếng Anh ra, xem qua một lượt nhưng không tìm thấy, tìm lại một lượt rồi vẫn không thấy gì.

Ai đó đã ném cuốn sách giáo khoa của cậu đi. Trước khi bắt đầu mỗi tiết học tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh sẽ yêu cầu các em đọc to bài văn cho cả lớp, nhưng giáo viên tiếng Anh luôn cổ quái, phạt vì không mang theo sách.

*Rồi ai bắt nạt ai. Tức:))

Lộc Dư An ngừng tìm kiếm sách giáo khoa và quay đầu lại nhìn xung quanh. Người bạn cùng bàn không bao giờ thích nói chuyện với cậu, lạnh lùng nhìn cậu.

Nhân duyên trong lớp của Lộc Dữ Ninh thực tốt, ngay cả người quái gở nhất trong lớp cũng trở thành bạn tốt dưới nụ cười của Lộc Dữ Ninh. Sau này, người bạn cùng lớp quái gở nhất, mặc dù đã trải qua nhiều thăng trầm và lặp lại kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng dưới sự an ủi của Lộc Dữ Ninh, một lần nữa tỉnh ngộ,n cuối cùng đạt được thành công trong sự nghiệp, trở thành người mới nổi trên Internet, cả đời hộ tống Lộc Dữ Ninh.

Người quái gở kia chính là bạn cùng bàn của cậu.

Lộc Dư An mấp máy khóe miệng, khó hiểu hỏi: "Tại sao?"

Đối mặt với ánh mắt của Lộc Dư An, bạn cùng bàn không hề muốn che giấu hành vi của mình, chỉ chán ghét nói: "Cậu cho rằng mình có thể lấy được đồ của Dữ Ninh bằng cách khiến cậu ấy phải nhập viện sao? Cái gì của Dữ Ninh vĩnh viễn không phải của cậu." Cả lớp đã biết về sự vắng mặt của Lộc Dữ Ninh vì bệnh tật, một số người trong lớp thân thiết với gia đình Lộc đã tiết lộ rằng là Lộc Dư An làm hại.

Lộc Dư An cùng hắn ngồi cùng bàn gần một năm, tuy rằng không nói nhiều, hắn cũng tưởng bọn họ là bạn bè, nhưng sự chán ghét trong mắt người bạn cùng bàn cũng không phải là giả.

Cậu muộn màng hiểu ra lý do tại sao người bạn cùng bàn không nói chuyện với cậu sau khi trở lại lớp học ở kiếp trước. Cậu vốn tưởng rằng lúc đó cả lớp đã đạt được thỏa thuận, đồng ý không nói chuyện với cậu, ngồi cùng bàn cũng là như vậy, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.

"Lộc Dư An, sách của em đâu?" Giáo viên tiếng Anh phát hiện trên bàn của Lộc Dư An không có gì cả. Cô không có ấn tượng tốt với Lộc Dư An, đặc biệt là mỗi ngày bắt nạt Lộc Dữ Ninh, cũng là lớp phó học tập của ông, một học sinh hiếm hoi mà anh ấy thích.

Lúc đầu, Lộc Dư An không nhận ra giáo viên đang nói chuyện, cậu ngồi ở phía bên trái, tai phải thính lực không tốt, vừa rồi trong phòng học vang lên tiếng lật sách rất lớn. sự chú ý đổ dồn vào người bạn cùng bàn.

Mãi đến khi cô gái đá vào ghế, cậu mới nhận ra giáo viên đang nói chuyện với mình, đứng dậy và giải thích: "Không tìm thấy, thưa cô. Nhưng mà..."

"Em không mang theo sách, không liên quan gì đến tôi." Giáo viên tiếng Anh ngắt lời với giọng điệu rất không tốt, vừa bị Lộc Dư An phớt lờ, khiến cô không vui, cô không muốn nghe Lộc Dư An giải thích, vì vậy lạnh lùng nói: "Đã không có sách thì đứng ở bên ngoài, đừng làm phiền các học sinh khác."

Kì thật cũng có thể cùng xem với người khác, điều này luôn xảy ra khi Lộc Dữ Ninih quên mang theo.

Nhưng Lộc Dư An đứng dậy, những người ngồi xung quanh đều thờ ơ nhìn cậu, thậm chí có người còn huýt sáo trêu chọc, cậu biết sẽ không có người cùng mình chia sẻ sách.

Cậu không muốn gây ra quá nhiều rắc rối, cậu nhớ ra lúc anh mới chuyển đến lớp này, giáo viên tiếng Anh còn ném cho anh một danh mục sách đầy những sách dạy kèm sau giờ học.

Vì thế hắn không nói gì, cầm vở đứng ở ngoài phòng học.

Nhìn thấy Lộc Dư An đứng ở bên ngoài, bạn cùng bàn nhét quyển tiếng Anh vào trong bàn với vẻ mặt u ám. Cậu ta không hối hận khi xúc phạm Lộc Dư An, những người khác sợ Lộc Dư An, nhưng hắn đã nhìn thấy quá nhiều thứ rác rưởi như Lộc Dư An trong số bạn bè của cha mình từ khi còn nhỏ, chỉ bắt nạt Lộc Dữ Ninh ở nhà dựa vào thân phận.

Hắn không sợ, Lộc Dữ Ninh tâm địa thiện lương, biết em trai mình thiểu năng trí tuệ và cha anh đang ở trong tù nhưng anh vẫn sẵn sàng coi anh như một người bạn và xin thầy Hoàng cho anh vào danh sách học bổng. Dữ Ninh tốt bụng không thể đấu lại được với một người như Lộc Dư An.

Hắn muốn bảo vệ bạn bè của mình.

- --------------------------------------------

*Hơ, Lộc Dữ Ninh (sói mắt trắng) tốt bụng lắm cơ:)))