Văn Nhân

Chương 1: Văn Bất Ngữ



Tại ngôi trường quý tộc danh tiếng lâu đời nơi đất Bắc này, Văn Bất Ngữ của miền sông nước Giang Nam đã trở thành một dòng nước lành giữa lòng sa mạc, dịu dàng nuôi dưỡng con tim khô cằn của biết bao gã trai.

Thêm vào đó tính tình anh cũng hiền lành, dung mạo thanh tú trong trẻo, thành thử hội đại biểu nhiều trai xinh gái đẹp của trường phá lệ mời anh làm MC. Cứ thế mà anh thành nhân vật gây chú ý nhất trên sân khấu lớn, nhất cử nhất động đều nên thơ tựa những đường nét trong tranh thủy mặc.

Khoảnh khắc anh khẽ rủ mi mỉm cười, khóe môi hơi hơi cong lên, dường như có cảnh đêm hè Giang Nam mưa bụi bay lất phất hiển hiện, trầm lắng ẩn giấu vẻ mĩ miều xao xuyến lòng người riêng biệt của miền sông lớn hồ rộng.

Ngặt nỗi đó chỉ là muối bỏ bể*. Ở cái xứ Bắc người người đều phát âm đặc sệt giọng địa phương nặng trịch*, người đàn anh năm ba này cứ như bước ra từ bức họa. Có thể nói kẻ mến mộ anh nườm nượp như nước.

Chẳng hạn như giờ phút này, Văn Bất Ngữ mới hoàn thành nhiệm vụ dẫn chương trình, vừa cười nói vừa cùng người cộng sự của mình bước khỏi cánh gà. Bộ âu phục dạ hội màu trắng được cắt may vừa người, ôm sát thân hình cao ráo rắn rỏi, tôn thêm khí chất xuất chúng.

"Bất Ngữ!"

Nam thanh niên cao to nom suồng sã ngạc nhiên gọi Văn Bất Ngữ lại. Cuối cùng hôm nay gã cũng nắm bắt được cơ hội gặp mặt cái người cứ luôn tránh né gã, cái người gã ngấp nghé từ bấy lâu.

Văn Bất Ngữ bất đắc dĩ nhìn Khâu Trạch đang đứng đối diện mình, nghiêng đầu xin lỗi rồi khẽ chào tạm biệt bạn nữ đi cùng. Sau khi cô gái rời đi, anh mới xoa xoa huyệt thái dương, dằn nỗi bực dọc xuống, nói với gã: "Khâu Trạch, sao bạn lại đến đây?"

Văn Bất Ngữ hiếm lúc nào nổi nóng, ấy thế mà cái tên Khâu Trạch đây quả thực là...

Khâu Trạch thì lại có đôi phần đắc ý khi nghĩ bản thân là con trai chủ tịch trường, còn đóa hoa Văn Bất Ngữ này dẫu yêu kiều đến đâu, bất quá cũng chỉ xuất thân từ gia đình bình thường, nhờ học lực mới được đặc cách tuyển vào đây.

Mình đã nhún nhường trồng cây si cậu ta một thời gian dài vậy rồi, ngày hôm nay bất kể ra sao cũng sẽ thuận theo gã mà nhỉ?

Khâu Trạch hơi cúi người nhích lại gần Văn Bất Ngữ. Ngắm gương mặt trắng nõn hoàn mĩ kia, gã lén lút nuốt nước bọt, "Anh bảo này, theo đuổi đằng ấy miệt mài thế kia rồi, sao nào? Cho một câu trả lời dứt khoát đê."

Văn Bất Ngữ lùi một bước để kéo dài khoảng cách với khuôn mặt kề quá sát, nhíu mày đáp: "Bạn Khâu, lúc trước tôi đã rất thẳng thắn rồi. Hai ta không hợp nhau, mong bạn đừng làm phiền tôi nữa."

Dáng vẻ chau mày ấy thực sự động lòng người, lọt vào mắt kẻ háo sắc như Khâu Trạch lại khơi gợi trong gã liên tưởng: Hương vị trên giường của người ấy rù quến chết người tới cỡ nào.

"Em gái Lâm* ơi!" Khâu Trạch chẳng che giấu bản chất càn rỡ hoang đàng của gã nữa, sấn đến gần hòng nắm lấy cổ tay Văn Bất Ngữ.

Văn Bất Ngữ tái mặt.

Song gã còn chưa kịp chạm tay, sau lưng đã ập đến một luồng lực mạnh. Tiếp đó có người túm cổ áo Khâu Trạch, kéo gã về phía sau vài bước dễ như bỡn. Cổ áo thình lình siết chặt khiến hai mắt gã trợn to, mặt lộ vẻ đau đớn, đoạn trời đất bỗng quay cuồng một phen, trán bị đập đau điếng - Ai đó đã đập gã ngã dúi dụi.

Qua một hồi yên tĩnh quái lạ, Khâu Trạch bưng cái trán đổ máu ròng ròng, nằm co ro dưới đất, ngất lịm đi.

Văn Bất Ngữ cũng thảng thốt trước bước ngoặt bất ngờ này. Anh sợ máu, phải cố nén cảm giác khó chịu, khép mắt không dám nhìn Khâu Trạch.

Khâu Trạch té xuống, người vừa tới mới bước khỏi chỗ tối. Dung mạo sắc sảo khuất nửa dưới bóng đèn đường đổ xuống, đầu đinh ngắn, mặt vô cảm. Trông có vẻ thật thà kiệm lời, mặt mũi còn khá ngây ngô, xem ra là một đàn em khóa dưới.

Văn Bất Ngữ ngước nhìn cậu em năm dưới dáng người cao lớn, hơi vạm vỡ này. Hắn vừa mới giúp anh thoát khỏi phiền phức, tuy nhiên tiếng kêu rên đau đớn của Khâu Trạch còn văng vẳng bên tai anh. Trong lúc nhất thời, anh không biết nên quan tâm ai trước.

Quả thực suy nghĩ của Khâu Trạch không sai. Gã có quyền thế, sợ là sau sự việc tối nay anh sẽ chẳng được yên lành. Và cũng chưa rõ mức độ thương tích của gã thế nào, có gây nguy hiểm đến tính mạng hay chăng.

Văn Bất Ngữ ấn ấn nơi giữa mày thoáng ê ẩm, mở lời: "Cảm ơn cậu đã giải vây giúp tôi. Tôi đưa Khâu Trạch tới bệnh viện, hay là cậu cứ về trước, tránh để bị liên lụy. Thế này đi, cậu cho tôi biết tên cậu và lớp cậu, giải quyết việc này xong tôi mời cậu bữa cơm, được không?"

Thấy gương mặt ôn hòa của Văn Bất Ngữ đượm nét sầu lo, em khóa dưới lắc đầu, trầm giọng an ủi: "Gã không sao." Im lặng một hồi lại bảo: "Đừng cau mày."

"Ôi" Văn Bất Ngữ thầm nghĩ e rằng cậu đàn em này là một tên liều lĩnh không màng nặng nhẹ, thế là định giải thích cặn kẽ lần nữa, "Cậu hãy nghe tôi, Khâu Trạch..."

"Tôi tên Dương Thần" hắn ngắt lời anh, tông giọng trầm thấp vẫn đều đều không cảm xúc. Hai bàn tay hơi siết lại, trông có vẻ khá căng thẳng.

Văn Bất Ngữ chợt sửng sốt. Cái tên này tương đối quen tai, chẳng qua bây giờ không phải lúc đắn đo chuyện này. Anh lịch sự mỉm cười với Dương Thần, thêm một lần nói lời cảm tạ: "Cảm ơn cậu, Dương Thần. Cậu tranh thủ rời khỏi đây, để tôi xử lí."

Dứt câu, anh sắp đi vòng qua hắn kiểm tra tình hình cái gã té sấp mặt dưới đất thì tay áo bị người sẽ sàng kéo lại.

Văn Bất Ngữ bối rối ngoái đầu, lại thấy Dương Thần mím môi. Dường như có chút không vui, hắn ủ rũ nói: "Gã bắt nạt anh, đáng đánh. Không sao đâu, đừng đi."

Hắn ngập ngừng toan phân trần với đàn anh rằng mình xuống tay có chừng mực, bụng dạ chất chứa đầy tâm tư mà miệng cơ hồ chẳng thể thốt nên câu. Dương Thần khó nhẫn nhịn trước cảnh Văn Bất Ngữ lo âu vì Khâu Trạch đến thế, nhưng hắn không khéo ăn nói, chỉ đành níu tay áo anh, lặp lại câu nói khó hiểu.

"Gã là kẻ xấu. Đừng nhìn gã."

Nhìn em đi mà.

Như hắn mong mỏi, Văn Bất Ngữ trông xuống... vết bầm trầm trọng nơi tay hắn.

Văn Bất Ngữ kinh ngạc kêu lên, vén ống tay áo Dương Thần. Quả nhiên, trên cánh tay cường tráng đầy những vết bầm tím to nhỏ.

Anh lo lắng hỏi: "Trời, sao lại thành ra thế này?" Văn Bất Ngữ bó tay, muốn tống thẳng cả hai tên vào viện cho xong.

Dương Thần dán mắt vào vết bầm trên tay mình, nghiêng đầu, nảy ra một biện pháp ngăn cản đàn anh quản chuyện Khâu Trạch.

Hắn rút tay về, hớn hở móc một xấp ảnh từ trong túi áo, đưa cho anh như muốn khoe công. Suốt quá trình mặt hắn vẫn đơ như cũ, trong mắt lại lóe lên tia sáng kì lạ, "Gã muốn giở trò đồi bại. Có điều, đã bị tôi tóm."

Văn Bất Ngữ phảng phất thấy có một con chó lớn vẫy đuôi với anh.

Anh cầm lấy lật xem, phát hiện đều là ảnh chụp Khâu Trạch kề sát mình, góc chụp mập mờ khả nghi, dễ dàng gây hiểu lầm.

Nếu có kẻ ác ý công khai những bức hình này, chỉ sợ anh làm sao cũng vô phương thanh minh quan hệ giữa mình và Khâu Trạch.

Cơn phẫn uất khó tả trào dâng. Dù anh tốt tính cách mấy cũng không chịu đựng được loại chuyện này. Lấy điện thoại di động gửi tin nặc danh, báo vị trí Khâu Trạch cho bảo vệ trường xong, Văn Bất Ngữ quyết định kệ xác gã ta.

Lại nghĩ đến cậu nhóc năm dưới mới quen này. Trước nay Khâu Trạch chẳng phải người lương thiện tử tế, có lẽ hắn bị thương giữa lúc đánh nhau giành giật ảnh với gã.

Văn Bất Ngữ cảm kích trong lòng, khẽ cong mắt, lần này nụ cười của anh mang thêm sự chân thành: "May nhờ có cậu, nhưng mà vết thương trên tay cậu cần xử lí. Hầu hết bệnh viện gần trường đều đóng cửa rồi, phòng anh có hộp cứu thương, cậu có tiện đi cùng anh một chuyến không?"

Đôi mắt Dương Thần sáng lấp lánh. Hắn nghiêm túc gật đầu, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của đàn anh, cao hứng dắt anh về kí túc xá.

Trên đường còn cố ý đi vòng, hung hăng đạp cho kẻ bại hoại còn nằm liệt dưới đất kia một cú, tính toán từ rày về sau đêm nào cũng sẽ thừa dịp tối trời trùm bao bố tẩn gã một trận.

Chỉ chốc lát sau đã về đến trước cửa phòng. Hắn lẳng lặng đứng đó, cúi đầu nhìn đàn anh bằng ánh mắt trông mong, đợi anh mở cửa.

Văn Bất Ngữ định nói lại thôi.

Anh thật sự rất muốn hỏi tại sao cái cậu đàn em chưa từng gặp gỡ này lại biết số phòng anh.