Văn Phòng Phi Nhân Loại

Chương 2: Không xong rồi, là cảm giác rung động



(Truyện chỉ được đăng tại wattpad @silas171, vui lòng ủng hộ công sức chính chủ. Xin cảm ơn!)

Cảnh tượng vô cùng xấu hổ.

Một người một chó cứng đờ, không ai dám nhúc nhích trước cũng không ai dám phát ra tiếng động.

Chó bự ngửi thấy mùi hương thuộc về con người, trong tâm trí nó giờ đây chỉ nghĩ mọi chuyện đã xong rồi, xong rồi, xong đời rồi.

Con người sẽ giết chết yêu quái khi nhìn thấy chúng.

Lâm Mộc nhìn con chó to bự lông mịn oai phong trước mặt, trong đầu trống rỗng.

Cậu nghe nói yêu quái thường thích ăn thịt người.

Hai bên tiếp tục cảnh giác nhìn nhau, sợ hãi đối phương sẽ lao vào và cắn xé mình trong giây tiếp theo.

Cả hai đấu mắt rất lâu, cho đến khi ánh nắng bên ngoài nóng như thiêu đốt và đồng hồ trên tường báo đúng chín giờ sáng.

Con chó bự rùng mình khi nghe âm thanh thông báo, sau đó "Gâu" một tiếng chui xuống dưới gầm bàn bên cạnh, cuộn tròn run rẩy.

Lâm Mộc bị động tác bất thình lình của nó dọa lùi lại ba bước, lo lắng nhìn cục lông to bự dưới bàn làm việc, hô hấp nhẹ như không.

Cậu nhìn chằm chằm gầm bàn định nhẹ nhàng rời khỏi đây, ai ngờ vừa nhấc chân đã thấy con chó bự run rẩy kịch liệt khẽ phát ra tiếng rên rỉ.

"..."

Lâm Mộc ngập ngừng thả chân xuống.

Cậu nhìn chó bự, cảm thấy hình như nó lại sợ mình hơn một chút.

Trong đầu vừa thoáng qua ý nghĩ này, Lâm Mộc lập tức xông ra cửa, nhìn gần đó có vài người đi bộ ngang qua cuối cùng cũng được tiếp thêm can đảm.

Đứng ngoài cửa, cậu hít một hơi thật sâu, lớn tiếng hỏi: "Xin lỗi...Đây là văn phòng Thanh Đảo đúng không?"

Con chó bự run rẩy đột nhiên ngừng lại, đầu chó thò ra từ dưới gầm bàn, đáp yếu ớt: "...Đúng rồi."

"..." Lâm Mộc mở miệng tiếp lời: "Tôi là Lâm Mộc hôm nay đến nhận việc."

Chó bự sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy nhảy lên bàn nhìn chằm chằm Lâm Mộc một hồi mới nhẹ nhõm thở ra: "Làm tôi sợ muốn chết! Tôi còn tưởng mình sắp bị mần thịt rồi chứ."

Nói!

Con chó đang nói!

Chó thật sự biết nói!

Chó cũng biết thở phào nhẹ nhõm!

Đầu óc Lâm Mộc choáng váng.

Chó bự ngồi xổm trên bàn thở hổn hển: "Thật mẹ nó làm tôi sợ chết khiếp, trên người cậu có mùi làm tôi tưởng cậu là con người."

Lâm Mộc:...

Lâm Mộc:???

Lâm Mộc mơ hồ trống rỗng, sau đó cậu loạng choạng bắt được trọng điểm giữa những cú sốc "con chó biết nói", cậu run rẩy hỏi: "Tôi, tôi không phải con người à?"

Đại Hắc run lông: "Một nửa, xin chào, tôi tên Đại Hắc."

Cả người Lâm Mộc chấn động: "Ý cậu là gì? Một nửa?"

Cậu sống hơn hai mươi năm sao lại không biết rằng mình không phải con người vậy!

"Hả?" Đại Hắc bị câu hỏi của cậu làm cho sững sờ, sau khi nghĩ lại hẳn Lâm Mộc đang sợ bị bắt nạt nên an ủi: "Tuy rằng tôi không biết nửa phần yêu quái kia của cậu là gì nhưng cậu yên tâm, chúng tôi không kì thị bán yêu đâu, thời đại nào rồi chứ!"

Không!

Không phải!!!

Tại sao tôi lại đột nhiên bị trục xuất khỏi thế giới loài người một cách đột ngột như vậy?!

"Còn nữa, con người chính thống sẽ không được phân đến chỗ này của chúng tôi đâu."

Đại Hắc nói xong chép chép miệng biến về hình người, mông trần mò tìm trong ngăn tủ một cái áo tùy tiện khoác lên.

Lâm Mộc chứng kiến toàn bộ sự việc cảm thấy hình như mình sắp mù.

Đại Hắc nhận ra bộ dạng nhát gan vừa rồi của mình thật quá ngu ngốc, vì vậy quyết định khôi phục hình tượng, quay đầu nói với Lâm Mộc: "Cậu đi xin việc à? Lão rùa bây giờ vẫn chưa đến, để tôi hướng dẫn cho cậu."

Lâm Mộc trầm tư nhìn xuống hồ sơ của mình, cậu nghĩ rằng mình vẫn chưa thể thích nghi với công việc này.

Nếu cậu biết kỳ thi ngày đó sẽ đưa cậu ra khỏi thế giới con người bình thường thì cậu đã nhất quyết không tham gia.

Thảo nào mẹ cậu không cho đi tìm ba, bởi vì ông ấy là một yêu quái.

Lâm Mộc nhìn tay mình, bây giờ cậu đã hiểu rõ nguồn gốc sức mạnh bất thường trong cơ thể.

Cậu đưa tay chạm lên mặt mình xem xét.

Hóa ra đây là nguyên nhân vết thương của cậu luôn nhanh chóng lành lặn mà không để lại sẹo, hơn nữa còn thông minh và học hỏi với tốc độ kinh người.

Hóa ra cậu là yêu quái.

Mặc dù chỉ một nửa.

"..."

...

...Không.

Không thể chấp nhận được.

Lâm Mộc thu thập hồ sơ xong, vẻ mặt thất thần đứng ngoài cửa: "Tôi có thể không làm được không?"

Đại Hắc ngẩn người: "Nếu có lý do chính đáng thì được."

"Cái gì là lý do chính đáng?"

"Nếu tàn tật hoặc chết thì phải đưa ra bằng chứng. Chúng tôi luôn thiếu nhân lực nên vô cùng khắt khe trong việc nộp hồ sơ nhưng chỉ cần có đủ bằng chứng là được. Mà bây giờ cậu hoàn toàn lành lặn nên hay là để tôi đánh cậu một trận, dù sao vết thương cũng sẽ lành rất nhanh, cậu lựa chọn mức độ thương tật đi."

Lâm Mộc: "..."

Có cái nịt!

Tôi chọn lẩu thịt chó được chưa!

Văn phòng này tuyệt vời thật đấy, không nhận chức thì sẽ bị đập à?

Đại Hắc nhìn Lâm Mộc nhíu mày hỏi: "Tại sao cậu không muốn tham gia? Chúng tôi thật sự không kì thị bán yêu, quyền lợi cũng rất thoáng..."

Hắn ta nói xong lập tức dừng lại sửa lời: "À không, dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện nên sẽ hơi bận một chút."

Mí mắt Lâm Mộc chuyển động khi nghe thấy từ "quyền lợi": "Quyền lợi gì? Không phải là như nhân viên công chức bình thường à?"

"Đó là con người. Tuy rằng thi chung đề nhưng yêu quái sẽ có thêm quyền lợi khác." Đại Hắc nắm áo khoác dài thật chặt, lặp lại lời nói: "Thật sự chúng tôi rất thiếu nhân lực, dù sao cũng ít có yêu quái nào chấp nhận đến đây làm việc. Muốn phỏng vấn còn phải kiểm tra chính trị, luật pháp của con người nên khá khó chịu."

Lâm Mộc dừng lại: "Vậy quyền lợi là gì?"

Đại Hắc nhanh nhảu đáp lời: "Tiền lương hai nghìn tiền thưởng hai vạn, lương tăng dần theo năm, không có chế độ cạnh tranh nhân viên, có quỹ du lịch đặc biệt, còn có phúc lợi cho năm mới và các dịp lễ."

"..."

Đù!

Lâm Mộc sờ trái tim nhỏ bé của mình.

Không xong rồi, là cảm giác rung động.

Lâm Mộc hít thở sâu đè nén cảm xúc trong lòng, cẩn thận hỏi: "Vậy công việc là gì?"

"Điều tra dân số lưu động, điều tra kế hoạch hóa gia đình, duy trì an ninh đô thị, hòa giải xung đột giữa con người và yêu quái..." Đại Hắc kể sơ qua một lượt: "Nếu gặp yêu quái không tuân thủ thì đánh một trận là xong việc, rất đơn giản."

"Được."

Lâm Mộc nhấc chân lần nữa vào trong, dứt khoát thả lỏng tay cầm hồ sơ và thẻ báo danh.

Dù sao cậu cũng rất thuần thục đánh nhau.

"Được rồi! Cậu cứ ngồi bên cạnh tôi đi." Đại Hắc nhận lấy hồ sơ trong tay cậu rồi bật máy tính.

Trong khi nhập thông tin, hắn hỏi: "Cậu là loại bán yêu nào vậy? Tôi mới hóa yêu không lâu, chưa gặp qua nhiều yêu quái nên không nhìn ra."

Trùng hợp thật, tôi cũng vừa hóa yêu không lâu, còn chưa được mười phút.

Lâm Mộc kéo ghế ngồi xuống, dựa lưng vào ghế khô khốc nói: "...Tôi cũng không biết."

"Hả?" Đại Hắc sửng sốt nhìn lướt qua hồ sơ của Lâm Mộc, hai hàng phụ huynh đều để trống.

Trống không tức là không có, hoặc chỉ là đã từng.

Dù sao hiện tại thì không.

"...Này."

Đại Hắc gãi đầu, tình huống này có nghĩa là Lâm Mộc không biết rõ thân thế của chính mình.

Khó trách lúc nãy khiếp sợ đến vậy.

Đại Hắc lầu bầu hai tiếng, trầm ngâm quyết định không nhắc tới người nhà, thay vào đó hỏi: "Vậy cậu thấy mình có chỗ nào đặc biệt không?"

Lâm Mộc suy tư một chút nói: "Sức lực của tôi rất mạnh."

Đại Hắc gần đầu: "Ừ ừ, yêu quái không hề yếu."

"Học hỏi nhanh."

"Bán yêu có thời gian trưởng thành nhanh, đó là điều bình thường."

"Vết thương mau lành mà không để lại sẹo."

"Yêu quái thường có khả năng tự phục hồi rất mạnh."

"Ừm." Lâm Mộc suy nghĩ một chút, sau đó ngập ngừng nói: "Tôi... nhìn có đẹp không?"

"..." Đại Hắc im lặng hai giây, nghiêng đầu nhìn kĩ Lâm Mộc, vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Được đó, tôi nghe nói con lai thường lớn lên rất đẹp, yêu quái với con người cũng gọi là lai hai chủng tộc."

Thật ra Lâm Mộc chỉ thuận miệng nói thôi, ai dè được khẳng định ngược lại thấy hơi xấu hổ.

Cậu cười cười với Đại Hắc lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.

Đúng là rất đẹp.

Đại Hắc chép miệng, gõ bàn phím lạch cạch hoàn thành xong hồ sơ nhận việc của Lâm Mộc rồi ký tên: "Xong rồi!"

Thời gian nhận việc bắt đầu từ tuần sau.

Lâm Mộc nhận lại hồ sơ, cũng không đứng lên chạy lấy người mà theo bản năng muốn làm một việc gì đó gây ấn tượng tốt cho đồng nghiệp. Cậu nhìn thoáng qua cửa văn phòng, chủ động hỏi: "Có cần sửa lại cửa không?"

Đại Hắc làm xong việc liền lười biếng nằm ườn thây trên ghế, nghe câu nói này của Lâm Mộc ngẩng đầu hỏi: "Cậu biết sửa?"

Lâm Mộc gật đầu: "Ừ."

Những thứ Lâm Mộc biết còn rất nhiều.

Trong nhà chỉ có mình cậu là đàn ông, sức lực lớn cũng không sợ bị thương, vậy nên có việc gì nặng nhọc đều là cậu tự vén tay áo lên làm.

Mở khóa, sửa chữa đường ống nước, thay bóng đèn, làm gỗ và một số việc khác, tuy không đến mức thành thạo nhưng nói chung về cơ bản vẫn làm được.

Đại Hắc gật đầu: "Được á, cũng nên sửa lại một chút."

Lâm Mộc đứng lên: "Gần đây có tiệm kim khí nào không?"

Đại Hắc cũng đứng lên: "Có, nhưng cũng hơi xa, để tôi đưa cậu đến đó."

Lâm Mộc lặng nhìn con chim thấp thoáng khi Đại Hắc đi qua đi lại, trầm ngâm hai giây lại mở miệng yếu ớt nói: "...Cậu mặc quần áo vô trước đi."

(Truyện chỉ được đăng tại wattpad @silas171, vui lòng ủng hộ công sức chính chủ. Xin cảm ơn!)

Đường Thanh Đảo nằm ở khu phố cổ ngoại ô Thành phố A, cách thôn Thanh Đảo khoảng ba ga tàu điện ngầm và bốn dặm* đường.

(*) 1 dặm = 1,609km

Nơi này phần lớn đều là một số khu dân cư cũ, thoạt nhìn hẻo lánh đổ nát ấy vậy mà có không ít người ở.

Dù sao thì Thành phố A cũng được coi là đô thị loại một, vậy nên sẽ có nhiều người trẻ tuổi thuê nhà ở vùng ngoại ô rồi ban ngày vào trung tâm thành phố làm việc.

Vì thế trong khoảng thời gian này không khí rất vắng vẻ.

Hai người mua xong dụng cụ sửa chữa và ổ khóa mới, Lâm Mộc nhận thấy Đại Hắc luôn hơi nôn nóng túm kéo áo sơ mi cùng quần jean bó sát người.

Lâm Mộc xách túi nghiêng đầu hỏi hắn: "Cậu khó chịu à?"

Đại Hắc chậc một tiếng: "Cực kỳ khó chịu."

"Vậy tại sao cậu không mặc mấy loại đồ thể thao cho rộng rãi thoải mái?" Lâm Mộc hỏi.

Đại Hắc khựng một chút nói: "Bởi vì mặc cái này nhìn ngoan hơn."

Lâm Mộc ngừng nói.

Cậu đang suy nghĩ Đại Hắc ngoan cho ai xem, không lẽ là một nàng chó? Nhưng khi cậu nhìn lại đã thấy Đại Hắc đang sải bước đến siêu thị nhỏ mua vài hộp bánh râu rồng và một ít táo rồi đi thêm vài bước.

Sau đó bọn họ dừng trước cổng một viện dưỡng lão.

Lâm Mộc biết viện dưỡng lão này, hoàn cảnh không tồi, có nhiều phương tiện giải trí, nhân viên công tác cũng rất chuyên nghiệp, phù hợp với những gia đình có điều kiện.

Lâm Mộc nhìn theo ánh mắt của Đại Hắc, thấy hắn đang nhìn một cụ già đang ngồi dưới giàn hoa leo che nắng trong sân.

Bà cụ ngồi trên xe lăn, sống mũi đeo cặp kính đọc sách, mái tóc bạc phơ, may từng đường kim mũi chỉ một cách chậm rãi, tỉ mỉ để khâu vá vài mảnh vải vụn lên chiếc áo sơ mi nhỏ.

Chiếc áo sơ mi trông khá cũ như đã được qua sử dụng qua nhiều năm, tay áo rất mỏng và ngắn nhìn không ra dáng để người mặc.

Lâm Mộc nhìn một hồi đột nhiên nói: "Trang phục thú cưng?"

"Ừ." Đại Hắc gật đầu nhìn hộp bánh trong tay, xoay đầu nói với Lâm Mộc: "Có thể hơi tốn thời gian, cậu cứ về trước đi."

Lâm Mộc thấy chờ cũng không vấn đề gì, nhìn Đại Hắc đi thông báo với bảo vệ rồi được nhân viên dẫn vào.

Bên ngoài trời đang rất nóng nên Lâm Mộc ngồi trong phòng bảo vệ chờ hắn.

Cậu ngó qua cửa sổ thấy bộ áo sơ mi thú cưng được bà cụ may xong đặt bên cạnh mình, rồi nhìn lại chiếc áo sơ mi và quần jean trên người Đại Hắc đang nói chuyện với bà trong sân. Cậu thu hồi ánh mắt gật đầu cảm ơn chú bảo vệ đã rót cho mình cốc nước.

Nửa tiếng sau Đại Hắc đi ra, tay cầm hai quả táo đã rửa sạch, phần còn lại để lại cho bà cụ.

Lâm Mộc xách túi ra khỏi cửa, hỏi: "Người quen của cậu à?"

"Chủ nhân của tôi." Đại Hắc nhét một quả táo cho Lâm Mộc, "Khi còn nhỏ tôi bị bỏ rơi suýt chết cóng, là bà ấy nhặt tôi."

"Ồ." Lâm Mộc cảm thán, lúc nãy cậu cũng đã đoán được một chút nên không kinh ngạc mấy, chỉ nói: "Bà ấy là người tốt."

"Ừm, là một người vô cùng tốt." Đại Hắc nói xong gặm một ngụm táo, mơ hồ nói: "Nhưng bà ấy đã sắp hết thời gian rồi."

- --