Vạn Sinh Nhất Niệm

Chương 19: Vân Vương đến thăm



Xin lỗi, chúng ta không cố ý, Vương gia và Vương phi cứ tiếp tục

Hà Thụy vội xua tay rồi kéo hai người kia ra ngoài đóng cửa lại, nàng nằm gọn trong lồng ngực hắn, nghe rõ ràng từng nhịp tim của hắn trong lòng lại có cảm giác gì đó khác lạ.

- Khụ, ừm, ta ra ngoài hóng mát, trong phòng ngột ngạt quá

Nàng vội vàng tìm cớ chạy ra ngoài, một mình Hàn Sơ đứng đó nhìn theo nữ nhân đang chạy trối chết.

" Đến bây giờ ta mới để ý, nương tử nhà ta thật... đáng yêu!"

Hàn Sơ đứng trong phòng nàng cười ngốc nghếch một lúc mới trở lại thư phòng, hắn còn nhiều việc phải xử lý, đợi xong việc rồi mới có thể tìm nàng.

- Vương gia, Vân Vương đến rồi

- Sao đột nhiên hắn lại đến đây, không biết lại giở trò gì nữa

- Người có muốn gặp không?

- Gặp, đương nhiên phải gặp rồi, ta muốn xem xem hắn định bày ra quỷ kế gì

Hàn Sơ đi đến đại sảnh, nam tử trên thân vận trường bào tử sắc đang thong thả ngồi uống trà.

- Vân Vương hôm nay đích thân đến phủ của ta, không biết là có chuyện gì?

- Hoàng huynh, đâu cần tỏ ra xa lạ vậy chứ, hoàng đệ như ta chỉ là đến thăm huynh trưởng thôi mà

- Ồ, là vậy thôi sao

- Đương nhiên rồi, sao vậy, không hoan nghênh ta đến đây à?

- Vân Vương hiểu lầm ý của ta rồi

Hắn đi đến ghế ngồi xuống, nha hoàn nhanh chóng dâng trà lên.

- Hoàng huynh, đây là trà thượng hạng phụ hoàng ban cho, đệ hôm nay đến là muốn chia sẻ cùng huynh trưởng

- Đa tạ lòng tốt của Vân Vương, thế nhưng ta lại không muốn uống cho lắm

- Hoàng huynh đây là đang chê trà của phụ hoàng hay là có ý gì khác?

- Ta không phải là có ý đó, hoàng đệ đừng hiểu lầm như vậy

- Vậy thì mời

Hôm nay Vân Vương đột nhiên đến còn mượn danh hoàng đế tặng trà, con người Vân Vương không tốt như vậy, chắc chắn là có vấn đề.

Hàn Sơ liếc nhìn chén trà trên bàn, trong trà hẳn là có cho thêm gì đó rồi.

Hắn đưa tay cầm lấy chén trà, hôm nay hắn không uống thì bị nói là coi thường hoàng đế, ông ta chắc chắn sẽ nhân cơ hội trách phạt hắn.

Còn nếu uống, hậu quả không biết được, mà cho dù bẩm báo lên hoàng đế cũng chẳng có tác dụng gì, ông ta không ngầm đồng ý, Vân Vương không dám ngang nhiên giở trò như vậy.

- Vậy phải đa tạ Vân Vương, nếu không uống thì lãng phí quá rồi

Hắn cầm chén trà đưa lên miệng, Vân Vương như có như không quan sát cử chỉ của hắn.

' Két'

Đột nhiên có tiếng mở cửa, Hàn Sơ dừng lại động tác nhìn hướng người vừa đến, Vân Vương cũng theo đó nhìn sang.

- Này, nhìn cái gì mà nhìn, ngươi nói xem, nha hoàn trong phủ của ngươi làm gì yếu ớt vậy chứ

- Khinh Nhi, nàng đến đây làm gì?

- Sao, đang làm gì mờ ám không muốn ta biết à?

- Làm gì có, nàng vừa làm gì mà cả người toàn mồ hôi, mau về tắm rửa đi

- Nhắc mới nhớ a, khát nước quá đi

Vừa nói nàng vừa đi đến, tay cầm lấy tay hắn đưa chén trà lên miệng uống sạch, uống xong còn kéo tay áo của hắn lên miệng lau.

- Nàng...

- Ta thì làm sao, không phải chỉ là một chén trà ngươi cũng tiếc với ta đó chứ?!

- Không phải, đây là trà Vân Vương đem tới

- Hửm, Vân Vương? Ở đâu?

- Sau lưng nàng đó

Khinh Ti làm như không thấy người đâu, nhưng rõ ràng ban nãy vừa đi ngang qua, mắt có mù mới không thấy.

Là nàng cố tình xem nhẹ tồn tại của Vân Vương, ban nãy nghe Thu Họa nói Vân Vương đến nàng liền thấy không ổn.

Khinh Ti đang cùng mấy nha hoàn chơi kéo tay nghe thế liền một mạch chạy đến đại sảnh xem thử nên mới có một thân mồ hôi.

- Hoàng tẩu, lâu rồi không gặp

- Ồ, Vân Vương, hôm nay ngọn gió độc nào thổi ngươi tới đây vậy

- Hoàng tẩu nói đùa rồi, không còn sớm nữa, ta xin cáo từ trước

- Được thôi, đi đi, về nhà nhớ đóng cửa ở yên trong đó, cẩn thận gió độc thổi bay mất thì không hay

Vân Vương ngoài mặt cười cười nhưng khi quay lưng đi ra tới cửa thì nghiến răng nghiến lợi.

" Nữ nhân này đọc mồm độc miệng như vậy từ khi nào, nhưng không sao, nàng ta đã uống chén trà đó, sắp có trò hay để xem rồi!"

- Khinh Nhi, nàng cảm thấy thế nào, có chỗ nào không khỏe không?

Đợi Vân Vương đi khỏi hắn liền xoay nàng một vòng kiểm tra, nàng cũng chẳng quan tâm, Vân Vương xem ra chỉ là đến đây một chút, cũng không có giở trò gì.

- Làm gì có, ta phải đi chơi tiếp đây

- Có thật là không sao không vậy?

- Ngươi mới có sao ấy, đi nha

Nàng xua xua tay rồi chạy ra cửa, lúc nãy chạy vội quá còn chưa kịp ăn đĩa điểm tâm Thu Ý chuẩn bị cho nàng.

' Bịch'

Còn chưa ra đến cửa nàng đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, hai chân vô lực mà ngã xuống đất, trước mặt tối sầm, Khinh Ti nằm bẹp ở đó bất tỉnh nhân sự.

- Khinh Nhi, nàng sao rồi, tỉnh lại đi

Hàn Sơ lắc tới lắc lui còn nàng cứ nằm im ở đó không lên tiếng.

- Hà Thụy!!

- Vương gia, Vương phi người...

- Khoan hẵng nói, mau đi truyền thái y

Hà Thụy vội vã ra ngoài, Hàn Sơ hai tay bế gọn nàng đem trở về phòng. Thái y nhanh chóng bị Hà Thụy mời đến bắt mạch cho nàng.

- Thái y, sao rồi, nàng ấy bị làm sao?

- Bẩm Vương gia, mạch đập của Vương phi rất bình thường, không chẩn ra là bị gì

- Hà Thụy, đưa thái y về đi, các người cũng lui ra hết đi

Hắn ra lệnh, đám nô tì trong phòng đều lui ra hết, Hàn Sơ đi đến bên giường ngồi xuống.

- Khinh Nhi, rốt cuộc nàng là bị làm sao, cũng đều tại ta cả, nàng bên cạnh ta chỉ toàn gặp nguy hiểm

Không một ai đáp lại lời hắn, nàng an tĩnh nằm trên giường, sắc mặt vẫn hồng hào, mạch đập bình thường giống như chỉ đang ngủ.

- Khinh Nhi, thật ra từ đêm động phòng hôm đó, trong đầu ta vẫn luôn có hình bóng nàng...

...chỉ là ta cố gắng khiến bản thân không nghĩ nhiều, nàng xem, ta có ngốc không?

Hắn muốn nói ra những lời này với nàng từ lâu rồi, chỉ là hắn không có can đảm.

Con người hắn xưa nay làm việc chưa từng nể nang ai, cũng chưa từng tha cho bất kì kẻ nào chống đối hắn.

Lời đồn đại bên ngoài cũng không có sai, hắn quả thật là một đại ma đầu giết người không ghê tay, hễ là ai động đến hắn đều phải trả giá.

Nhưng từ khi hắn gặp nàng, không biết là vì cớ gì, bằng cách gì con người của hắn dần thay đổi.

Hắn không còn khắt khe như lúc trước, không còn cô đơn, đặc biệt bên cạnh nàng hắn thấy vui vẻ rất nhiều.

- Vương gia

- Đến thư phòng rồi nói

- Vâng

Hàn Sơ kéo chăn cho nàng rồi đi đến thư phòng, Hà Thụy hẳn là đã điều tra được tin tức gì đó.

- Điều tra được gì rồi?

- Bẩm vương gia, quả thật trà đó là hoàng thượng ban cho Vân Vương...

... hôm đó Vân Vương bị hoàng thượng triệu vào ngự thư phòng một lúc lâu mới trở ra

- Là ông ta, xem ra ông ta chướng mắt ta đến mức đó rồi

- Vương gia, tiếp theo người định xử lý thế nào

- Khoan hẵng nói đến chuyện này, quan trọng nhất là điều tra xem bọn họ đã bỏ gì vào trà

- Dạ vâng