Vạn Sinh Nhất Niệm

Chương 23: Ta không muốn uống thuốc!



Khinh Nhi, nàng uống thuốc đi

Hàn Sơ bưng chén thuốc đen ngòm nghi ngút khói đưa đến trước mặt Khinh Ti, nàng đang ngồi ở đu dây mắc trên cành lê, thấy chén thuốc liền quay đầu đi nơi khác.

- Không uống đâu, đắng!

- Thuốc đắng mới mau khỏi bệnh, Khinh Nhi ngoan nào, ta có chuẩn bị kẹo cho nàng rồi, ăn vào sẽ không còn đắng

- Thật sao?

Nàng rốt cục chịu quay lại, thế nhưng mùi thuốc lại khiến nàng khịt khịt mũi rồi nhăn mặt.

- Hôi quá đi!!

- Cái này là đệ đặc biệt làm cho tẩu tẩu đấy, đảm bảo thuốc vào bệnh khỏi

Hàn Quân từ đâu nhảy ra làm nàng giật mình suýt thì ngã từ đu dây xuống đất, thì ra chén thuốc kinh khủng này là do hắn chuẩn bị.

- Ghê quá, ta không uống!

- Hoàng huynh, mặc kệ, cứ đút tẩu ấy uống thôi

- Đệ có chắc là có tác dụng không vậy?

Hàn Sơ nghi ngờ nhìn chén thuốc trong tay, đến cả hắn còn chịu không nổi cái mùi của thuốc này huống chi là nàng.

- Có chứ, đơn thuốc này là của ông nội của bà cô của chú họ hàng xa với ông cố của phụ thân thái y trong phủ của đệ truyền lại đó

- Cái gì mà linh tinh vậy, loạn hết cả lên

- Nói tóm lại không sao đâu, cùng lắm chúng ta thử cách khác là được

- Đệ nói nghe hay nhỉ, lỡ đâu nguy hại đến nàng ấy thì phải làm sao

- Thái y kiểm tra qua rồi, uống vào không chết được

Hàn Quân vỗ đùi bảo đảm, cái hình ảnh lúc này khác hoàn toàn so với lần đầu tiên nàng chạm mặt hắn.

Cứ tưởng hắn là kiểu ôn nhu thư sinh không ngờ lại là người có tính tình kì quái như vậy, còn hay bày trò linh tinh.

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà!

Khinh Ti nhìn vào chén thuốc, mùi hương xộc vào mũi kích thích thần kinh, bao nhiêu lông tơ đều dựng ngược cả lên, cái này đáng sợ quá rồi!

- Khinh Nhi, nàng có thể suy nghĩ lại uống nó được không?

- Không được, phu quân đừng nghe nam nhân xấu xa đó, uống xong lỡ đâu ta lăn đùng ra đất chết rồi phải tính gì?

- Hoàng tẩu à, tin ta đi, nhìn mặt ta không đáng tin vậy à?

- Không

Nhàn Vương trực tiếp bị nàng dội cho một gáo nước lạnh, hắn chẹp miệng phe phẩy quạt không biết nói gì.

- Vương gia, La công tử đến rồi

- Hắn đến đây làm gì?

- Hoàng huynh, hay là cho hắn vào đi, nhiều người nhiều cách, hắn sẽ không làm hại hoàng tẩu đâu

- Vậy thì Hà Thụy dẫn hắn vào đây đi

Hắn đặt chén thuốc lên bàn đá gần đó, chẳng mấy chốc La Huân Phong theo Hà Thụy đi vào, theo vai vế La Huân Phong còn phải hành lễ với ba người.

- Tham kiến Điềm Vương, Điềm Vương phi, tham kiến Nhàn Vương

- La công tử miễn lễ

- Tạ ơn Vương gia

La Huân Phong đứng thẳng người dậy, Khinh Ti ngồi bên xích đu tranh thủ hắn đang đặt sự chú ý trên người La Huân Phong liền đem chén thuốc kia giấu đi.

- La công tử hôm nay đến đây phải chăng là có việc gì cần tìm

- Ta chỉ là muốn đến thăm hỏi Vương phi, nghe nói người không khỏe

Khỏi hỏi cũng biết là do miệng của tên nào truyền ra, Nhàn Vương và La Huân Phong thân nhau như vậy, không phải hắn nói thì còn là ai.

- Hàn Quân, miệng đệ ngứa rồi có đúng không?

- Không phải đâu hoàng huynh, nhiều người nhiều cách mà

- Đệ bớt nói lại sẽ không chịu nổi à?

- Được rồi, rốt cục bây giờ có uống thuốc hay không, thuốc nguội sẽ không còn công hiệu nữa

Nhắc đến mới nhớ, hắn quay sang bàn đá nhưng chén thuốc đã biến mất rồi còn đâu, hắn nhìn sang Khinh Ti, nàng cắn môi chớp chớp đôi mắt ra vẻ vô tội.

- Khinh Nhi, thuốc đâu?

- Ta giấu đi rồi

- Nàng giấu ở đâu vậy?

- Sau gốc cây lê ấy

Khinh Ti thật thà trả lời, ba nam nhân vỗ trán thở dài, bọn họ chỉ hỏi cho có lệ nào biết nàng lại thành thật như vậy.

Nếu bình thường có đánh nàng cũng không khai ra, bây giờ lại như vậy, ngốc thật rồi!

Hàn Sơ đi vòng ra sau gốc cây lê, chén thuốc bị nàng giấu ở trong hốc cây, hắn cố gắng nhịn thở bưng chén thuốc lại chỗ nàng.

- Ọe, ta nói rồi, không uống là không uống đâu đó

Nàng đưa tay bịt mũi, nhịn thở đến mặt đỏ bừng, mấy nam nhân ở đó mặt ai cũng chuyển từ xanh sang tím ngắt.

- Hoàng huynh, giải quyết nhanh gọn, mau cho tẩu ấy uống đi

- Ta không nỡ ra tay

- Để đệ cho, Phong huynh, giúp một tay, hoàng huynh giữ tẩu ấy lại đã

Ba nam nhân vào vị trí, Hàn Sơ hai tay ôm lấy nàng, La Huân Phong cạy miệng nàng ra cho Hàn Quân đổ thuốc vào.

- Nàng sao rồi

Nhìn mặt nàng ngơ ngơ hắn không yên tâm hỏi thử nàng, Khinh Ti nhìn sang Hàn Quân bằng nửa con mắt.

- Lang băm...

Nàng chỉ mới nói được hai chữ liền ngã vào lòng hắn bất tỉnh.

Cả ba nam nhân quýnh lên đưa nàng vào phòng, Hàn Quân chắc là do áy náy nên đã chạy đi túm cổ thái y lôi đến chẩn mạch cho nàng.

- Sao rồi, nàng ấy không có vấn đề gì chứ?

- Bẩm Vương gia, Vương phi chỉ bị ngất đi, không có gì đáng ngại

- Phù, đệ đã nói rồi, sẽ không sao, bây giờ chúng ta đợi kết quả thôi là được

- Hà Thụy, đưa thái y lui đi

- Dạ

Hắn, Nhàn Vương, La Huân Phong, cả ba người ngồi vây quanh giường hai tay chống cằm đợi nàng tỉnh dậy để xem kết quả.

- Đùi gà thơm quá!

Khinh Ti chẹp chẹp miệng còn lẩm bẩm, chắc có lẽ là đang mơ, Hàn Sơ đưa tay đắp chăn lại cho nàng lại bị nàng xem là đùi gà mà cắn.

- Hoàng huynh, không sao chứ?

- Vẫn ổn, cũng may ta bị nàng ấy cắn nhiều lần rồi, đến giờ đã thành quen

- Ồn quá, quạ ở đâu mà kêu lắm vậy?!

Nàng quơ nắm đấm vừa hay ngay mặt Hàn Quân, hắn cắn răng hít vào một hơi.

- Mơ thôi mà có cần mạnh tay vậy không, đau chết ta rồi

- Ai bảo đệ lắm lời

- Coi như đệ xui vậy, nãy giờ chỉ có Huân Phong là không bị gì nhỉ?

Hàn Sơ bị cắn, Hàn Quân bị đấm, chỉ còn lại La Huân Phong là không bị gì.

- Ta không ngồi ngay tầm với của muội ấy, đương nhiên là không bị gì rồi

Có vẻ ông trời khá công bằng, không thể thiên vị, Khinh Ti trở mình, chân đạp một phát làm La Huân Phong ngã ngửa.

Cả ba phát nàng không hề để trượt phát nào, quả thật không thể xem thường mà!