Vạn Sinh Nhất Niệm

Chương 39: Động thủ



Đại lễ tuyển phi chỉ trong vòng một ngày đã kết thúc. Kết quả cuối cùng do Tử Các Nam Khê cùng tiểu thư phủ thừa tướng hòa nhau nên Vân vương được quyền lựa chọn.

Vị trí Vân vương phi bị Tử Các Nam Khê giành được, kết quả này đối với nàng và hắn không hề có bất ngờ.

Có điều hôm nay Mạc Cảnh Quân không biết vì nguyên do gì lại không mời mà đến Điềm vương phủ.

- Mạc Cảnh Quân, ngươi thật lợi hại, thời gian qua lặng mất tăm, bây giờ lại xuất hiện rồi

- Nàng cũng không cần nói ta như vậy chứ, hay là nhớ ta rồi?

Nàng ôm cái bụng hơi nhô to nằm dài trên ghế cũng không mấy để ý đến lời trêu chọc của Mạc Cảnh Quân, có điều nàng không để ý cũng không có nghĩa là Hàn Sơ không để ý.

- Vương tử xin chú tâm đến lời nói của mình, phu quân của nàng ấy còn đang ở trước mặt ngươi đấy

- A, Điềm vương cũng ở đây sao, ta không nhìn thấy

- Ngươi có cần ta mời đại phu đến khám cho ngươi không?

- Thế thì không cần đâu, bổn vương tử rất tốt, ngược lại là ngươi đấy

- Ta thì làm sao, nói chuyện phải cẩn thận một chút

Hai nam nhân giương cung bạt kiếm, nàng nằm bên cạnh liền cảm thấy khó chịu.

- Hai người thôi đi, ồn ào cái gì, có tin lão nương ném các ngươi ra đường không

- Nương tử bớt giận, ta sẽ không so đo với hắn

- Cái gì mà so đo với không so đo, Khinh nhi, rõ ràng là hắn ta…

- Đủ rồi, cái ngươi ra ngoài đi, ta phải ngủ trưa rồi

Nàng trực tiếp đuổi người, hai nam nhân này hôm nay lại đến thời kỳ nổi loạn hay sao ấy, đúng là phiền chết nàng mà.

- Nương tử~

- Khinh nhi…

- Các ngươi có thời gian ở đây tìm phiền phức cho ta chi bằng đến phòng bếp nấu cho ta mấy món ăn có phải tốt hơn không

Khinh Ti tìm đại cái cớ đuổi người, dạo này cơ thể nàng không tốt cho lắm, tâm trạng cũng không ổn định, hiện tại nàng chỉ muốn yên tĩnh một mình.

- Vậy được, bọn ta đi ngay

Mạc Cảnh Quân không để hắn ở lại, trước khi đi còn kéo cả hắn theo, hai nam nhân cứ vậy rời đi.

- Ngươi có chuyện gì, nói mau đi

Nếu không phải nhìn hành động ẩn ý của Mạc Cảnh Quân khi nãy thì còn lâu Mạc Cảnh Quân kéo được hắn đi.

- Ngươi gấp gáp gì chứ, đi theo ta

Hàn Sơ có chút nghi ngờ nhìn Mạc Cảnh Quân,không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì đây?!

- Yên tâm đi, ta nghĩ thông rồi, sẽ không giở trò đâu

- Có cho ngươi lá gan cũng không dám, được rồi, đi thôi

Hai người không biết đi đâu, nói những gì, chỉ biết sau khi Hàn Sơ trở lại nét mặt liền âm trầm.

- Có chuyện gì vậy?

Nàng thấy sắc mặt hắn không tốt có chút sợ đã xảy ra chuyện, hắn nghe thấy giọng của nàng liền lập tức thu hồi vẻ mặt.

- Có chuyện lớn, con gà mái trong phủ hôm nay không đẻ trứng rồi

- Như vậy mà chuyện lớn của chàng đó hả?!!

- Chứ sao nữa, gà mái không đẻ trứng thì lấy đâu trứng gà cho nương tử nhà ta ăn chứ

- Vậy ta không ăn trứng gà nữa

- Như vậy có được không?

Hắn nhanh chóng dời đi sự chú ý của nàng, hiện tại hắn không thể để nàng biết nhiều chuyện, như vậy sẽ hại đến nàng.

- Đương nhiên, có điều… ta muốn ăn gà quay a!

- Được, ta đi mua về cho nàng

- Đi nhanh về nhanh đó

- Ta biết rồi, nàng đợi ta, sẽ nhanh thôi

Hàn Sơ dìu nàng ngồi trên ghế rồi ra ngoài đi mua cho nàng, Khinh Ti ngồi một mình trong phòng, ở trong lòng là đang suy đoán chuyện của hắn.

Cùng hắn trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, chả lẽ nàng lại không biết được tâm tư của hắn sao.

Hắn tuy khôi phục vẻ mặt rất nhanh nhưng không tránh được ánh mắt của nàng, nàng biết chắc chắn hắn đang giấu giếm nàng chuyện gì đó.

- Vương phi, người mau uống thuốc a, đến giờ uống thuốc rồi

Thu Họa bưng theo khay thuốc đến đặt trên bàn, nàng nhìn chén thuốc đen ngòm liền một trận buồn nôn kéo đến.

- Sao lại nữa rồi, ta không uống đâu

- Vương phi, đây là thuốc an thai vương gia đặt biệt bảo thái y kê đơn cho người

- Đắng lắm, ta mặc kệ

- Người yên tâm, cái này vương gia đã cho bỏ thêm mật hoa vào, sẽ không đắng đâu

- Vậy được, ngươi để đó rồi lui xuống đi

- Dạ

Thu Họa lui ra ngoài đưa tay đóng cửa lại, nàng nhìn chén thuốc liền quyết định nhất quyết không chịu uống. Nhân lúc không có người khác, nàng cầm lấy chén thuốc đổ vào trong chậu hoa lan đặt trên bàn.

- Ta về rồi đây, nương tử

- Chàng mau lại đây ngồi

Hàn Sơ đi đến chiếc ghế bên cạnh nàng ngồi xuống, vừa liếc mắt liền nhìn thấy đóa hoa lan trong chậu đặt trên bàn chuyển dần sang màu đen.

- Lúc ta không có ở đây, có xảy ra chuyện gì không?

- Không có, chỉ là thật kì lạ, đóa hoa đang đẹp vậy mà lại héo mất rồi

- Không sao, héo mất rồi ta liền cho người thay thế chậu khác cho nàng

- Nhưng ta thích chậu này a! Ta nhớ là chăm sóc nó rất kĩ mà

Nàng không tin mà nhìn vào chậu hoa, không những hoa mà những bộ phận khác cũng bắt đầu héo, nàng chỉ tưới có một chén thuốc thôi mà, không ngờ lại thành ra thế này.

- Vậy nàng nói xem có chuyện gì kì lạ xảy ra không?

- Chuyện kì lạ thì ta không thấy, nhưng mà…lúc nãy ta có tưới cho nó một chén thuốc bổ

- Không lý nào lại vậy, thuốc bổ bình thường căn bản không thể làm nó thành ra như vậy được

- Ta cũng không biết, thuốc bổ ta đều không có uống, chàng biết ta sợ thuốc mà

- Được rồi, nàng đừng nghĩ nhiều nữa, sau này ta sẽ không bảo thái y kê thuốc cho nàng, được không?

- Ừm

Qua chuyện này hắn liền thấy dùng thuốc cũng không phải chuyện tốt, hắn nghi ngờ trong chén thuốc của nàng có vấn đề, chuyện này hắn nhất định điều tra cho rõ để bảo đảm an toàn cho nàng.

- Mau đến, gà quay nàng muốn đã mua về rồi, không ăn thì để một lúc nữa sẽ không ngon

- Chàng nhắc mới nhớ a, ta thèm quá rồi đây

Hắn đưa cho nàng cái đùi gà, Khinh Ti liền không do dự ngoạm một miếng rõ to, đến nỗi miệng dính toàn mỡ. Hàn Sơ sủng nịch lau miệng cho nàng, nhìn Khinh Ti ăn vui vẻ như vậy hắn cũng cảm thấy vui.

- Ngon không?

- Đương nhiên là ngon rồi, chàng mau thử đi

Nàng xé miếng thịt gà đút cho hắn, hai người trong phòng liền rất vui vẻ cùng nhau.

Bọn họ cư nhiên không thể biết được trong lúc bọn họ đang hưởng thụ cuộc sống liền có người đang tính kế trên đầu bọn họ.

- Chuyện ta sai ngươi làm đến đâu rồi

- Bẩm chủ nhân, thứ đó đã được thuộc hạ bỏ vào chén thuốc của nàng ta, chỉ cần nàng ta uống liền lập tức mất mạng

- Ngươi có chắc nàng ta đã uống chén thuốc đó

- Chén thuốc là do nha hoàn của nàng ta mang vào, thuộc hạ sợ bứt dây động rừng nên không dám đến gần phòng nàng ta

- Hừ, vô dụng, chỉ giao cho ngươi việc cỏn con như vậy mà làm không xong, đúng là cái lũ toàn ăn hại!

- Chủ thượng tha tội

- Bỏ đi, ngươi lui đi

- Vâng

Tên thuộc hạ thoắt cái ẩn mình đi mất, Hàn Vũ cố nén lửa giận ngồi xuống ghế.

- Vân vương gia chỉ vì một việc nhỏ như vậy đã nóng giận rồi sao?

- Ngươi là ai?

- Ngươi không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết ta và ngươi có chung kẻ địch thôi

- Ngươi lấy gì để ta tin ngươi đây?

Người này hành tung không rõ, giữa ban ngày lại trùm kín từ đầu tới chân, bảo tin tưởng hắn cũng phải có cái gì đó xác đáng rõ ràng chứ.

- Ngươi không tin thì thôi, ta cũng không nhất thiết phải hợp tác với ngươi…

…có điều chỉ với ngươi mà muốn đối phó với Điềm vương, ta khuyên ngươi đừng nên si tâm vọng tưởng

- Được, vậy ngươi nói đi, ta với ngươi hợp tác thế nào đây?

- Ngươi cứ bình tĩnh đã, kịch hay sắp bắt đầu rồi