Vân Thần Mặc Tiên

Chương 2



(2)

Lam Hi Thần mang theo thuốc đã sắc xong trở lại Hàn Thất, thứ hắn nhìn thấy đầu tiên khi bước vào chính là khuôn mặt đang ngủ bình yên của Ngụy Vô Tiện. Y tựa hồ ngủ rất ngon, Lam Hi Thần nghĩ.

Trạch Vu Quân nhẹ nhàng đặt bát thuốc xuống bàn rồi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường, đưa tay vuốt ve lên má, vuốt ve lên đôi môi hơi hé mở của Ngụy Vô Tiện. Bất giác hắn đã cúi đầu xuống...

Hắn biết mình không nên như vậy, hắn cũng biết mình không có tư cách làm điều này, nhưng Lam Hi Thần hắn thật sự không thể kiềm chế được. Người mà hắn ngày đêm mong nhớ những năm nay, giờ đây đã ở ngay trước mặt hắn, ở trong tầm tay hắn. Lam Hi Thần đã chờ đợi quá lâu, khi người ấy thực sự xuất hiện, hắn không thể nhịn được nữa.

Nhưng khi tới gần hơn, hắn lại không dám. Lam Hi Thần cuối cùng thu người lại, ngón tay dừng trên đôi môi của Ngụy Vô Tiện chốc lát cũng rời đi.

Lam Hi Thần lặng lẽ ngồi trên ghế, điều chỉnh hơi thở vốn đã nhẹ nhàng của mình, say mê nhìn Ngụy Vô Tiện. Hắn không muốn làm gì, cũng không cần làm gì, chỉ cần được nhìn y như bây giờ, thế là đủ rồi.

Không biết qua bao lâu, Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, hắn cảm giác được bên cạnh dường như có người, quay lại liền nhìn thấy một bóng người. Hắn dụi dụi mắt lần nữa mới có thể nhìn rõ:

" Trạch... Trạch Vu Quân? "

" Ngụy công tử tỉnh thật đúng lúc. " Lam Hi Thần bưng bát thuốc lên, mỉm cười:

" Thuốc vừa mới sắc xong, Ngụy công tử mau uống khi còn nóng. "

Vừa nói, hắn vừa vươn tay còn lại đỡ Ngụy Vô Tiện ngồi dậy, tựa vào giường.

" Uống thuốc...? Ồ, được rồi. "

Ngụy Vô Tiện vừa mới tỉnh lại, có vẻ như không tỉnh táo lắm, liền ngoan ngoãn nương theo tay Lam Hi Thần ngồi dậy.

Lam Hi Thần nhanh chóng đưa bát thuốc đến bên môi Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện phối hợp cúi đầu uống một ngụm, vị đắng trong miệng nháy mắt lan toả, Ngụy Vô Tiện lập tức nhăn mặt. Y cau mày và lùi lại.

Nhìn thấy phản ứng của Ngụy Vô Tiện, Lam Hi Thần vừa đau lòng vừa buồn cười, vỗ vỗ lưng hắn nói:

" Trong Hàn Thất không có chuẩn bị đồ ngọt, là do ta không suy nghĩ thấu đáo. Lần sau ngươi uống thuốc, ta sẽ mang theo một ít kẹo trái cây, liền không đắng nữa. Ngụy công tử chịu đựng lần này nhé. "

Vị đắng kích thích đã khiến Ngụy Vô Tiện tỉnh hẳn, nghe được giọng điệu dỗ dành của Lam Hi Thần và nhìn bát thuốc được chính Lam Hi Thần đưa lên môi, hắn ngơ ngác:

" Trạch, Trạch Vu Quân, ngài không cần làm như vậy.... Cái này ta, ta có thể tự làm được, xin lỗi ngài, ta sẽ uống ngay! " Vừa nói, hắn vừa nhanh chóng lấy bát thuốc trong tay Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần thầm nghĩ thật đáng tiếc, nhưng hắn sợ làm đổ thuốc nên đành phải buông tay. Ngụy Vô Tiện nhận lấy bát thuốc, một lần uống hết, vội vàng đặt bát xuống nói:

" Trạch Vu Quân, ta uống xong rồi, không thấy đắng chút nào! Cảm ơn ngài rất nhiều! "

Lam Hi Thần nhìn khuôn mặt rõ ràng đang nhăn nhỏ vì đắng của hắn, không nhịn được mà khẽ cười một tiếng. Ngụy Vô Tiện nghe hắn cười, ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lam Tông chủ luôn đoan chính, ôn nhu nhẹ nhàng mỉm cười với hắn, khóe mắt và lông mày đều có chút ấm áp:

" Trạch Vu Quân.... "

Nụ cười này thật nhẹ nhàng, thật ấm áp. Nhìn nụ cười ấy, trái tim Ngụy Vô Tiện có chút loạn nhịp. Đầu óc vốn đã tỉnh lại vì thuốc dường như lại trở nên mơ hồ.

" Ngụy công tử, có chuyện gì sao? "

" Không... không có gì. "

Ngụy Vô Tiện vội vàng cúi đầu, hắn không biết mình nên gọi Lam Hi Thần là gì, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì cái tên Lam Hi Thần đã gần như bật ra khỏi miệng hắn.

" Vậy.... Ngụy công tử, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, Hi Thần không quấy rầy ngươi nữa. "

Lam Hi Thần chậm rãi nói, nhưng vẫn tiếp tục không chớp mắt nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, như thể đang mong đợi điều gì đó.

" A..., được rồi. " Ngụy Vô Tiện vẫn đang đắm chìm trong nụ cười của y tất nhiên cũng không chú ý đến ánh mắt của Lam Hi Thần. Hắn chỉ cảm thấy mình có chút bối rối, từ khi tỉnh dậy trong Hàn Thất, mọi thứ đều khiến hắn chưa thể tin nổi.

Những người đang bao vây và truy sát hắn đột nhiên biến mất, người ở cùng hắn lúc này chỉ có Lam Hi Thần, hắn cảm thấy không quen với tất cả những điều này.

" Vậy lát nữa ta sẽ tới thăm Ngụy công tử. "

Không hiểu sao Ngụy Vô Tiện lại nghe thấy trong giọng nói của Lam Hi Thần có chút thất vọng, lắc đầu rũ bỏ những suy nghĩ kỳ quái trong mình, hắn nhẹ đáp:

" Cảm ơn ngài, Trạch Vu Quân. Ngài hãy đi làm việc của mình đi, không cần để ý đến ta. "

Lam Hi Thần thầm nghĩ, thật sự không có việc gì làm, chỉ sợ nhất thời sẽ hù dọa ngươi, nên hắn mới mỉm cười rời đi.

Ngụy Vô Tiện dựa vào cạnh giường, nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Trong đầu hắn có biết bao ý nghĩ, một khắc trước hắn vẫn nhìn thấy trong đêm mặt đất nhuộm đầy máu đen, một khắc sau, hắn lại nhìn thấy hàng vạn thanh kiếm đang chĩa về phía mình.

Trong lúc nhất thời, Bách Gia Tiên Môn mắng hắn, nguyền rủa hắn. Tất cả những hình ảnh, những âm thanh hỗn loạn, ồn ào trộn lẫn vào nhau, khiến cho việc nhìn và nghe trở nên thật khó khăn...

Nhưng cuối cùng trước mắt hắn chỉ còn lại một đôi mắt ôn nhu, còn lại một giọng nói trầm ấm mang thanh âm êm dịu "

" Ngụy công tử, ngươi hãy ở lại đây. "

" Ngụy công tử, lần sau ta mang theo một ít kẹo trái cây cho ngươi. "

" Ngụy công tử, ta sẽ đến thăm ngươi sau. "

Ngụy công tử, Ngụy công tử, Ngụy công tử....

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, rũ bỏ đi những thanh âm ôn hoà ấy, cảnh cáo bản thân không được suy nghĩ nhiều, điều quan trọng nhất bây giờ là suy nghĩ xem hắn đến đây bằng cách nào và liệu có thể quay về không. Hắn hiện tại ở lại Lam gia, cũng chỉ có thể nhờ Trạch Vu Quân giúp hắn kiểm tra một số cuốn sách cổ. Nếu có thể tìm ra nguyên nhân và cách quay về thì thật tốt, hắn không phải đi tới đi lui tìm kiếm một mình, dù sao mười ba năm trôi qua cũng có rất nhiều thay đổi.

Ngụy Vô Tiện suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy mình cũng chỉ có thể nhờ Lam Hi Thần giúp đỡ.

_____________________________________

Buổi tối, Lam Hi Thần cuối cùng đã quay lại. Ngụy Vô Tiện đang định nhờ y mang giúp vài cuốn sách cổ của Lam gia, lại nhìn thấy Trạch Vu Quân trên tay cầm một bát thuốc, thứ đó tản ra mùi đẳng nồng nặc.

Ngụy Vô Tiện ngửi thấy mùi này liền cau mày, còn chưa kịp mở miệng thì Lam Hi Thần đã nói:

" Ngụy công tử, đây là thuốc ta vừa sắc, ngươi uống trước đi. "

Ngụy Vô Tiện nhăn mặt, cảm thấy hơi xấu hổ không dám uống thuốc vì nó quá đẳng, bất đắc dĩ cầm lấy thuốc, hít một hơi thật sâu rồi uống hết. Hắn đang nghĩ đến việc thương lương với Lam Hi Thần, nhưng việc này có lẽ cần có thêm thời gian.

Uống thuốc xong, Ngụy Vô Tiên đặt bát xuống, nói:

" Trạch Vu Quân..."

Bỗng nhiên, một viên kẹo trái cây được đưa đến bên môi hắn:

" Ngụy công tử, ăn một viên kẹo trái cây đi. "

Kẹo trái cây được đưa gần đến mức Ngụy Vô Tiện theo bản năng há miệng cắn một cái, sau khi ngậm kẹo trái cây vào miệng, hắn mới nhận ra mình vừa rồi thực sự đã ăn từ tay Lam Hi Thần, thậm chí có thể miệng hắn đã chạm vào tay người kia. Hắn hoảng sợ đến mức lập tức lùi lại:

" Trạch Vu Quân, ta xin lỗi! Vừa rồi ta, ta không chú ý! "

Lam Hi Thần cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt một chút cũng không biểu lộ ra:

" Không có việc gì, Ngụy công tử, ngươi đừng lo lắng. "

Trước khi sự im lặng kéo dài, Lam Hi Thần lại hỏi:

" Ngụy công tử, trước khi uống thuốc ngươi muốn nói gì? "

" A, đúng rồi, thật ta rất muốn tìm hiểu xem tại sao ta lại ở đây và có cách nào để quay trở lại hay không. Nên ta chỉ muốn nhờ Trạch Vu Quân mang giúp ta một số cuốn sách cổ. Nếu có thể, ta muốn nhờ ngài giúp ta tìm kiếm, có lẽ nó sẽ có trong Tàng Thư Các. "

Quay lại? Lam Hi Thần khẽ cau mày, hơi dừng lại một lát, nhưng hắn vẫn không biểu lộ sự thất vọng trước ánh mắt mong chờ của y, huống hồ việc quay về rõ ràng là chính đáng, không còn gì để nói, hắn cũng không cần giấu giếm gì, chậm rãi:

" Từ khi ngươi xuất hiện trong Hàn Thất, ta đã tra cứu một số cổ thư, tìm được một ít manh mối. Ngụy công tử, mời theo ta." Lam Hi Thần nói.

Ngụy Vô Tiện được Lam Hi Thần đỡ xuống giường dẫn đến nơi làm việc của hắn, trên bàn có đặt một chồng sách xếp ngay ngắn, Lam Hi Thần lấy ra một cuốn sách, mở đến một trang nào đó, hắn đưa đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện theo ngón tay của hắn nhìn...:

" Xuyên không? "

" Đúng, đó là " xuyên không ". Trong sách viết rằng những người xuyên không, thể xác và linh hồn có thể đột nhiên xuất hiện ở một thời gian và địa điểm khác, thay đổi hoàn toàn không gian và thời gian do đó mới có tên như vậy. Nhưng người viết cuốn sách này chỉ là nghe nói đến một vài những chuyện kỳ quái diễn ra ở nơi khác nên mới theo đó mà tự suy luận. Mặc dù có thể mô tả hiện tượng, nhưng không thể giải thích được nguyên lý. "

" Tên ' Xuyên không ' rất thích hợp, nhưng đáng tiếc tác giả lại không biết nguyên nhân dẫn đến nó, huống chi là để người trở về nơi trước khi xuyên không... Ôi trời. "

Lam Hi Thần tất nhiên không muốn hắn quay lại, liền không trả lời, chỉ gật đầu.

Ngụy Vô Tiện nói tiếp:

" Cuốn sách này ta trước tiên đọc xong, có thể còn nói những chuyện tương tự khác, nguyên nhân thì có lẽ là không rõ rồi. "

Lam Hi Thần gật đầu, đẩy cuốn sách cho hắn.

Ngụy Vô Tiện dựa vào bàn đọc một cách tập trung.

Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện mới nói:

" Trạch Vu Quân, nhìn nơi này! Là thay đổi linh hồn, chỉ có linh hồn là thay đổi, không có thể xác. Trong sách nói, việc thay đổi linh hồn có thể do người thay đổi linh hồn thực hiện, hoặc là nó có thể xảy ra bởi mong muốn và ý chí của một người khác. Thay đổi linh hồn có thể có những điểm tương đồng với xuyên không. "

Ngụy Vô Tiện nhìn nó cẩn thận và nói thêm:

" Nếu muốn biết lý do thay đổi linh hồn một cách thụ động, chỉ cần cẩn thận nhớ lại những gì xảy ra trước khi linh hồn thay đổi, dù lớn hay nhỏ. Nhưng chắc chắn sẽ có điều gì đó đã gây ra sự thay đổi linh hồn. "

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên: " Có vẻ như ta phải suy nghĩ cẩn thận về những gì đã xảy ra trước khi ta xuyên không. Có lẽ lúc đó ta đang bị bao vây bởi tứ đại gia tộc vào thời điểm đó, vậy điều gì bất thường có thể xảy ra? Còn có......... "

Lam Hi Thần bình tĩnh nói:

" Ngươi hãy yên tâm, Ngụy công tử, về sau hãy suy nghĩ kỹ lại. Có lẽ môi trường thay đổi quá nhiều, ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể của ngươi, nhất thời cũng không thể nhớ được tất cả mọi thứ. "

Hắn cũng đã đọc xong cuốn sách này từ lâu và cũng tìm được phương pháp này. Hắn không nói cho Ngụy Vô Tiện biết, bởi vì hắn không muốn y lại nghĩ đến việc trở về Loạn Tán Cương, chuyện đó có gì tốt sao? Ngụy Vô Tiện nghĩ về điều đó sẽ chỉ làm tăng thêm nỗi đau của y mà thôi.

Nhưng Ngụy Vô Tiện đã bắt đầu nhớ lại, vừa nghĩ tới, sắc mặt Ngụy Vô Tiện trở nên khó coi, hắn không nghĩ tới điều gì khác, sau khi suy nghĩ kỹ, hẳn nhớ tới một tin, liền nói:

" Tất cả tàn dư Ôn gia đều bị giết! "

Khi nghe được tin đó, hắn đã mất hết hy vọng, sư tỷ của hắn đã không còn, còn nhánh y sư của Ôn gia mà hắn cố gắng hết sức bảo vệ cũng không còn nữa, họ đều đã bị bao vây và giết chết. Dưới sự đau buồn, thống khổ cùng giận dữ, hắn cuối cùng không thể kiểm soát được đám hung thi khát máu, trái tim hắn đã không còn mong muốn sống nên quyết định nhảy xuống khỏi Loạn Tán Cương cũng với mảnh Âm Hổ Phù, hắn muốn tiêu huỷ nó để không ai có thể lợi dụng thứ này làm ra chuyện xấu nữa. Nhưng hắn thật sự không ngờ một cái nhảy ấy lại kéo hắn đến mười ba năm sau, khiến hắn cũng quên mất lý do mình muốn chết.

" Ta nhớ ra rồi... Tại sao ta còn nghĩ đến việc quay về, ta định làm gì? Ta cũng không có việc gì chưa làm xong, bọn họ đều chết rồi... tất cả đều kết thúc rồi... "

" Ngụy công tử! " Lam Hi Thần lớn tiếng gọi hắn.

Nhưng Ngụy Vô Tiện dường như không nhận ra và chỉ lẩm bẩm:

" Tại sao Trạch Vu Quân lại cứu một người như ta? Thà ngài để mặc ta còn hơn. "