Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 18



Tuy là ở Cảnh Triều kiêng kị quả phụ tái giá, nhưng ở trong dân gian vẫn có vài quả phụ gả lại ra ngoài, chỉ là cái đền thờ trinh tiết này một khi đã lập thì có nghĩa là cả đời ở góa, ánh đèn lồng được thắp lên, cả đời cô độc đến già. Thẩm Ninh đang ở tuổi thanh xuân mỹ mạo, nếu lấy công cầu sủng, thánh thượng chỉ định cho làm chính thê của quan thất phẩm là có thể được, không ngờ nàng lại chọn một cái đèn cô độc không lối về.

Đông Tinh Thần chăm chú nhìn nàng trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên cười ha hả, "Lý phu nhân quả thật tận trung tận nghĩa, là phụ nhân vô cùng mẫu mực, bản vương rất vui, phần thưởng này bản vương nhất định sẽ cầu cho ngươi!" Lời nàng của nàng vừa nói ra, thật ra đã giải tỏa rất nhiều phiền muộn trong lòng hắn. Mặc dù có đại công, nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ là một phụ nhân đã lấy chồng, ban thưởng như thế nào cũng đều dẫn đến nhiều hậu họa sau này, nhưng chỉ duy nhất một cái ban thưởng này, chẳng những sẽ không mang lại nỗi lo về sau, còn có thể khuyến khích những tiết phụ, liệt nữ khắp thiên hạ, cớ sao mà không làm?

Thẩm Ninh nói: "Dân phụ chỉ là một phụ nhân nho nhỏ không đáng nhắc đến, thực sự không dám nhận hai chữ mẫu mực, dân phụ mặt dày cầu thưởng, nếu như người trong thiên hạ biết được, dân phụ hổ thẹn vô cùng, mong vương gia nói với bệ hạ, dân phụ chỉ cầu chuyện này không lọt ra ngoài Vân Châu, mong bệ hạ thành toàn!" Nàng cũng không muốn vì bản thân mà gây họa cho những nữ tử khác.

Đông Tinh Thần khẽ cười, từ chối cho ý kiến, "Bản vương báo cáo với bệ hạ là được."

Đợi Thẩm Ninh rời đi, Đông Tinh Thần đứng lên, trong mắt còn mang theo ý cười, "Nữ tử này nàng rất đúng ý của ta." Nếu như người này là nam tử, thậm chí đến việc làm cận thần của hắn cũng là điều có thể.

Hoàng Lăng cười một tiếng, thân phận chủ nhân cao quý, tất nhiên là bên người không có người nào dám làm càn giống Lý phu nhân, chẳng qua là cảm thấy mới mẻ thôi. "Chủ nhân, thuộc hạ nhận được mật thư, thành Mật Thập loạn rồi."

Đông Tinh Thần tự phụ cười lớn. Thành Mật Thập là nơi đóng đô của Khắc Mông, đại hãn Khắc Mông tuổi tác đã cao, lần xuất chinh này để Nỗ Nhi Linh làm thống soái, Tam vương tử làm phó soái, Đại vương tử Đạt Ngõa lưu lại ở đô thành, phòng chuyện bất trắc. Lúc hắn nghe tin báo lần này tiến đánh Vân Châu là Nỗ Nhi Linh, hắn liền biết thời cơ ngàn năm có một đã đến. Mặc dù Nỗ Nhi Linh đứng hàng thứ hai là con thứ, nhưng lại là một phe có thực lực vượt trội. Mấy năm nay vì thủ đoạn sát máu của hắn, có rất nhiều đại thần trong triều không thể làm gì khác hơn ngoài việc phục tùng hắn, điều này lại khiến dã tâm đầy tham vọng của Đại Ngõa và con của đại phi Vũ Đa nhiều lần bị uy hiếp. Hiện nay vây cánh của Nỗ Nhi Linh rất hùng hậu, trong lòng mọi người đều rõ, chiến sự lần này mà thắng Nỗ Nhi Linh sẽ ngồi vững trên ngai vàng của đại hãn. Đông Tinh Thần đoán được đại hãn Khắc Mông ra lệnh Nhị vương tử và Tam vương tử tương trợ lẫn nhau, nên hắn mới hạ lệnh thành Vân Châu không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải ngăn chặn được Nỗ Nhi Linh, dù phải hy sinh cả một thành, hắn cũng phải nắm bắt thời cơ khiến cho nội bộ Khắc Mông nhanh chóng tan rã, tuy biết khả năng thành công là rất nhỏ, nhưng nếu không dám đánh cược thì chắc chắn sẽ là thất bại!

Trời cao phù hộ Cảnh Triều, quả nhiên Vũ Đa thấy chiến sự mất khống chế, hắn cố ý kéo dài thời gian không phái quân cứu viện tới, muốn mượn con dao này một nhát giết Nỗ Nhi Linh. Sau đó khi nhận được tin Nỗ Nhi Linh bị giết, cũng không thèm quan tâm thật giả, lập tức dẫn quân quay đầu, cầm quân phù tiến thẳng đến đô thành. Đạt Ngõa ở đô thành nhận được thư từ bồ câu đưa tin, quay người tiến vào hoàng cung bức bách đại hãn thoái vị, trong một đêm giết sạch năm người em trai tuổi còn rất nhỏ của mình, đóng của thành đợi Vũ Đa trở về, lấy cớ tiêu diệt "phản nghịch" trèo thẳng lên vị trí đại hãn.

"Tây Ngật và Ngô Quốc như thế nào?"

Tây Ngật và Ngô Quốc đều là tiểu quốc xung quanh Khắc Mông và Cảnh Triều, nhưng sớm cũng đã bất mãn Khắc Mông chuyên chế đã lâu. Trước khi Quảng Đức hoàng đế phái Hoàng Lăng và Đông Tinh Thần đến Vân Châu, đã âm thầm phái mật thám cùng thuyết khách đến Đại thành lập hiệp ước đồng minh, hai nước chỉ chờ thời cơ hành động.

"Hồi chủ nhân, mật thám hồi báo, Tây Ngật đã phái người đến biên cảnh đánh trống khiêu chiến, quốc vương Ngô Quốc vỗn còn đang do dự nhưng khi nghe tin quân Vân Châu của ta tiến công, Nỗ Nhi Linh bị xử trảm, cũng cấp tốc điều binh khiển tướng, réo tên Khắc Mông."

"Ha ha ha, trời cũng giúp ta!" Đông Tinh Thần cất tiếng cười to, bây giờ Khắc Mông loạn trong giặc ngoài, không bao lâu nữa, sẽ là vật trong tay hắn thôi.

"Trời cao phù hộ triều ta, chủ nhân hồng phúc tề thiên." Vạn Phúc cười nói.

Nụ cười trên môi Đông Tinh Thần vẫn chưa tan, lại hỏi: "Vẫn chưa tìm được Nỗ Nhi Linh sao?"

"Thuộc hạ vô năng, thủ hạ hồi báo, bọn hắn truy đổi đến phía tây ngoại ô Bạch Vân Sơn thì không thấy bóng dáng, nghĩ có khả năng hai người bọn họ trốn trong dãy núi hoặc chạy theo phía Nam." Phía bắc Bạch Vân Sơn là dãy núi dựng thẳng, bất luận bọn họ chạy hay bay thế nào cũng không thể qua nổi nơi hiểm trở như thế, Hoàng Lăng đã phái trọng binh trấn giữ ở chân núi, cũng nhờ được Hàn Chấn trấn giữ binh lính của Khắc Mông, trừ phi bọn họ chạy trốn về phía nam, nếu không cuối cùng sẽ có một trận chiến xảy ra, Vân Châu thương vong. "Hàn thiếu hiệp có nói qua với Tử Lăng, đi theo bên người Nỗ Nhi Linh là tên ma đạo Tán đồng tử thân đang mang trọng thương, Nỗ Nhi Linh trúng một tên, bọn họ đều hành động bất tiện, nhất định trốn không thoát khỏi bầu trời triều ta."

"Nhị vương tử của Khắc Mông, chẳng qua cũng chỉ có như vậy." Đông Tinh Thần cười lạnh, bây giờ hắn đối với loại chó nhà có tang này đã mất hứng thú, "Hàn thiếu hiệp võ dũng song toàn, trên giang hồ cũng rất có tiếng tăm, lần này cứu Vân Châu trong lúc nguy nan, quả thực không hổ danh anh hùng, Tử Lăng đi thăm dò xem hắn có ý muốn gia nhập quân đội không, nếu như có tâm, Cảnh Triều chúng ta có thêm một vị mãnh tướng."

"Vâng." Hoàng Lăng lĩnh mệnh. Kỳ thật nếu Đông Tinh Thần không đề cập đến, hắn cũng dự định hỏi Hàn Chấn chuyện này, tiểu binh dễ khiếm nhưng tướng tài lại khó tìm.

"Đúng rồi, là ai bắn trúng Nỗ Nhi Linh?"

"Thuộc hạ có hỏi, là Lý phu nhân bắn." Hoàng Lăng cười nói, "Lý phu nhân thân thủ tốt, mặc dù không thể bắn xa, nhưng dường như chưa bắn lệch một tên nào." Nhớ đến lúc kịch chiến ở cổng thành, độc tiễn bay thẳng về phía của hắn cũng là nàng dùng hai mũi tên hóa giải dường bay của mũi tên độc, rõ ràng nàng đã cứu hắn một mạng, chỉ là nàng không hề đề cập đến, không chạy đến tranh công với đại tướng quân hắn.

"Ha ha ha, rất tốt! Rất tốt!" Đông Tinh Thần cười lớn, "Vạn Phúc, nhìn xem có bảo bối gì thưởng cho nàng!"

"Cái này... Chủ tử thứ tội, lúc đến vội vàng, nô tài không suy nghĩ chu toàn." Vạn Phúc xoay người tạ lỗi.

Điều này thực sự khó cho hắn, rõ ràng bọn họ đến đây vì chiến sự, sao có thể mang theo kỳ trân dị bảo bên người?

Đông Tinh Thần nhíu mày, "... Lấy bộ ấm mỡ dê dùng để uống rượu hoa kia thưởng cho nàng đi."

Ánh mắt Vạn Phúc lóe lên vẻ kinh ngạc, đây là bảo bối gần đây chủ nhân rất yêu thích, nhưng hắn cũng nói nhiều, khom người vâng lệnh.

Vật ban thưởng giá trị liên thành. Lúc ban thưởng đã là thời gian bữa tối, nha dịch mở hộp ra, là một bộ ấm uống rượu trắng nuột nhuận sáng trong vắt lu mờ cả mắt người nhìn, kể cả những người không am hiểu về ngọc cũng biết bầu rượu với chén rượu này đều là mỹ ngọc thượng hạng!

"Đây là... " Lão phu nhân cũng đã từng thấy qua của hiếm vật lạ, chỉ là chưa từng thấy ngọc nào trơn bóng mà trắng như vậy.

Thẩm Ninh không đoán được ý tứ ban thưởng trân bảo của Lục vương gia là gì, nàng cũng lười suy nghĩ, cách hai người bọn họ nhìn vấn đề chênh lệch quá xa, càng nghĩ chỉ càng thêm mệt mỏi.

Nàng vô cùng cao hứng nhận đồ ban thưởng, lập tức gọi đến một bình rượu ngon, vừa để nha hoàn rót rượu vừa vuốt ve mặt ấm rượu vừa ấm vừa trơn bóng, người ta thường nói ôn văn như ngọc, cảm giác dễ chịu dưới tay khi nhẹ nhàng sờ lên bề mặt nhẵn nhụi khiến lòng người thấy thanh thản.

"A --" Bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu cảm thán kinh ngạc, Thẩm Ninh ngẩng đầu, thấy mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm bình ngọc trong tay nàng, nàng không khỏi đảo mắt cảm thán một tiếng, ngọc trắng muốt trong suốt trên bề mặt ấm có hình dạng của những bông hoa ẩn hiện, quả thật không hổ danh Ngưng Hoa!

Đẹp không sao tả xiết. Thẩm Ninh cảm thấy vui vẻ, nàng lại có thể có được bảo bối này. Vì sự cao hứng này, cuối cùng nàng cũng có một chút hảo cảm với vị Lục vương gia thâm trầm thuộc trường phái diễn xuất kia.

Tốt xấu gì thì cũng là người hào phóng.

Lúc này, thổ phỉ Đại Hổ dẫn hai, ba người huynh đệ đến có việc cầu kiến Thẩm Ninh. Thẩm Ninh gọi người cất bảo bối, mời bọn họ vào chính sảnh gặp mặt.

Đại Hổ vừa đến liền vào thẳng vấn đề: "Lý phu nhân, ngài cũng biết đó huynh đệ chúng tôi bất đắc dĩ mời làm bọn cướp đường, năm đó nếu không phải ngài và Hàn đại hiệp thủ hạ lưu tình, chúng tôi sớm đã thành quỷ dưới kiếm rồi, chỉ là cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là cách, ngài xem nếu ngài cầu Hoàng tướng quân tha cho chúng tôi một mạng, giúp các huynh đệ có thể gia nhập tiểu binh dưới trướng Hoàng tướng quân được không?"

"Các ngươi bây giờ lập được công, cầu triều đình xá tội làm thường dân chắc là được, tội gì còn muốn tham gia quân ngũ?"

"Gia môn đều có dòng máu của hán tử, ai mà không muốn kiến công lập nghiệp một lần chứ, nếu làm nông dân buôn bán, vậy cả đều chỉ là nông dân buôn bán!" Âm lượng của Đại Hổ rất cao, "Các ngươi nói, có phải hay không!"

"Phải!" Mấy tên huynh đệ tràn đầy năng lượng hửng ứng.

Thẩm Ninh cảm thấy dù sao bản thân cũng là nữ nhân, nàng không thể đối mặt với xác chết ở khắp núi khắp đồng mà mặt không đổi sắc, nàng không thể giết người đang sống mà thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra. Năm đó lúc nàng ghi danh gia nhập trường quân đội trong lòng tràn ngập nhiệt huyết mà bây giờ đã tiêu tan không còn một mảnh, nàng chỉ hy vọng thiên hạ thái bình, người dân sẽ không bao giờ phải chịu cảnh lầm than vì chiến tranh.

Đang muốn mở miệng, có một người làm chạy từ bên ngoài vào cắt ngang lời nói của nàng, "Phu nhân, Nam thành mở cửa rồi, rất nhiều, rất nhiều binh sĩ!"

Thẩm Ninh không hiểu ý của hắn, nếu Đại Hổ cùng một đoàn người chạy đến cổng thành mở cổng thì xem ra quả là nhiều thật, rất nhiều binh sĩ!

Trên con đường chính dẫn đến cổng thành phía Bắc, một lực lượng đông đảo bộ quân có kỷ luật nghiêm minh nhanh chóng đi qua trong im lặng. Những ngọn lửa sáng phản chiếu khuôn mặt của những người lính chỉnh tề trong cuộc hành quân, hơi thở chết chóc bao quanh họ. Dẫn đầu là một nam tử trông rất tàn bạo mặc áo giáp bạc. Một đội quân kỵ binh, bọn họ cầm trong tay cờ chiến của hoàng thất còn có khắc chữ "Hoàng", từng soải chân có lực của chiến mã lộc cộc trên nền đá xanh, theo sát phía sau đang chạy bước nhỏ là cung binh và bộ binh, bĩnh sĩ đều đồng nhất mặc giáp đồng, năm người một nhóm, nhanh nhẹn bước bước đều chạy đi trên đường, cả đội quân chưa từng phát ra một âm thanh hỗn loạn nào. Hành quân trong đêm khuya, nhưng binh sĩ lại không lộ vẻ mệt mỏi, ánh mắt ai cũng đều sáng ngời, giữ sức chờ phân phó.

Bách tính Vân Châu đứng trước cửa nhà mình nhìn mà thấy sợ hãi đoàn quân nghiêm trang liên tục di chuyển không ngừng, bất giác ai nấy cùng nín thở tập trung, không rõ vì sao nhưng họ lại cảm thấy lo sợ vô cùng.

"Đại Hổ ca, phía trước có phải đội quân dũng mãnh Hổ Gầm của Hoàng tướng quân không, kỵ binh?" Một thổ phỉ hỏi với giọng điệu dường như không dám tin.

Hai từ Hổ Gầm như sấm nổ bên tai. Kỵ binh, Thẩm Ninh tất nhiên đã từng nghe qua chuyện này. Hoàng Lăng thống soái mười vạn đại quân, chia làm mười nhánh quân đội, Trong đó đội quân Ly Thiện do Hoàng Lăng tự mình dẫn dắt là đội quân chủ lực. Đội quân Ly Thiện có hơn hai ngàn quân sĩ, binh sĩ đều là những người được chọn lọc những người có sức chiến đấu tinh nhuệ nhất, đây chính là tám ngàn kỵ binh Hổ Gầm.

Nếu đây đúng là đội quân bách chiến bách thắng... Vậy mục đích của bọn họ đến đây... Lưng Thẩm Ninh đổ mồ hôi lạnh.

"Đúng là uy phong của Các lão tử!" Đại Hổ sờ sờ râu quai nón của mình, hâm mộ nhìn đội quân hành quân.

"Đây là, muốn đánh một trận?" Không biết người nào cẩn thận từng li từng tí lên tiếng.

Gió thu nổi lên, mây xanh thay đổi bất chợt.