Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 36



[i] Vào trong ngự thư phòng, không đợi Thành Thân vương kịp phản ứng, Hoàng đế cầm lấy ly trà cung nữ vừa dâng lên quăng vào người hắn, "Cái tên ngu xuẩn nhà ngươi!"

Đông Tinh Thần không quan tâm đến quần áo trên người ướt, hoang mang hoảng loạn quỳ xuống, "Hoành huynh, thần đệ oan uổng!"

Vạn Phúc và những nô tài trong ngự thư phòng đều quỳ xuống, "Thánh thượng bớt giận!"

"Oan uổng?" Đông Duật Hoành tức giận, "Lý thị mới đến Trường Dương, ai muốn giết nàng? Còn dám cả gan vu oan cho Thành Thân vương!" Đông Duật Hoành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn người đang co ro quỳ dưới đất. Đông Tinh Thần là người có thù tất báo hắn là người biết rõ hơn ai hết, từ khi còn nhỏ Lục đệ đã được Vương thái phi nuông chiều đến coi trời bằng vung. Đông Tinh Thần không những là người ăn chơi hắn còn là người hồ đồ, lúc vui vẻ có thể xưng hô huynh đệ với cả nô tài nhưng khi lật mặt cũng có thể hoàn toàn không nhìn mặt nhau. Đông Duật Hoành nghĩ đến tính tình của Thẩm Ninh, có thể là đã đắc tội với Đông Tinh Thần mà không biết.

Đông Tinh Thần thấy sự việc bại lộ, hạ quyết tâm cắn răng nói: "Hoàng huynh, quả phụ kia gian trá xảo quyệt, lúc ở Vân Châu nhiều lần mạo phạm đệ, thần đệ đã sớm có suy nghĩ muốn giết nàng. Thần đệ biết hoàng huynh muốn lợi dụng nàng làm chuẩn mực phụ đức, mới chậm chạp chưa ra tay, bây giờ đền thờ trinh tiết cũng đã ban thưởng rồi, khắp thiên hạ đều biết, nàng cũng không còn chỗ dùng nữa."

Thành Thân vương thật sự là một người thù dai, khi hắn biết được dế mà hoàng huynh đưa cho hắn là dế mà hoàng huynh cùng quả phụ kia bắt, hắn lập tức nổi lên sát tâm. Hóa ra quả phụ kia đã biết có hai Thành Thân vương, còn giả vờ giả vịt không biết, nhớ lại nét mặt của nàng lúc đó, hắn nghĩ lại thấy rất là mất mặt! Hơn nữa nàng còn biết chuyện hắn chuồn êm ra khỏi phủ, lỡ như bị hoàng huynh biết được chắc chắn hắn sẽ bị trách phạt, vì vậy quả phụ này tuyệt đối không thể lưu lại. Nhưng dám không dám phá ngang kế hoạch của hoàng huynh, chờ đợi một thời gian, sau khi hắn biết được hoàng huynh phạt nàng quỳ ở An Khang đường không kịp chờ thêm nữa muốn ra tay. Vốn dĩ hắn nghĩ nàng sẽ phải chết không nghi ngờ gì nữa, ai ngờ lại có người phá chuyện của hắn, còn giết ám vệ của hắn để lại chứng cứ... Đừng để hắn biết được là tên khốn nào làm hỏng chuyện của hắn!

Đông Duật Hoành tức giận đến không kìm được, "Trẫm cần cù lo chuyện chính sự, pháp luật kỷ cương nghiêm minh, vì ổn định và hòa bình lâu dài Cảnh Triều, vì triều đại họ Đông sẽ kéo dài mãi mãi. Còn ngươi thì hoành hành ngang ngược, dung túng nô tài lạm sát kẻ vô tội, hơn nữa người này hiện giờ lại công thần của Vân Châu, trước điện trẫm đã ngự ban Nhạn phu nhân! Trong mắt ngươi còn vương pháp không, có để trẫm vị Hoàng đế này vào mắt hay không!"

Lời này nói ra vô cùng nghiêm trọng, Đông Tinh Thần bị dọa liên tục dập đầu mấy cái, "Thần đệ không dám, thần đệ không dám, thần đệ biết sai rồi, cầu hoàng huynh khai ân!"

Đông Duật Hoành cười lạnh một tiếng, "Ngươi ngay cả thái phi đang tĩnh dưỡng cũng dám mang ra để cứu ngươi, còn có cái gì không dám?"

Đông Tinh Thần không ngờ hoàng huynh sẽ nổi trận lôi đình, hắn bị dọa sợ đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ liên tục nói: "Thần đệ biết sai rồi, thần đệ biết sai rồi."

Đông Duật Hoành quay đầu nhìn Lục đệ với ánh mắt chán ghét, "Bình thường trẫm không hay quản thúc ngươi, ngươi cũng chưa từng tự mình cố gắng! Vạn Phúc, đợi chuyện này qua đi, phạt Thành Thân vương hai mươi gậy, trong vòng nửa tháng không cho phép bước ra khỏi phủ nửa bước, nửa năm tới không phát bổng lộc của Thành Thân vương!"

Đông Tinh Thần nghe xong choáng váng, hoàng huynh thật sự muốn đánh hắn?

Vạn Phúc quỳ xuống lên tiếng xin cho Thành Thân vương: "Bệ hạ bớt giận, nô tài nghĩ Thành Thân vương chỉ nhất thời hồ đồ nên mới phạm phải sai lầm lớn, nếu như thật sự đánh vương gia hai mươi gậy, nô tài sợ Vương thái phi nương nương trong lúc hoảng loạn bệnh tim sẽ tái phát."

"Chỗ Vương thái phi trẫm sẽ tự mình giải thích, ngươi không cần phải cầu xin cho nó, dẫn ra ngoài đi." Đông Duật Hoành trừng mắt nhìn Đông Tinh Thần vẫn đang không thể tin được, "Sau này nếu đệ còn làm mấy chuyện phóng hỏa giết người nữa, trẫm sẽ không đơn giản bỏ qua như này đâu!"

Đông Tinh Thần được Vạn Phúc đưa ra ngoài, Đông Duật Hoành đứng trước bàn, cơn giận vẫn còn chưa tiêu tan. Hắn tức giận không chỉ vì Đông Tinh Thần bất chấp vương pháp, giết người vô tội. Mà người đệ ấy muốn giết là Thẩm Ninh.

Mặc dù hắn tính toán lợi dụng Thẩm Ninh, nhưng từ tận trong đáy lòng. Hắn tán thưởng cách làm việc độc lập của nàng, nàng là nữ tử thẳng thắn nhưng cũng rất xảo quyệt hoạt bát. Nàng vì bách tính mà có thể xông vào chiến trường đẫm máu, luôn một lòng với phu quân xin ban thưởng đền thờ trinh tiết, được thánh sủng không kiêu ngạo cũng không bộc lộ tính tình. Trên đời này rất khó có nữ tử nào có được phong thái giống như nàng, cũng khó có nữ tử nào khiến hắn cảm thấy khó khăn khi nhìn thẳng vào nàng. Những gì Đông Tinh Thần làm đều có chủ ý điều này khiến hắn không thoải mái, sao hắn có thể không tức giận được chứ? Vả lại...

Hoàng đế chậm rãi đưa tay ra, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trống không của mình, cảm giác giống như có người khẽ cào cào lòng bàn tay hắn.

Màn đêm buông xuống Hoàng đế lật thẻ bài của Hiền quý phi, ngoại trừ đi cung Chiêu Hoa của Hoàng hậu đây là lần đầu tiên trong vòng hơn nửa tháng nay hoàng thượng đi chỗ của phi tần khác. Hoa Lộng Ảnh nghe được tin báo trong lòng cảm thấy vắng vẻ, quay qua nhìn Thẩm Ninh vẫn mê man, không biết hành động lần này của mình là đúng hay sai.

Chính điện cung Phúc Hi hương thơm nồng đậm tỏa ra khắp nơi, bên trong màn giường đỏ lay động từng đợt cao triều dâng lên. Sau một hồi, Hiền quý phi mắt hạnh má hồng, cả người mềm oặt dựa vào ngực Hoàng đế, ánh mắt chất chứa phong tình vạn chủng.

Bàn tay mềm mại như không có xương nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực Đông Duật Hoành, Hiền quý phi dịu dàng nói: "Thần thiếp còn tưởng bệ hạ chỉ thích các muội muội nhỏ nhắn, không thương tiếc thần thiếp."

Đông Duật Hoành bất đắc dĩ nói: "Lại muốn giận dỗi với trẫm phải không? Trẫm thương tiếc Hoa tiệp dư cũng không bằng nửa phần trẫm thương yêu ái phi."

Hiền quý phi nghe xong lòng mềm nhũn.

"Mà nói đến thì Hoa tiệp dư đúng là đáng thương, theo lý nàng ấy có thể sớm vào cung giống tỷ muội các nàng mấy năm, là do tạo hóa trêu ngươi, hết lần này đến lần khác hại Hoa phủ bị lưu đày, nàng cũng đừng làm khó nàng ấy, được không?"

Những lời nói che chở Hoa tiệp dư của Hoàng đế làm Hiền quý phi âm thầm không vui, nàng không kìm được nói ra: "Sao bệ hạ chắc chắn là Hoa phủ bị vu oan? Lỡ như nàng ta làm giả di thư thì sao, cũng có khả năng này lắm."

"Trẫm đã tận mắt đọc di thư viết bằng máu, cũng đã sai ngươi đi so sánh nét chữ của Hoa tướng quân, sao có thể là giả? Điều trẫm tức giận là trẫm bị tiểu nhân làm hại mất một viên đại tướng, một trung thần trung thành nhưng lại chết không tử tế. Trẫm nhất định phải lấy lại công đạo cho Hoa gia, nếu không trẫm khó mà nuốt trôi được cơn tức này."

Hiền quý phi biết hoàng thượng nói là làm, hoàng thượng là người quyết đoán sát phạt đúng người, nàng trầm mặc một lúc, do dự nói: "Chỉ là nhiều năm như vậy rồi, sợ là khó tìm được manh mối..."

Đông Duật Hoành khẽ cười một tiếng, "Ái phi không cần phải lo lắng, hôm nay Thận Thân vương đến báo, nói là có người lén đưa cho đứa trẻ ăn xin một gói đồ, trong bọc đồ đó chính là long bào năm xưa tìm ra trong Hoa phủ."

Hiền quý phi ngạc nhiên hô lên một tiếng, từ trong ngực Đông Duật Hoành ngẩng đầu lên, "Long bào kia không phải bị thiêu hủy rồi sao?"

"Thận Thân vương biết đây là chuyện trọng đại, đã mang đi cho hoàng thúc xem, hoàng thúc xem qua liền chắc chắn là long bào năm đó, hoàng thúc nói ở bên góc trái của long bào có vết máu dính trên mắt của hành long, Thận Thân vương xem xét đúng là như vậy."

Sắc mặt Hiền quý phi thay đổi, long bào đó cha đã tự mình sai người đi thiêu hủy rồi, tại sao bây giờ vẫn còn xuất hiện? "Bệ hạ..."

Đông Duật Hoành biết nàng đang nghĩ gì, trấn an vỗ vai nàng, "Chớ hoảng sợ, trẫm không hoài nghi Vệ khanh, chỉ cảm thấy chuyện có chút kỳ quái, năm đó Vệ khanh điều tra án này, bị kẻ gian lừa dối có chút sơ suất khó tránh khỏi. Nhưng cái long bào đó bây giờ lại xuất hiện... Thực sự rất ly kỳ."

"Thần thiếp ngu dốt, mời bệ hạ chỉ điểm." Hiền quý phi nói.

"Long bào liên quan đến chuyện trọng đại, Vệ khanh không phải không biết, đáng lẽ năm đó phải sai người thân tín bên cạnh đi thiêu hủy, nhưng bây giờ nó còn nguyên vẹn không một chút hỏng hóc."

Dung nhan xinh đẹp của Hiền quý phi trắng bệch, "Ý của bệ hạ là Vệ phủ có... Gián điệp?" Không có khả năng, Đoàn Phi tuyệt đối trung thành với phụ thân, không có lý nào phản bội phụ thân?

"Sợ không chỉ là như vậy." Đông Duật Hoành nhíu mày, nhưng không nói tiếp.

"Bệ hạ..." Hiền quý phi lo lắng khẽ gọi.

"Trẫm và nàng đều là người một nhà nói nhiều cũng không giải quyết được gì, việc này tạm thời trẫm sẽ không ra mặt, ngày mai nàng nói chuyện này với cha nàng đi, ông ấy khác biết phải làm gì." Đông Duật Hoành dứt lời, nói cung nữ tắt đèn, ôm thân thể mềm mại nằm ngủ.

Buổi trưa ngày hôm sau, Thẩm Ninh hoàn toàn tỉnh táo, câu đầu tiên nàng nói là: "Nóng quá... Ta muốn tắm..."

Hoa Lộng Ảnh vốn đang không yên lòng ngồi bên cạnh thêu thùa, nghe thấy giọng của Thẩm Ninh vội vàng buông kim khẩu xuống chạy lại: "Phu nhân, người tỉnh rồi?"

"Tiểu Hoa." Thẩm Ninh suy yếu cong môi cười.

"Phu nhân." Hoa Lộng Ảnh vội lau khóe mắt ướt, "Người còn đau không? Có chỗ nào khõ chịu không?"

Chỗ nào khó chịu... Thẩm Ninh di chuyển cái đầu mấy hôm nay chìm vào hôn mê, vừa động một cái, cả người cảm giác giống như bị kim đâm, nhất là phía sau vừa nóng vừa ngứa, rất khó chịu.

"Tố Hinh, nhanh đi gọi Trương thái y tới." Hoa Lộng Ảnh vội vàng nói.

Thẩm Ninh khẽ thở ra một hơi, nằm lại xuống gối hỏi: "Ta đang ở đâu?"

"Nhạn phu nhân, nơi này là cung An Dương, tiệp dư nương nương sợ ngài gặp bất trắc, lỗ mãng xin bệ hạ cho ngài vào cung An Dương dưỡng thương." Lão ma ma cười đáp.

Thẩm Ninh sửng sốt, khẽ cười nói: "Cảm ơn muội, Tiểu Hoa."

"Phu nhân, người khỏe mạnh là được." Hoa Lộng Ảnh giúp nàng lau mồ hôi trên trán.

"Tử Hiên đâu rồi? Ở ngoài cung à?"

Hoa Lộng Ảnh gật đầu.

"Làm phiền muội gửi lời cho hắn là ta vẫn khỏe, không thì hắn lại lo lắng đến không ăn không ngủ mất."

"Ta biết rồi."

Tố Hinh giúp Thẩm Ninh uống thuốc, Hoa Lộng Ảnh ngồi bên cạnh nói: "Phu nhân, phủ Kinh Triệu truyền tin đến, hung thủ hành thích người đã bị bắt. Không ngờ là hai tên cướp không sợ chết, thấy người được được ban thưởng nhiều, lại biết phu nhân là người ngoại thành, bọn họ bàn bạc vào phòng người trộm đồ. Không ngờ bị phát hiện, nên mới muốn giết người diệt khẩu. Người của phủ Kinh Triệu hỏi có phải là có người khác đến cứu người không, nếu không phu nhân khó tìm được đường sống trong cõi chết."

Cướp? Cướp mà nhát kiếm đó hắn ra tay linh hoạt như vậy? Thẩm Ninh không quá tin tưởng vào giả thuyết này, nàng nghĩ chắc là bọn họ không tìm ra chân tướng nên mới cố ý qua loa cho xong. Chỉ là... "Bệ hạ biết chuyện này không?"

"Tất nhiên là biết rồi, bệ hạ tự mình xem văn thư thẩm án, gật đầu kết án."

Hắn dễ dàng bị gạt như vậy? Hay là... Đầu Thẩm Ninh nhói lên, nàng không nghĩ nữa.

"Phu nhân, người có biết ai đã ra tay cứu người không?"

Thẩm Ninh vốn định nói chuyện Hàn Chấn cứu mình cho Hoa Lộng Ảnh, nhưng lại nghĩ tới chuyện trước đó của nàng ấy. Lúc ấy Hàn Chấn mặc bộ đồ đen đi đêm rời đi, nhất định hắn có điều khó nói, nếu như Tiểu Hoa lại nói chuyện này cho Đông Duật Hoành... "Ta cũng không biết, trong phòng tối quá ta nhìn không rõ."