Vạn Thu Yêu Ngươi

Chương 1: Bảo bảo



Công cùng thụ đã kết hôn hơn hai mươi năm, nhưng vẫn còn giống như vợ chồng son mới cưới đầy ngọt ngào.

Vừa tốt nghiệp Đại học xong liền lãnh chứng.

Công ngày thường hệt một đứa nhỏ, thích làm nũng, cũng thực dính người, nhưng là cũng thực ngạo kiều.

Thụ thì sao, tất nhiên là đem công trở thành tiểu bảo bảo mà đối đãi, cầu gì cho đó, nhưng khi đề cập đến thân thể công, cũng phá lệ cường ngạnh.

Hai người mười sáu, mười bảy tuổi đã quen nhau, đi qua cao trung rồi tới đại học, cho tới nay đều chỉ có đối phương.

Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có một ít mâu thuẫn nhỏ nhỏ, nhưng là thụ luyến tiếc công tức giận ấm ức, luôn sẽ là người dỗ công.

Công thụ thân cao xấp xỉ, nhưng công tương đối thon gầy hơn một chút. Thụ đều đặn tập thể hình, so với công nhìn càng thêm rắn chắc. Chủ yếu là do công không thích vận động, ngày thường chỉ thích ủ trên sô pha, hơn nữa, lớn đầu rồi vẫn thích quấn lấy thụ. Còn thụ? Thụ chỉ ước gì có thể đem công mãi mãi ấp trong lòng.

Hôm nay, công ty thụ tổ chức tiệc tối, yêu cầu mỗi nhân viên đều phải biểu diễn một tiết mục, còn nhất thiết phải mang người nhà đến sự kiện ngắm coi, đồng thời phát biểu cảm thụ. Thụ thân làm ông chủ công ty, tự nhiên phải làm gương cho binh sĩ.

Vì thế, thụ trộm chuẩn bị cái tiết mục ca hát, còn đem công lừa tới công ty rồi.

Công mơ mơ màng màng mà bị người nhà nhân viên tụ tập ở ngoài cửa cuốn vào hiện trường, thời điểm an vị ở thính phòng, đầu óc vẫn còn choáng váng.

Tiết mục sắp sửa bắt đầu, công nhắn tin báo thụ, nói mình giờ đang kẹt ở chỗ tổ chức sự kiện, còn ngồi ở thính phòng, xấu hổ làm phiền người khác nhường đường, liền nói trễ chút lại qua chỗ thụ. Nhưng là thụ vẫn luôn không trả lời, phỏng chừng chắc đang vội.

Công nghĩ dù sao cũng tới rồi, nhất thời đi không được, không bằng ngồi lại xem trình diễn đi.

Mới nãy có người vừa kết thúc một màn hài kịch, ban đầu công cười rất ít, chỉ là xem có tư có vị, chờ hết vở kịch rốt cuộc lại cười ha ha. Vui vẻ tới nỗi không chú ý rằng người tiếp theo đã lên sàn.

Lúc này, hiện trường an tĩnh xuống, ánh sáng tối hơn rất nhiều, chỉ rọi một cái đèn ở chính giữa sân khấu.

Công mở to hai mắt nhìn dáng hình ngồi ở tâm ánh sáng ấy, là thụ.

Thụ ngồi trên một cái ghế, ôm một cây đàn ghi-ta, tầm mắt tinh chuẩn mà tìm được vị trí của công, ánh mắt sáng trong, nhu tình như nước.

Âm thanh đàn ghi-ta chậm rãi vang lên, bài hát là một bản tình ca cũ kỹ thường được dùng để tỏ bày. Xướng đến thời điểm cao trào, người xem khắp thính phòng đã bắt đầu cùng đồng ca.

Thụ tiếng nói trầm thấp ôn nhu, đem tất cả tình yêu đều dốc hết vào bài hát, giống như bộ dáng hai mươi năm trước đã tỏ tình với công.

Một bên ca, một bên dịu dàng cười, thu trong đáy mắt chỉ còn mỗi thân ảnh người thương.

Khúc hết, MC lên đài. Đầu tiên là chào hỏi người hát, tiếp theo bắt đầu thăm hỏi người nhà. Nhân viên mà, đối với sinh hoạt cá nhân của sếp luôn luôn tràn đầy hứng thú tò mò.

Công bởi ngại ngùng nên không dám ngẩng đầu, ý đồ vùi đầu vào mũ trốn cảm giác bị đổ dồn chú ý.

Nhưng là ánh đèn hình như biết suy nghĩ, chiếu vào vị trí đứng của công, micro cũng bị cáp treo điều qua.

Thụ đầy ngập tình yêu mà mở miệng dỗ dành: “Bảo bảo.”

Một bài hát này hát cho ai, không cần nói cũng biết.

Công càng thêm e lệ, trước công chúng như thế nào có thể kêu cái xưng hô buồn nôn vậy chứ, càng thêm không muốn ngẩng đầu tiếp micro.

Thụ nhỏ nhẹ cười một tiếng, nói, “ Cậu ấy có chút nhút nhát.”

Chung quanh công đều là người trẻ tuổi, vẻ mặt thấu hiểu mà nhìn cậu, còn cùng người bên cạnh nhỏ giọng thảo luận, dù vậy một vài lời có thể nghe rất rõ.

Công xoa xoa gương mặt nóng bừng, hít hít khí, ngón tay run rẩy mà tiếp nhận micro.

“Ca rất êm tai, biểu hiện thật sự rất khá.” Công cố gắng trấn định nói xong, ánh mắt càng thêm không dám nhìn thụ.

Hiện trường đều phát ra vô số giọng cười đè nén.

Người dẫn chương trình bạo gan hỏi lão tổng, có muốn chia sẻ đôi lời với người nhà hay không.

Thụ thâm tình nhìn công, thanh âm như có từ tính, dễ dàng hấp dẫn moi người: “Bảo bảo, ta yêu ngươi. Từ lúc mười sáu bảy tuổi yêu ngươi, hiện tại càng yêu ngươi, về sau cũng sẽ vẫn luôn yêu ngươi.”

Công nghe thụ câu chữ thổ lộ, mặt đỏ như lấy máu, vội vàng buông micro, cầm ba lô lên cuống quít xuyên qua đám người chạy ra ngoài.

Thụ nhìn bóng lưng công chạy trốn, sủng nịch nhoẻn miệng, cũng lập tức chạy nhanh xuống đài đuổi theo người ta.

Công không chạy xa, thụ chỉ chốc lát sau liền đuổi kịp.

Vươn tay kéo người ôm vào lòng, vuốt vuốt tóc công, ôn thanh tế ngữ mà cùng người ta thủ thỉ, “Bảo bảo là ngượng ngùng sao?”

Công gõ một nắm tay vào ngực thụ, biết rõ còn cố hỏi.

Thụ hôn hôn vành tai hồng thấu của ai đó, ở bên tai công khe khẽ, “Chính là những lời nói lúc nãy đều là thật nha, ta vĩnh viễn đều yêu ngươi.”

Công chôn ở trong lòng ngực người ta trộm cười, cái tay rảnh rỗi mà nhéo nhéo góc áo thụ, vẫn còn ráng cãi bướng, “Hừ.”

Thụ nhìn công chơi tính tình nhỏ, trong tâm vui vẻ vô cùng, nâng đầu công lên, ở trên môi vững chắc hôn cái chóc.

Công đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đánh lén, lại là ở trên đường cái, có điểm xấu hổ buồn bực dẫm chân thụ, hất đầu xoay mặt đi.

Thụ ngắm dáng vẻ đùng đùng tức tối ấy, cũng thấy thực đáng yêu. Nhưng là công đang cáu kỉnh, việc của thụ bây giờ là phải nhanh chóng đuổi theo dỗ người. Đem tay của công nắm nắm trong tay mình, lại đem năm ngón tay của mình chen chúc vào khe hở ngón tay người ta, mười ngón siết chặt.

Trong miệng đã luôn bận bịu từng câu từng chữ âu yếm, vậy mà còn phải đáp ứng một loạt hiệp ước cắt đất đền tiền bất bình đẳng.

“ Ta muốn ăn lẩu.”

“ Được thôi, đợi lát nữa trở về ta liền làm.”

“ Ta muốn ăn kem.”

“ Dạ dày ngươi không tốt…”

“ Hừ.”

........

“ Có thể ăn, nhưng chỉ có thể ăn một chút thôi.”

“ Ta muốn ăn khoai tây chiên và que cay.”

“ Đây không được, đồ ăn vặt cuối tuần này của ngươi đã vượt chỉ tiêu rồi…”

“ Hừ.”

“ Thôi vậy, chỉ thêm một chút thôi nhé.”

“ Ta muốn ăn…”

Công thì có thể có ý xấu gì đâu, chỉ là quá muốn ăn đồ ăn vặt phổ phổ thông thông mà thôi,.

- -------------------

Mới vừa xem tiết mục, bị tú tới rồi. Bốn năm chục tuổi, còn gọi lão bà kêu bảo bảo! Quá ngọt a!