Vạn Thu Yêu Ngươi

Chương 4: Phiên ngoại 2: Biểu bạch



Thụ chuyển lớp nửa học kỳ, cùng công đã rất quen thuộc làm bừa, có thể nói là đã đạt đến độ lô hỏa thuần thanh.

Hết tiết, buồn ngủ thì nằm trên đùi thụ; công lười biếng thèm ăn, thụ liền đút tận miệng cho cậu; sau khi xong tiết tự học buổi tối, không muốn đi đường, thụ liền cõng cậu trở về; thậm chí thời điểm đi xem phim, khi nhìn thấy vai ác xuất hiện trong lòng khó chịu, cũng là nghiến răng nghiến lợi đánh đùi thụ giải hận.

Công ở trước mặt thụ hoàn toàn hiện nguyên hình.

Thụ nghĩ, đã tới thời cơ lường gạt dụ dỗ tiểu bạch thỏ về nhà.

Hôm sinh nhật thụ, học sinh lớp 1 khối khoa học tự nhiên ồn ào phải tổ chức chúc mừng. Chúc mừng thụ mười tám, cho dù yêu đương cũng không tính yêu sớm nữa.

Chủ nhiệm lớp 1 mặc kệ bọn họ. Buổi tối, toàn bộ tiết tự học, đèn trong phòng học đều tắt hết.

Đương nhiên, chỗ ngồi của công và thụ ở lớp 11 cũng đều trống không.

Công không hiểu, tại sao lớp cũ của thụ tổ chức sinh nhật cho hắn, mình cũng phải đi.

Nhưng thụ nói rằng, tất cả bọn họ là bạn tốt của nhau, cả đám bạn tốt cùng ăn sinh nhật với nhau, là chuyện vô cùng bình thường.

Công nghe xong gật gật đầu, sâu sắc tán thành.

Địa điểm đã đặt xong tại một quán nhậu, khi công cùng thụ đi vào đã thực náo nhiệt.

Chủ nhiệm cũng ở đấy, gọi mấy chai bia chia cho mọi người uống.

Lúc thụ muốn chuyển sang lớp 11, chủ nhiệm còn chưa hiểu, cực kỳ tức giận. Nhưng sau đó ông cũng dần dần chấp nhận, không tiếp tục để ý nữa, dù sao lấy thành tích với tính nết của thụ chắc chắn sẽ không gây ra chuyện ồn ào mất trật tự gì.

Mấy bạn học này nhưng thật ra rất kích động, học bá đều về hết, không cần phải giữ kẽ thu tay thu chân nữa. Mọi người đều thừa dịp này la lối lên án, nói hơn nửa học kỳ này, bọn họ phải gian nan cỡ nào mà sống sót dưới tay hội lão sư.

Công lỗ tai này nghe lỗ tai kia thích thú, miệng cũng không chịu ngừng, thụ vỗ nhẹ lưng cậu tránh để cậu bị mắc nghẹn.

Ăn một lúc, lớp trưởng lớp 1 mang theo cái bánh kem tiến vào.

Thụ tiếp nhận cắt bánh, đem toàn bộ trái cây trang trí trên đó đều cắt cho công, một ít bạn học nhao nhao trêu chọc, nói hắn có bạn mới liền quên luôn bạn cũ.

Công ngượng ngùng đá đá chân thụ, ôm bánh kem đến một góc tự ăn.

Rượu đủ cơm no thỏa mãn, tiết tự học buổi tối cũng kết thúc.

Chủ nhiệm lên tiếng đuổi mọi người giải tán. Sau khi cùng các bạn học tạm biệt, công cùng thụ vẫn như ngày thường về chung.

Hơn 8 giờ tối, trên đường đều đã sáng đèn. Bóng này rọi bóng kia, màu ánh đèn hòa vào nhau, người đến người đi, mấy quán nướng vỉa hè cũng bắt đầu buôn bán, có bác gái bán đài sen ổn định một vị trí thả đòn gánh xuống, có tiếng nện bước vội vã của nhân viên tan ca hòng bắt kịp chuyến tàu muộn.

Xe buýt một chiếc lại tiếp một chiếc, chở những người nôn nóng về đến ngôi nhà họ mong mỏi.

Công và thụ đi ở trên đường, vốn cách nhau một cái nắm tay, không biết từ khi nào mà hai chiếc bả vai đã chậm rãi chạm khẽ, thụ đem ngón tay công nắm nhẹ vào lòng tay mình.

Công tượng trưng mà tránh tránh, rồi sau đó cũng tùy ý hắn.

Khi đi ngang công viên gần nhà công, thụ bất ngờ kéo công về phía mình. Nơi đó có cái hồ, rất nhiều đôi tình nhân đều thích ra đó hẹn hò, mọi người xưng ấy là hồ tình nhân.

Thụ nắm tay công chạy qua bên kia, hai người đều thở hổn hển.

Ở đằng kia vốn đã sẵn một đôi người yêu, công không nghĩ xem người khác hẹn hò, nhỏ giọng nói cậu phải về nhà.

Thụ bình tĩnh trở lại, nuốt nuốt nước miếng, lấy can đảm hỏi: “Hôm nay tôi ăn sinh nhật, tôi có thể yêu cầu một lễ vật từ cậu không?”

“Chính là tôi gì cũng không chuẩn bị.” Công không nghĩ ra nguyên nhân thụ muốn ở riêng với cậu, cũng không biết hôm nay sinh nhật thụ nên tất nhiên lễ vật không kịp lựa chọn.

“Không cần chuẩn bị đâu, cậu đã mang theo rồi.” Thụ nghiêm túc nhìn công.


“Chúng ta có thể ở bên nhau không? Là cái loại ở bên nhau yêu đương ấy.”

Công nghe xong, ngơ ngác tại chỗ. Ngay sau đó lập tức quăng thụ, bỏ chạy.

Thụ được trời phú cho vóc dáng thân cao chân dài tiêu chuẩn, dễ dàng liền đem người đuổi kịp, lôi kéo không cho người ta đi.

Công gấp đến sắp khóc luôn rồi, vẻ mặt đau khổ nói, bày tỏ cũng phải dành cho người ta chút thời gian suy xét cân nhắc chứ.

Thụ đòi công hẹn rõ một ngày cho hắn đáp án mới đồng ý thả người, an an ổn ổn đưa cậu về nhà.

Công ban đêm lăn qua lộn lại suy nghĩ, phải cùng thụ tuyệt giao, như vậy sẽ không cần tiếp thu thổ lộ nữa.

Kết quả ngày hôm sau, công ngủ một phát đến hơn 7 giờ, cuống quýt rửa mặt chạy tới trường. Tới phòng học rồi thực tự nhiên tiếp bữa sáng thụ mua, bình nước cũng bị móc khỏi cặp sách rót nước ấm vào, thời điểm học không hiểu theo bản năng vỗ vỗ thụ, nghỉ giải lao muốn đồ ăn vặt trực tiếp hộc bàn thụ mà mò, tan học cặp sách cũng là thụ vác, buổi tối làm bài tập cũng là mở điện thoại video cho thụ hỏi bài…

Hình như....tuyệt giao không được…

Sói xám khôn ranh âm thầm len lỏi vào mọi mặt sinh hoạt của tiểu bạch thỏ, từng chút từng chút mà đem tiểu bạch thỏ dung nạp lãnh địa của mình, thành công khiến tiểu bạch thỏ không thể rời xa.

Vì thế, khi tiểu bạch thỏ bị sói xám ngậm trở về hang ổ, tiểu bạch thỏ còn đang bận hưởng thụ mà ngu ngơ chưa phát giác dược gì.

Sói xám Thụ: Lặng lẽ…. lặng lẽ….

Tiểu bạch thỏ: Ửm???????