Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1004: Lui Về Hậu Cần



Dịch: Lạc Trần

***

Ngay tại thời điểm Tô Vũ nghĩ tới cha mình.

Chư Thiên chiến trường.

Trấn Ma quân.

Ở Thiên Nhân vệ mà Tô Long đóng quân gần đây không có nhiệm vụ gì, chỉ ở phía sau tu chỉnh, toàn bộ Thiên Nhân vệ đều hiểu, đây là vì không muốn cho Tô Long ra tiền tuyến.

Tin tức đã triệt để truyền ra.

Con trai của Tô Long là Tô Vũ đã rời bỏ Đại Hạ phủ, tiến nhập Đại Minh phủ.

Mà Đại Hạ phủ có lệnh, bảo hộ Tô Long chu toàn.

Dưới tình huống như thế thì tự nhiên không thể lại để cho y lên tiền tuyến.

Đã có đại nhân vật của Trấn Ma quân đến đây cùng Tô Long trao đổi về việc để y lui đến đông bộ chiến khu, ở đại bản doanh tiến hành công tác hậu cần.

Trong doanh trướng.

Tô Long trước sau như một, cười ha hả nói chuyện phiếm với đồng đội của mình như trước.

"Ta nói con trai của ta lợi hại, các ngươi cứ không tin, lần này đều tin rồi chứ?"

"Tin mà..."

Ngữ khí mọi người hơi phức tạp, dĩ nhiên là tin.

Nhưng mà con của ngươi... Chạy tới Đại Minh phủ rồi.

Tô Long cười một hồi, cũng không khoe khoang nữa, y trầm mặc chốc lát mới mở miệng nói: "Các huynh đệ, ta cũng chuẩn bị đi. Đi tới đại bản doanh công tác. Tại đây ta sẽ chỉ làm liên lụy mọi người, liên lụy Trấn Ma quân. Trấn Ma quân bên này hiện tại vẫn phải an bài cường giả bảo hộ ta..."

Nói xong, Tô Long nhe răng cười: "Ta nào có mặt mũi lớn như thế. Ta sẽ không gây phiền cho mọi người nữa. Thống lĩnh đại nhân nói, ta ở đây thì mọi người cũng không an toàn, được rồi, sợ các ngươi ở bên ta sẽ gặp nạn, con trai của ta bây giờ có danh tiếng tới tận vạn tộc, lợi hại lắm!"

"Hắn lợi hại, ta làm cha cũng thêm phiền toái, tiểu tử thúi không khiến cho người ta bớt lo gì cả, còn liên luỵ cha hắn!"

Tô Long than thở, có lão nhân cười bảo: "Ngươi ấy, đến lúc này vẫn không quên nói khoác, con của ngươi lợi hại cũng đâu phải ngươi lợi hại. Lão Tô, đi thì đi thôi, đâu phải là không thể gặp lại. Ngươi muốn đi đại bản doanh chứ không trở về Đại Hạ phủ à?"

"Không về!"

Tô Long lắc đầu đáp: "Trở về đó không chừng sẽ khiến con trai ta thêm phiền toái, đến đại bản doanh, Đại Tần vương ở bên kia có đôi khi còn sẽ tới tuần tra, an toàn hơn một chút. Nếu về Nhân cảnh, về tới Đại Hạ phủ... Ai biết có an toàn hay không."

Tô Long thở dài, y cũng không ngốc.

Thật sự trở về Đại Hạ phủ, nói không chừng còn chẳng bằng tới nơi này.

Trừ phi y đi Đại Minh phủ tìm nơi nương tựa như con trai mình, nhưng nghĩ đến đó thì rất khó chịu.

Thôi thôi, vẫn là tới đại bản doanh thì hơn, làm chút việc vặt là được rồi.

"Ta vốn muốn ở tiền tuyến tạo tiền đồ, kiếm cho con trai ta chút vinh quang... Hiện tại xem ra không cần nữa rồi! Tuổi tác cũng lớn, trở về thì hơn."

Tô Long cười ha hả: "Ta đi rồi mọi người đừng nhớ ta. Ta cảm giác mình sắp tiến giai Đằng Không, đến Đằng Không thì lần sau ta tới tuần tra tiền tuyến, các ngươi đều phải gọi ta là đại nhân đó."

"Mau mau cút đi!"

Lão Lưu vẫn luôn đối nghịch với y cũng bật cười: "Lăn xa xa chút, ngươi ở đây ta còn sợ mất đầu a. Đi cũng tốt, yên tâm, những kẻ mà ngươi chưa kịp giết thì chúng ta giúp ngươi giết."

Nói xong, Lão Lưu trêu ghẹo thêm vài câu: "Lão Tô, ngươi cũng xấu quá, con của ngươi nổi danh rồi ngươi liền không đề cập tới chuyện để con của ngươi cưới nữ nhi nhà ta nữa!"

Tô Long trợn trắng mắt, vờ tức giận: "Cưới cái rắm! Con trai của ta còn được Đại Minh Vương Chu gia coi trọng, còn có thể coi trọng nữ nhi nhà ngươi à... Ít nằm mơ đi!"

Y cười mắng một tiếng, sau lại có chút thổn thức, thầm nói: "Cách xa con trai của ta một chút mới tốt, tiểu tử kia không thể bớt lo, con gái của ngươi sẽ không chịu được."

Hắn đều đã giết chết Nhật Nguyệt!

Nếu như hắn cưới vợ, không cưới cường giả thì cũng phải cưới người có bối cảnh, bằng không, cô nương nhà người ta sẽ chịu khổ.

Lão Lưu bật cười không để ý, trong lòng y biết, có một số việc phức tạp hơn tưởng tượng nhiều lắm.

Con trai của lão Tô có danh khí lớn, chưa chắc đã có kết cục tốt.

Y cũng thổn thức, mọi người đàm tiếu một hồi, Tô Long không nói gì nữa mà lấy ra hành lý đã chuẩn bị sẵn, nâng lên rồi hành lễ, cảm khái nói: "Các huynh đệ, ta sẽ lui về sau làm hậu cần cho các ngươi!"

"Giày vò không đến một năm, ta lại phải trở về làm việc vặt..."

Y mang theo một bầu nhiệt huyết mà tới, nhưng thời điểm rời đi thì lại có chút thất lạc.

Mọi người dồn dập đứng dậy, tiễn y ra khỏi doanh trướng.

Bên ngoài, Phó tướng Trần Long đã chờ từ lâu.

Tô Long cũng không nhiều lời, phất phất tay với mọi người, "Đi đây, các huynh đệ trở về tu chỉnh, tùy thời tới tìm ta, ta sẽ nhiệt tình chiêu đãi!"

"Được, bảo trọng!"

Tạm biệt một tiếng, Tô Long giậm chân rời đi.

Đi ra khỏi Thiên Nhân vệ, bên cạnh, Trần Long nói khẽ: "Tô đại ca..."

"Đừng gọi đại ca!"

Tô Long rầu rĩ nói: "Ngươi là Phó tướng, ta là Thiên phu trưởng, kém ngươi mấy cấp liền, gọi đại ca cái gì!"

Trần Long bất đắc dĩ, "Đại ca, điều ngươi về phía sau cũng là vì bảo hộ ngươi, vì để cho đứa cháu kia của ta an tâm, ngươi ở trên tiền tuyến, Đại Hạ phủ không che giấu tin tức, hiện tại chư thiên vạn tộc đã để mắt tới ngươi, ước gì giết chết ngươi, còn có thể kích thích Tô Vũ. Mặt khác, còn có thể khiến Đại Hạ phủ khó xử, không thể không giết Nhật Nguyệt của đơn thần văn nhất hệ."

Đại Hạ phủ đã từng tuyên bố, Tô Long mà chết thì sẽ giết cường giả của đơn thần văn hệ.

Nếu y chết thật rồi thì có giết hay không?

Nếu Tô Long bị vạn tộc giết, ngươi lại đi giết Nhật Nguyệt của đơn thần văn hệ... Hạ Hầu gia nói ra thì đơn giản, nhưng nếu làm thì chỉ sợ sẽ là thiên đại việc khó!

Đến lúc đó, Đại Hạ phủ khó xử, đơn thần văn hệ khó xử mà Tô Vũ cũng sẽ triệt để nổi điên.

Tô Long tức giận nói: "Ta biết, bằng không thì ta trở về làm gì? Chẳng phải là vì không muốn tiểu hỗn đản nhà ta đau đầu sao? Ngươi tin tức linh thông, có biết tiểu tử nhà ta hiện tại thế nào rồi không?"

"Hết thảy đều mạnh khỏe!"

"Vậy thì tốt, ngươi nói tiểu tử kia cứ giày vò cái gì, thành thành thật thật để cho người ta bớt lo không được à..."

Tô Long ai oán một tiếng, nửa ngày sau mới nói: "Tiểu Trần, ngươi nói xem... Nói thật đi, Hạ gia có phải coi ta làm con tin, giữ ta lại để đối phó với con trai của ta không?"

Trần Long vội vàng phản bác: "Không đến mức ấy, đại ca, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."

Tô Long rầu rĩ không vui, cũng không lên tiếng.

Nửa ngày sau y mới buồn bực nói: "Có thiên phú thì ích gì, thực lực lại không đủ, chỉ giỏi nói miệng, cũng không đối phó được người nào! Tiểu tử này không biết thực lực bây giờ ra sao, đại khái hẳn không phải là đối thủ của ta..."

Tâm mệt mỏi!

Trần Long nhẫn nhịn một hồi mới thấp giọng nói: "Đại ca, đứa cháu kia của ta... đã từng giết Lăng Vân thất trọng!"

Ngươi không chột dạ sao?