Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1038: Trống Thăng Long



Dịch: Lạc Trần

***

Đoàn người tiếp tục tiến lên, rất nhanh, nguyên khí bên ngoài đã nồng đậm hơn rất nhiều, họ đã sắp tiến vào cảnh nội Song Thánh phủ!

Song Thánh phủ cũng có người, hơn nữa còn không ít.

Nơi này có rất nhiều gia tộc vô địch tồn tại.

Trong tọa giá, Chu Thiên Đạo sửa sang quần áo, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ông giơ tay xé quần áo làm cho rách nát một chút, dưới ánh mắt trợn tròn của vài vị Nhật Nguyệt, ông lại tiếp tục thản nhiên tự cắt cho thân thể của mình thêm vài vết thương nho nhỏ...

Ngay cả quần áo của ông cũng đã nhiễm lên ít máu.

Sau đó ông lau máu lên xung quanh khóe miệng.

"Chu phủ chủ..."

Mấy người ngốc trệ, Chu Thiên Đạo thì bình tĩnh nói: "5 tên... Không, 9 tên Nhật Nguyệt tập kích Đại Minh phủ, Đại Minh phủ thiếu chút nữa đã bị hủy diệt, đây là sự thật nhỉ? Các vị, chút nữa các ngươi phải làm chứng nhé! Là 9 tên Nhật Nguyệt, không sai ha?"

"Phải... Nhưng ngài..."

Bọn họ lắp ba lắp bắp đáp, ngài là Phủ chủ đó!

Chủ nhân của một phủ!

Nghiêm ngặt mà nói thì ngài là sự tồn tại cùng giai với vô địch.

Ngài không cần thể diện sao?

Đừng nói là không bị thương, dù cho thật sự thụ thương, lúc này cũng nên chú ý mặt mũi cùng thân phận chứ.

Chu Thiên Đạo không thèm để ý, sau một khắc, ông vung tay lên, trên thân Kim Long đang kéo xe xuất hiện từng vệt màu xám, giống như nó mới từ dưới mặt đất chui ra.

Mà phía trước nơi những Thiết Kỵ vệ đó cũng có một trận mưa máu đổ xuống, phủ cho khôi giáp của bọn họ đều nhuộm đầy màu đỏ tươi.

Chu Thiên Đạo suy nghĩ một chút, lại xoay tay một thoáng, tọa giá bị phá nát.

Vài vị Nhật Nguyệt lúc này đã có thể thấy được luôn khung cảnh bên ngoài, tọa giá bị lọt gió!

Cờ lớn của Đại Minh phủ còn bị lửa đốt cháy, đốt đi mất một nửa...

Hay cho một đám tàn quân bại tướng!

Tựa như đại quân này vừa mới bại chiến, chỉ còn cách phải đào vong.

Mấy vị Nhật Nguyệt nhe răng trợn mắt, đây là... muốn bán thảm rồi hố người vào chỗ chết à?

Thật đúng là không cần mặt mũi!

"Chu phủ chủ... chuyện này..."

Chu Thiên Đạo cười nhạt: "Các vị không cần để ý, vừa mới đại chiến một trận, Đại Minh phủ ta chiến đấu kịch liệt, tổn thất nặng nề, ta làm Phủ chủ cũng không cần quan tâm mặt mũi gì nữa, mất mặt thì cứ mất mặt đi, Nhân cảnh đều loạn thành dạng này, còn quan tâm cái gì?"

Ông nhìn về phía mấy người, đoạn nheo mắt dặn dò: "Các vị, chuyện nên nói ta đã nói, không nên nói... nói cũng vô ích, đúng không? Cứ nói thật dựa theo những gì các ngươi thấy là được!"

Dứt lời, Chu Thiên Đạo liền đứng dậy, đi ra khỏi xe ngựa.

Một lát sau, ở nơi xa, một vị trung niên béo lùn chắc nịch bay tới, sốt ruột lên tiếng: "Phụ thân!"

Nói xong, y nhìn đội xe, có hơi cạn lời.

Phụ thân làm gì thế này?

Không phải đã nói là không có chuyện gì sao?

Sao lại giống như mới vừa bại trận trên Chư Thiên chiến trường, bị đánh cho phải trốn về Nhân cảnh vậy?

"Có mang trống Thăng Long đến chưa?"

"Mang đến rồi!"

Vị mập mạp này vội vàng lấy từ trong nhẫn chứa đồ ra một cái trống rất to.

Các vị Nhật Nguyệt lại lần nữa trợn tròn mắt!

Thứ này... không phải đang ở cổng Cầu Tác cảnh sao?

Làm sao lại vào trên tay ngươi rồi, ngươi cho chuyển nó đến đây luôn hả?

Sẽ có chuyện đó!

Vừa nghĩ tới đây, Chu Thiên Đạo đã đưa tay tiếp nhận cái trống to kia!

Mà sau đó một khắc, một tiếng trống thánh thót vang lên, chấn động Song Thánh phủ!

"Tùng!" Một tiếng vang lên!

"Tùng!" Hai tiếng vang dội!

Một tiếng vang lên, cầu kiến cường giả vô địch.

Hai tiếng vang lên, có oan khuất muốn nói.

Ba tiếng vang lên, có mối nguy cần thông báo, chỉ vô địch mới có thể xử lý.

Bốn tiếng vang lên, đại phủ gặp nguy, ảnh hưởng đến ngàn tỉ người.

Năm tiếng vang lên, Chư Thiên chiến trường gặp hiểm cảnh, toàn bộ vô địch bế quan đều phải xuất chiến.

Sáu tiếng vang, toàn Nhân cảnh lâm nguy, cần đề phòng.

Bảy tiếng vang lên, vô địch ngã xuống!

Tám tiếng vang lên, toàn Nhân cảnh chuẩn bị chiến đấu, quyết chiến!

Chín tiếng vang lên, Nhân cảnh bị phá, chạy trốn, giãy giụa, bảo mệnh, lưu truyền chi hỏa.

"Tùng!" Ba tiếng vang dội!

Giờ khắc này, nơi xa, hai tòa đại điện lơ lửng giữa không trung có khí thế vô địch hiện ra, ba tiếng vang, vô địch sẽ phải tới xử lý.

Không thể bỏ qua!

"Tùng!" Bốn tiếng vang vọng!

Đại phủ gặp nguy!

Sau một khắc, khí thế hai vị vô địch bao trùm tới!

Chu Thiên Đạo toàn thân tắm máu, lúc bấy giờ ông đã gõ bốn tiếng, vô số người trong Song Thánh phủ ngẩng đầu, chấn động trong lòng!

Bốn tiếng trống!

Sao lại có một phủ tao ngộ nguy cơ trí mạng rồi?

Có người thấy được nhánh tàn quân trên không!

Đại Minh phủ!

Đó là tọa giá của Đại Minh phủ Phủ chủ!

Mà Chu Thiên Đạo thì vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, nhưng thanh âm lại rít gào thê lương vô cùng: "Đại Minh phủ lâm nguy! 9 tên Nhật Nguyệt, 15 tên Sơn Hải tập kích Đại Minh phủ! Thiên Đô phủ nguy rồi, Đại Minh phủ nguy rồi!"

"Vạn Tộc giáo tàn phá bừa bãi, cha ta tới Chư Thiên chiến trường vô phương trở về. Ta tới để cầu viện!"

"Đại Minh phủ lập phủ hơn ba trăm năm, hơn ba trăm năm chưa bao giờ cầu viện Song Thánh phủ, hôm nay... Chu Thiên Đạo thẹn với Đại Minh Vương, thẹn với ngàn tỉ dân chúng Đại Minh phủ, cầu song thánh điện làm chủ cho Đại Minh phủ!"

"Nhân cảnh nguy rồi, Vạn Tộc giáo đã xâm chiếm Nhân cảnh, thiên hạ đại loạn rồi."

"..."

Từng tiếng rống thê lương, dưới sự hỗ trợ của trống Thăng Long cùng Nhật Nguyệt cửu trọng mà chấn động Song Thánh phủ, truyền khắp Song Thánh phủ!

Vô số người chấn động!

Đại Minh phủ nguy rồi?

Phủ chủ Chu Thiên Đạo tới cầu viện!

Hơn 300 năm, chỉ có một lần duy nhất Phủ chủ đi cầu viện, chính là Đại Tề phủ năm xưa, mà khi ấy là bởi vì Đại Tề vương tử vong, nhưng hiện giờ Đại Minh Vương còn sống mà!

Mặc dù không ở trong đại phủ nhưng Đại Minh phủ lại tao ngộ mối nguy như thế sao?

9 tên Nhật Nguyệt đột kích!

Thiên hạ chấn động!

Trong hư không, giọng nói của Chu Thiên Đạo đau khổ, sắc mặt lại rất bình tĩnh.

Nơi xa, cửa lớn của hai đại thánh địa mở rộng.

"Mở điện!"

Một tiếng ra lệnh bình tĩnh vang lên, hai tòa đại điện sừng sững đồng thời mở ra.

Vô số vị Nhật Nguyệt cảnh, Sơn Hải cảnh dồn dập từ nơi bế quan, từ khắp các nơi đi ra, tiền về đại điện.

Thánh địa mở điện!

Nghị sự về chuyện lớn của Nhân cảnh!

Trên đỉnh Chiến Thần sơn, Diệt Tằm vương nhíu mày, ông đi ra khỏi Chiến Thần sơn, giậm chân hướng về phía Chiến Thần điện.

Sâu trong Cầu Tác cảnh, Đại Hán vương thở dài một tiếng, chắp hai tay sau lưng, cất bước đi ra, cũng tiến về phía Cầu Tác cảnh.

Đại phủ Phủ chủ cầu viện!

Đại Minh phủ có mối nguy hủy diệt!

Mẹ nó!

Chu Thiên Đạo ngươi có thể đừng nói mò được không?

Đại Minh phủ ngươi dù cho thật sự có 9 tên Nhật Nguyệt đột kích thì cũng không dễ dàng bị hủy diệt như thế, nếu thật thì ngươi còn có tâm tư tới nơi này cầu viện à?

Cáo trạng thì cáo trạng, kiếm chuyện tìm việc làm gì, cứ nhất định phải gõ vang bốn tiếng trống Thăng Long, việc này chỉ sợ đã cấp tốc truyền tới Chư Thiên chiến trường!

Có lẽ, rất nhanh sẽ có vô địch khác trở về.

36 phủ, trong đó Đại Minh phủ xếp hạng không tính là thấp đều tao ngộ tai họa ngập đầu, tin này khiến tiền tuyến làm sao có thể yên tâm?

Hai vị vô địch trấn giữ, hôm nay e đều phải liên lụy tới đại nhân!

Mà các gia tộc vô địch lớn phụ trách chưởng quản thiên hạ lần này chỉ sợ đều không được nếm quả ngọt.

Bởi vì... 9 tên Nhật Nguyệt là thật!

Điểm này Chu Thiên Đạo sẽ không dám nói láo.

Tại Nhân cảnh, 9 tên Nhật Nguyệt đủ để tập kích một đại phủ, đây là điều không thể tha thứ, hai đại thánh địa lần này chắc chắn phải gánh vác trách nhiệm.