Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1181: Thần Văn Chữ “Chấn”



Dịch: Lạc Trần

***

Nguyên Khánh Đông không để ý tới vài vị đồng đạo bên cạnh, gã nhìn hư không, mở miệng: “Vô địch coi trọng là có nguyên nhân, chuôi Địa binh mà Triệu Lập đúc này không giống bình thường, thậm chí là hy vọng của một đạo đúc binh khác, người đúc, thần đúc, thần văn dung Văn Binh, một khi thành công, Địa binh đó chính là Chủ Thần văn của Triệu Lập, hư đại một khiếu, có lẽ Triệu Lập có thể mượn cơ hội này bộc phát ra lực lượng vượt qua Sơn Hải.”

Mấy người khẽ gật đầu, nhưng sau đó nữ nhân lại cảm khái: “Khả năng thất bại quá cao, hơn nữa hiện tại đúc càng nhiều kim văn, một khi thất bại, lực cắn trả sẽ càng mạnh! Bây giờ hắn đã đúc tới 63 đạo kim văn, nếu thất bại, Triệu Lập sẽ không chết, nhưng đúc tới 72 đạo trở lên, một khi thất bại, lực cắn trả cường đại nhất định sẽ chấn vỡ biển ý chí của hắn!”

Mấy người đều gật đầu, quả vậy, Văn Binh càng mạnh, Chủ Thần văn của Triệu Lập cũng càng mạnh, Chủ Thần văn cường đại mà bị phá hủy, vậy lực cắn trả sẽ cực kỳ kinh người.

“Triệu Thiên Binh đã tới phủ thành chủ, chắc là muốn cầu mấy vị vô địch ra tay, nhưng tới lúc đó thật thì dù vô địch ra tay cũng rất khó tách ra thần văn, Triệu Lập thất bại, không chết cũng tàn.”

Mấy người đều là Nhật Nguyệt, nhãn lực không tồi.

Nguyên Khánh Đông bất giác nghĩ tới Thôi Lãng, gã bình phẩm: “Thôi Lãng kia khá thú vị đấy, hiển nhiên Triệu Lập đang bồi dưỡng đối phương như đệ tử, ta cảm thấy rất có thể Khoách Thần quyết cũng sẽ truyền thụ cho hắn! Nếu thế, trong cả Nhân cảnh này sẽ có ba người biết Khoách Thần quyết, Khoách Thần quyết quả nhiên rất cường đại!”

Mọi người lại gật đầu.

Cơ sở Khoách Thần quyết do phụ thân của Triệu Lập sáng tạo, một vị Nhật Nguyệt đỉnh cấp, sau này Triệu Lập hoàn thiện nó, trong đó cũng có sự trợ giúp của Ngũ Đại, giúp ông ta suy đoán và hoàn thiện.

So với công pháp Tô Vũ đẩy ra, công pháp của Tô Vũ là cơ sở, cơ sở để tu luyện cường đại, mà Khoách Thần quyết chính là thần kỹ công sát.

Thanh niên mi trắng ứng tiếng: “Khánh Đông, ý ngươi là?”

“Xem xem có thể mượn sức hay không, nếu Triệu Lập thất bại, vậy đừng hy vọng gì ở Tô Vũ, tên kia rất khó đối phó, nhưng Thôi Lãng thì xuất thân từ tiểu gia tộc, có lẽ có thể mượn sức, lần này hắn thu hoạch không nhỏ, nếu Triệu Lập không thành công thì chưa chắc hắn đã có vấn đề gì, có hi vọng Địa giai, còn có khả năng biết Khoách Thần quyết.”

Mấy người suy tư, điều này cũng đúng.

Thôi Lãng!

Về phần Ngưu Bách Đạo và Trình Mặc, một người chỉ là sư phụ ký danh, một người gần như không có quan hệ gì, còn cháu gái Trình Mặc thì cũng chỉ là một người trẻ tuổi.

Mấy người không nói nữa, bởi vì lúc này, đạo kim văn thứ 64 đã thành hình!

Lần này, nguyên khí bốn phương tám hướng chấn động!

Nguyên Khánh Đông cảm thấy ngoài ý muốn, “Có dị tượng hiện ra, đúc Thiên binh mới có dị tượng, Địa binh không có mới phải chứ?”

“Địa binh cường đại có lẽ sẽ có.”

Thanh niên mi trắng trầm ngâm một lát rồi nói: “Như khi tu luyện, Địa binh tương đương Sơn Hải, Thiên binh tương đương Nhật Nguyệt, người bình thường thăng cấp Sơn Hải không có dị tượng, nhưng cường giả, thiên tài, yêu nghiệt thăng cấp Sơn Hải đều có dị tượng!”

Gã đang nói đến những người như Hạ Long Võ.

Địa binh tương đương Sơn Hải.

Mà Địa binh không có linh tính như Thiên binh, Thiên binh của Đại Minh phủ, Bách Đạo Các rất có linh tính, là Thiên binh đặc tính phụ trợ, tự chủ kích phát, có lực lượng Nhật Nguyệt.

Đương nhiên cấp bậc của Bách Đạo Các rất cao.

Nhưng Thiên binh đặc tính công sát tầm thường, dù chỉ là Thiên Giai sơ cấp thì cũng có lực lượng Nhật Nguyệt sơ kỳ, không kém hơn Bách Đạo Các bao nhiêu, chủ yếu là bởi vì tính chất của Bách Đạo Các không phải là công sát.

“Một khi có dị tượng, vậy có hy vọng rất lớn thăng cấp thành Thiên binh, Thiên binh đặc tính công sát!”

Mấy người nhìn về phía cây búa to lớn trong không trung, nữ nhân trầm giọng nói: “Đây chính là Văn Binh, không phải Võ Binh! Văn Binh Thiên Giai đặc tính công sát hoàn toàn có thể so với một vị Nhật Nguyệt, các ngươi nói xem, chúng ta có thể tìm người đúc thứ như vậy hay không?”

“Tìm ai? Ai có bản lĩnh này? Tự đúc ư, muốn chết sao? Ai có năng lực đó?”

Nguyên Khánh Đông bình thản nói: “Đừng động đến Triệu Lập, chờ Triệu Lập hoàn thành đúc binh, mọi người sẽ nhớ tới công thẩm, giám sát Phong Kỳ đi, khả năng đúc binh của Triệu Lập không phải ai cũng có thể làm được, không giống đạo của chúng ta, đạo Đúc Binh rất khác, có ai tinh thông chứ?”

Có ý đồ với Triệu Lập không có ý nghĩa gì.

Bởi vì đạo bất đồng!

Cho ngươi thủ pháp, cho ngươi tài liệu, ngươi là Nhật Nguyệt thì thế nào, ngươi có thể đúc ra sao?

Trừ Khoách Thần quyết, Triệu Lập không có bất cứ thứ gì đáng để mơ ước, dù ông đúc thành công thì đó cũng là Văn Binh của ông, mơ ước cũng vô dụng, lấy được cũng chưa chắc đã có thể sử dụng.

Mấy người không nói gì nữa.

...

Cùng lúc đó.

Trong nguyên khí bí cảnh, Tô Vũ lại thay đổi thành nguyên khí thành ý chí lực, hắn điên cuồng gõ, thân thể không ngừng rung động, thậm chí bắt đầu rách cả da.

Lực phản chấn càng ngày càng mạnh!

Chuôi Văn Binh này đã đạt tới Huyền giai đỉnh phong, lực phản chấn đã vượt quá khả năng chịu đựng của thân thể Tô Vũ.

Tô Vũ mặc kệ!

Giờ khắc này, một thần văn dần dần thành hình, chữ “Chấn”!

Thần văn chữ “Chấn” vừa xuất hiện, lực chấn động nháy mắt yếu đi hai thành.

“...”

Triệu Lập suýt nữa đã run tay, má nhà ngươi, không phải ngươi đang đúc binh sao? Không phải ngươi đang đúc thân sao?

Nhà ngươi trời sinh thần văn, tùy tiện chấn vài cái liền sinh ra à?

“Tiểu tử!”

“Hả?”

Tô Vũ ngẩng đầu, tay vẫn không ngừng gõ, hắn nhìn ông đầy khó hiểu, lúc này ngài gọi ta làm gì?

“Ngươi... không cảm nhận được thần văn à?”

“Có chứ!”

Tô Vũ gật đầu, đương nhiên ta cảm nhận được, nhưng chuyện này thì sao?

Bị chấn động mấy ngàn lần, cũng sắp đến vạn lần, ta có chút xíu lĩnh ngộ chấn động chi đạo, phác họa ra thần văn chữ “Chấn” thì lạ lắm à?

Triệu Lập không còn lời gì để nói, ngay sau đó, ông lại bắt đầu điên cuồng gõ!

So với con nhà người ta thì sống thế quái nào được!

Lúc này, Tô Vũ đã bớt khó chịu hơn một chút, thần văn chữ “Chấn” đang suy yếu lực chấn động, hơn nữa lực chấn động cường đại còn có lợi để uẩn dưỡng thần văn, Tô Vũ bắt đầu hưởng thụ lực chấn động này.

Cảm giác cũng không tệ lắm!

Thần văn chữ “Chấn” không tồi, Khoách Thần chùy điệp gia, chấn động, một búa gõ xuống, uy lực lớn hơn trước ít nhất ba thành.

Nhưng thần văn chữ “Chấn” còn quá yếu, mới chỉ là nhất giai.

Tới tam giai, hắn gõ một búa, chồng lên vài lần, dưới lực chấn động thì hẳn là có thể trực tiếp đánh chết Văn Minh sư Lăng Vân cảnh đi?

Lúc này đúc binh còn chưa kết thúc, Tô Vũ đã cảm thấy thực lực mình tiến bộ rất nhiều.

Thân thể 9 đúc, thần chùy điệp gia, thần văn chữ “Chấn” phác họa trời sinh, hóa ra Đúc Binh còn có thể thu được nhiều lợi ích như vậy?

Triệu Lập không buồn hé răng, cảm thấy thật đắng lòng.

Ta đúc binh nhiều năm như vậy còn không lĩnh ngộ được thần văn trời sinh nào, tiểu tử ngươi là cái quỷ gì?

Tô Vũ không biết lão Triệu vẫn đang cắn chặt chuyện này, hắn bên cạnh còn đang hưởng thụ quá trình rèn đúc!

Cảm thụ quy luật lực phản chấn, suy yếu, giảm bớt tần suất chấn động, truyền thừa chi hỏa tiếp tục thiêu đốt, kỳ thật Triệu Lập cũng có rất nhiều cảm ngộ, thần văn truyền thừa chi Hỏa của Tô Vũ cũng trợ giúp ông không nhỏ.

Giờ phút này ông không tiêu hao nhiều như dự đoán hẳn là có quan hệ rất lớn với thần văn chữ “Hỏa”.

Hai người yên lặng rèn đúc, từ lúc thần văn chữ “Chấn” phác họa ra, Tô Vũ không còn khó chịu như trước, có thể kiên trì lâu hơn.

Thời gian lại trôi qua một ngày, đã sắp hai ngày.

Triệu Lập đã đúc binh liên tục gần 5 ngày, trong quá trình này chưa từng nghỉ ngơi.

Tiêu hao khủng khiếp như vậy, Sơn Hải tầm thường đã phải quỳ bái từ lâu rồi.

Triệu Lập nói mình có thể trì hoãn buổi công thẩm cũng không phải là chém gió.