Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 120: Mục Tiêu Công Kích



Dịch: Lạc Trần

***

Lưu Hồng biến đổi sắc mặt, nửa ngày sau mới gật đầu đáp: "Thôi được!"

"Thật nghe lời!" Bạch Phong cười tủm tỉm: "Đúng rồi, học sinh kia của ta không đơn giản, nhớ kỹ tìm cách lợi hại chút mà ép hắn! Vạn gia, Hạ gia, Hồ gia mấy nhà lần này có người mới vào phủ không? Tìm những người kia ép hắn, đừng hy vọng gì vào em gái của Ngô Kỳ, Ngô Kỳ nếu trẻ ra mấy tuổi thì còn được, em gái nàng... Cái cô ngốc kia chạy đi Nam Nguyên, vậy liền đại biểu IQ không cao, IQ không cao thì không có tư cách tham dự chuyện này, làm tay chân thì cũng còn quá non!"

Khóe miệng Lưu Hồng co giật, nhịn không được hỏi: "Tô Vũ kia thật sự là thiên tài sao?"

"So với ngươi thì còn mạnh hơn một chút." Bạch Phong cười ha hả: "Cũng không phải thiên tài hay là không thiên tài, là có tính bền dẻo nhiều hơn các ngươi một chút, ta cảm thấy hắn cùng với tên vương bát đản kia có chút tính cách tương đồng."

"Vị kia bên Chiến Tranh học phủ ấy hả?" Lưu Hồng tò mò hỏi.

"Ngoại trừ tên khốn kiếp đó thì còn có thể là ai?" Ánh mắt Bạch Phong bất thiện, rất nhanh lại cười nói: "Tô Vũ cũng là từ địa phương nhỏ đi ra, người từ địa phương nhỏ có thể nhịn, có thể ngủ đông, có thể chấp nhận cao thấp, có đôi khi mặt mũi cũng không đáng tiền, không dễ dàng bị sụp đổ, ta thích kiểu người như thế, tốt hơn nhiều so với đám gia hỏa như các ngươi."

Lưu Hồng như có điều suy nghĩ, Bạch Phong thì đã đi xa.

Chờ Bạch Phong đi rồi, ánh mắt Lưu Hồng khẽ nheo lại, hồi lâu sau mới khẽ thở hắt ra, gã suy nghĩ một chút, lấy máy truyền tin ra gọi một cuộc điện thoại.

"Ép hắn một chút! Để tiểu nha đầu Ngô gia đứng ra chắn phía trước, đừng quá lộ liễu."

Chờ phía đối diện đáp ứng, Lưu Hồng mới dập máy thông tin.

Thở ra một hơi thật dài, Lưu Hồng quay đầu nhìn về phía sau lưng, không biết đang nhìn cái gì, rất lâu sau trên mặt gã mới lộ ra ý cười.

Lòng người không thể nắm giữ, thiên tài... có ai sẽ cam tâm làm quân cờ mãi chứ?

Lưu Hồng đã sắp đột phá Đằng Không thất trọng, đừng quên, gã và Bạch Phong cũng như nhau.

Tranh đấu cùng Bạch Phong mấy năm, thua nhiều thắng ít, không có nghĩa rằng gã là phế vật.

"Có lẽ Bạch Phong nói rất đúng, so sánh mới có giá trị! Để cho người khác đến thử trước, bất quá... hi vọng Bạch Phong và tên học sinh kia sẽ không khiến ta thất vọng, đừng để mới chỉ giai đoạn thử nghiệm đã bị người ta làm cho sụp đổ."

Bạch Phong muốn dựa vào gã, kỳ thật gã còn muốn dựa vào thầy trò Bạch Phong nhiều hơn.

Không nên uổng phí tấm bia ngắm này, mình có bao giờ làm nhiều chuyện tốt như vậy đâu.

"Tên học viên kia của hắn vẫn quá yếu, năm nay tân sinh nhập học hẳn sẽ có vài vị yêu nghiệt... chớ nên khiến ta thất vọng! Ta có cần âm thầm hỗ trợ một chút không nhỉ?"

Lưu Hồng rơi vào trầm tư, gã đang ngẫm xem có cần chế tạo chút kỳ ngộ cho tiểu gia hỏa đó, bỏ ra chút huyết dịch khiến cho hắn mau mau tới giai đoạn dưỡng tính hoặc là nắm giữ thêm một chút thần văn hay không?

...

Nam Nguyên.

Buổi chiều, Văn Minh học phủ sát hạch.

Số lượng người dự thi bên Văn Minh học phủ không nhiều bằng buổi sáng, thời đại này, nói muốn tu luyện thì người người đều biết, nhưng nói muốn đọc sách vậy liền chưa hẳn người người đều có thể đọc được.

Số lượng người thông qua sát hạch Vạn Tộc ngữ ở trung đẳng học phủ rất ít, thành ra tư cách báo danh đều chẳng có.

Nam Nguyên bản địa cùng với nơi khác có hơn ba ngàn học viên tham gia sát hạch, mà ở bên Văn Minh học phủ đại khái chỉ có khoảng một ngàn người tham gia, thậm chí còn ít hơn một chút.

...

Trong Học phủ.

Khác biệt với không khí an tĩnh yên ắng của buổi sáng, buổi chiều là thời điểm Văn Minh học phủ sát hạch vô cùng náo nhiệt, đám người trước đó đi cùng Ngô Lam cũng là vì buổi chiều sát hạch mới tới, buổi sáng chỉ là vì muốn tới gặp Tô Vũ mà thôi.

Giờ phút này, Tô Vũ mới từ lầu ký túc xá đi ra, còn chưa tới trường thi thì ở cổng đã có đám người kia đang chờ hắn.

Thấy Tô Vũ tới, một nam sinh thoạt nhìn rất thân thiện tiến lên một bước, đưa tay chào hỏi: "Chào ngươi Tô Vũ, ta là Chu Thiên Kỳ, làm quen một chút."

Tô Vũ quét mắt nhìn cậu ta một cái, dù sao có câu đưa tay cũng không đánh mặt kẻ tươi cười, hắn cũng không nói gì, chỉ duỗi tay ra nắm lại.

"Tô Vũ, người Nam Nguyên."

Tô Vũ nói xong, nhìn đồng hồ, trên mặt khẽ nở nụ cười: "Các đồng học xung quanh có chuyện gì sao?"

Chu Thiên Kỳ cười đáp: "Chúng ta đều là từ Đại Hạ phủ tới, trước đó đã nghe qua danh tiếng của ngươi, Bạch Phong trợ giáo sớm đã nhận ngươi làm học viên, chúng ta rất ngạc nhiên không biết là thiên tài thế nào mới có thể khiến cho Bạch trợ giáo thấy vừa mắt."

"Buổi sáng thấy ngươi thì chúng ta mới biết được thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!" Chu Thiên Kỳ cảm khái: "Khai Nguyên cửu trọng, khó trách Bạch trợ giáo muốn nhận ngươi, ta rất bội phục!"

Chu Thiên Kỳ tỏ vẻ hiền lành, khẽ hô với mấy người đằng sau: "Tất cả mọi người tới làm quen một chút đi, về sau không chừng đều là bạn học, Tô Vũ có Bạch trợ giáo trợ giúp, mạnh hơn so với chúng ta nhiều!"

Dứt lời, phía sau có người cũng lớn tiếng cười nói: "Tô Vũ, quen biết ngươi quá vinh hạnh! Người sớm được Đại Hạ Văn Minh học phủ tuyển nhận, vậy cũng là đãi ngộ thiên tài, còn là đãi ngộ dành cho thiên tài đỉnh cấp của Đại Hạ phủ, hôm nay gặp mặt quả nhiên phi thường!"

Giờ khắc này, bên ngoài có vài học viên từ bên ngoài đến cùng với học viên bản địa đều dồn dập nhìn về hướng bên này.

Tiếng nghị luận vang lên.

"Tô Vũ? Sớm được nhận rồi?"

"Dựa vào cái gì? Hắn lợi hại lắm à?"

"Chắc là hắn đi cửa sau, loại người này thật ghê tởm!"

"..."

Thanh âm huyên náo lọt vào trong tai, Tô Vũ vẫn là vẻ mặt không đổi sắc, ánh mắt lại hơi biến ảo một thoáng.

Có chút thú vị!

Mấy tên này đang cố ý!

Muốn biến mình thành mục tiêu công kích!

Bọn hắn đang dẫn dắt dư luận, đối với học viên khác mà nói, sát hạch còn chưa bắt đầu, hiện tại liền xuất hiện một học viên được cử đi, thành ra Tô Vũ liền trở thành cái gai trong mắt của tất cả mọi người.

Danh ngạch của Nam Nguyên bên này có hạn, mọi người đều biết.

Bỗng nhiên đã có một học viên trở thành dự định, tức là tiếp theo đây sẽ thiếu mất một chỉ tiêu, bọn hắn sẽ không để ý Tô Vũ có bao nhiêu ưu tú, cũng sẽ không cảm thấy chính mình thi không đậu, nếu thật sự thi không đậu thì có thể là do Tô Vũ đã chiếm suất của họ.

Đây là tâm lý đám đông!

Tiếng nghị luận trong nháy mắt vang lên, Chu Thiên Kỳ lại cứ như thể chẳng hề nghe thấy, vẫn tươi cười như cũ, "Tô Vũ, về sau mong ngươi chiếu cố nhiều hơn một chút, thiên tài có đãi ngộ không giống chúng ta, đến học phủ, các ngươi sẽ thu hoạch được nhiều tài nguyên cùng sự bồi dưỡng hơn, chúng ta thì sẽ kém hơn rất nhiều..."

Chu Thiên Kỳ cảm khái, có chút hâm mộ, có chút ghen ghét.

Tô Vũ thấy cậu ta nói lớn tiếng như vậy bèn phì cười, mở miệng đáp: "Ta cũng không biết ta có thể thi đậu hay không, thi đậu thì ta cũng chưa chắc sẽ đi! Buổi sáng ta đã sát hạch bên Chiến Tranh học phủ, ta xếp hạng nhất, nói không chừng ta sẽ tới Chiến Tranh học phủ."

Tô Vũ nói rất vô tư, rất là bình thản, "Nếu ở Văn Minh học phủ này kiểm tra không xếp được thứ nhất, ta không nhất định sẽ đi, bởi vì đãi ngộ có thể sẽ kém hơn không ít, đáng tiếc không thể ghi danh cả tứ đại học phủ, bằng không ta sẽ khảo sát ở cả tứ đại học phủ một phen, nhìn xem học phủ nào thích hợp với ta hơn."

Ta là hạng nhất!

Hạng nhất thi vào Chiến Tranh học phủ!

Cho nên các danh ngạch trong mắt các ngươi đối với ta chỉ là trò cười.

Không phải bọn họ tuyển ta, mà là ta có nguyện ý theo học hay không.

Lời này vừa nói ra, không ít người kinh ngạc, xung quanh có người nhỏ giọng thì thầm: "Buổi sáng hắn đứng đầu hả?"

"Thành tích không phải còn chưa có sao? Hắn làm sao mà biết được?"

"Nói nhảm, thi hạng nhất khẳng định có giám khảo sớm tuyển nhận hắn, hắn đều đã đứng đầu rồi còn tới nơi này làm gì... Thật là!"

Hướng gió trong nháy mắt đã chuyển biến.

Đi cửa sau rất đáng hận, nhưng đối phương thật sự quá mạnh, thủ khoa của Chiến Tranh học phủ thì đối phương thật đúng là không nhất định để ý tới Văn Minh học phủ.

Chính như Tô Vũ nói, nếu ở đây hắn kiểm tra không tốt, có khả năng hắn sẽ không theo học, Văn Minh học phủ tuyển hắn thì hắn vẫn phải chọn lựa một chút!