Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 123: Đừng Để Ta Nhìn Thấy Ngươi



Dịch: Lạc Trần

***

Đám người Chu Thiên Kỳ cảm thấy cực kỳ ủy khuất, nhưng lúc này không có cách nào nói rõ lí lẽ.

Sau một khắc, mấy người oán hận nhìn về phía Tô Vũ, mà Tô Vũ cũng là vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm bọn họ.

"Đừng đến học phủ... Bằng không, ta ở trong học phủ sẽ chơi chết các ngươi!"

Tô Vũ uy hiếp một câu nhỏ đến không thể nghe thấy, hắn đang tức xanh cả mặt, 20 điểm công huân đối với hắn mà nói là tổn thất quá lớn, chỉ vì muốn hố mấy tên ngốc kia mà mất điểm, hắn cảm thấy không đáng.

Còn chuyện đám người ngu ngốc này tương lai sẽ ra sao thì hắn mới không thèm quan tâm.

Bên kia, Ngô Lam cũng ngơ ngẩn hết cả người.

Nàng... tổn thất 10 triệu?

Nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!

Trong 9 người, dĩ nhiên nàng cũng được tính vào.

Ta làm cái gì sao?

Ta chẳng hề làm gì sai mà!

Ngô Lam thật sự bối rối, nàng mới đến, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe được Tô Vũ hỏi một câu, nhưng mà không có quan hệ gì với nàng hết mà?

Nàng cũng bị tính là thí sinh đặc biệt, sẽ không chiếm danh ngạch của người khác.

Vì sao chứ?

Ngô Lam đầu tiên là nhìn thoáng qua Tô Vũ, thấy sắc mặt hắn xám xịt, đột nhiên cảm giác có chút muốn cười trên nỗi đau của người khác, tổn thất 10 triệu... hình như cũng không có gì to tát lắm, cái tên kia buổi sáng rất kiêu căng, hiện tại thì đã biến sắc mặt rồi!

Nàng lại nhìn về đám người Chu Thiên Kỳ, vẻ mặt Ngô Lam cũng khó coi vô cùng, "Đừng để ta nhìn thấy các ngươi trong học phủ, bằng không... cả một đời các ngươi xác định dưỡng lao trong học phủ luôn đi!"

Nàng cảm giác mình bị mấy tên này liên luỵ!

Nàng căn bản không làm gì, cũng do mấy tên hỗn đản đó, trước đấy hình như đã nói gì với Tô Vũ, đều là đám hỗn đản này làm liên lụy tới mình, hại mình bị phạt.

Còn chỉ tiêu tuyển 3 người, nàng khẳng định sẽ chiếm một suất, không ai có thể dị nghị.

Mấy người Chu Thiên Kỳ lại trưng ra vẻ mặt rất khó coi, Tô Vũ uy hiếp bọn họ, Ngô Lam uy hiếp bọn họ, Tôn trưởng phòng phạt bọn họ, còn truất đi tư cách nhập học của 6 người...

Rốt cuộc bọn họ đã làm cái gì?

Cứ như vậy tự nhảy vào cái hố sâu vạn dặm sao?

Còn nhặt nhạnh chỗ tốt cái gì nữa... Người đều sắp nhặt hết mất rồi!

...

"Tên tiểu tử kia... Thật sự quá biết ăn nói!"

Giờ khắc này trong trường thi, vài vị Đằng Không cũng là một mặt im lặng.

Ngô Văn Hải dở khóc dở cười, nhìn về phía Tôn trưởng phòng, "Đây cũng đâu thể trách Tô Vũ, đám thí sinh Đại Hạ phủ đang yên đang lành lại tìm hắn để gây sự... Tô Vũ cũng chỉ là phản kích, dĩ nhiên, nói thật ra thì việc này vẫn là có liên quan tới Hạ Hầu gia, lúc trước quyết định chính sách có quá nhiều lỗ thủng."

Tôn trưởng phòng tức giận quát: "Vậy ngươi tìm Hạ Hầu gia mà nói! Thiếu chút nữa đã gây ra phiền toái lớn! Tên tiểu tử này mồm mép cũng quá lưu loát! Phụ thân hắn không phải người của Trấn Ma quân sao? Lúc nào thì người trong Trấn Ma quân học được cách động não rồi?"

Lời y vừa nói ra, thiên phu trưởng Trấn Ma quân bên cạnh chợt nổi giận: "Ngươi đang gây hấn với Trấn Ma quân?"

Tôn trưởng phòng lộ ra vẻ mặt co rút, đám khốn nạn không có đầu óc, ai mà thèm khiêu khích các ngươi!

Ngô Văn Hải bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút bèn nói: "Liễu Văn Ngạn dạy dỗ, giỏi ăn giỏi nói cũng là chuyện thường tình, việc này cần cấp tốc lắng lại, đừng để khuếch tán ra, phạt những người khác 20 điểm công huân cho chúng ghi nhớ thật lâu."

Bên cạnh, người lĩnh đội Đại Hạ Văn Minh học phủ nói khẽ: "9 thí sinh kia thật sự sẽ bị tước đoạt tư cách nhập học của 6 người sao?"

Tôn trưởng phòng lạnh lùng đáp: "Chẳng lẽ ngươi có ý kiến gì? Có thì cũng phải kìm nén! Không trực tiếp làm thịt bọn chúng, đó là vì chúng trẻ người non dạ! Văn Minh sư mà không có đầu óc như thế thì còn làm Văn Minh sư cái gì!"

"Tô Vũ tốt xấu gì cũng có chút đầu óc, mấy cái tên nhóc kia đều là đồ ngớ ngẩn, chết cũng không tiếc!"

"Chúng thật sự cho rằng ở khảo hạch lần này liền có thể khiến Bạch Phong thấy vừa mắt à?"

Tôn trưởng phòng đã sớm biết mục đích của bọn hắn, khịt mũi khinh thường: "Bạch Phong nếu nhận chúng thì đó đã chẳng còn là Bạch Phong nữa, đổi tên thành ‘đồ ngớ ngẩn’ luôn cho rồi! Người không có đầu óc, nhận vào học phủ làm cái gì, để lãng phí tài nguyên chắc? Cũng được, thu thêm 90 triệu ngoài định mức, cứ nộp ra trước đi, Hạ Hầu gia đại khái cũng sẽ không truy cứu..."

Dứt lời, Tôn trưởng phòng lại thở dài, "Mặt khác, nếu Tô Vũ sát hạch Văn Minh đứng thứ nhất thì ở Đại Hạ Văn Minh học phủ bên này, quan chủ khảo phải ra 20 điểm công huân đền bù tổn thất cho hắn!"

Quan chủ khảo đang ngồi im lặng bên cạnh bỗng ngơ ngác, dựa vào cái gì chứ?

Tôn trưởng phòng lạnh lùng nói tiếp: "Người của Đại Hạ Văn Minh học phủ các ngươi gây ra phiền toái, không truy cứu các ngươi đó là vì xét thấy sự tình chưa bị làm lớn chuyện! Nếu có nghi ngờ hay nghị luận, vậy thì không phải là 20 điểm mà phải hơn 200 ngàn điểm, ngươi tin hay không?"

Ngô Văn Hải ngồi bên cũng cười làm hòa: "Dàn xếp ổn thỏa, đừng cho Hầu gia cơ hội, bằng không ông ấy sẽ đào các ngươi một lớp da, các ngươi cũng không dễ chịu đâu, chớ tự tìm phiền toái."

Quan chủ khảo có chút bất đắc dĩ, "Vì sao lại cho Tô Vũ..."

"Ngươi vẫn là nghiên cứu viên à? Đồ đần độn!" Tôn trưởng phòng trực tiếp mắng, "Bạch Phong, Liễu Văn Ngạn cũng không phải ăn chay, Hồng lão chẳng qua là tới Chư Thiên chiến trường, cũng không phải... Khụ khụ! Đang êm đẹp tự nhiên lại phạt Tô Vũ 20 điểm công huân, mà đâu phải hắn chủ động tìm phiền toái, hắn thi đậu hạng nhất thì phải trả lại hắn, thi không đậu thì đó là hắn không có năng lực, không có năng lực sẽ không xứng đáng được coi trọng, rõ chưa?"

Quan chủ khảo thở dài: "Tôn trưởng phòng, ngươi không hổ là sư huynh của ta, năm đó ở Văn Minh học phủ lăn lộn bao nhiêu năm cũng không phải không có đạo lý."

Vẻ mặt Tôn trưởng phòng rất khó coi, nói cái gì đấy?

Có tin ta thu thập ngươi ngay tại chỗ luôn không!

Bất quá lời nói đi cũng phải nói lại, ngươi lăn lộn kém như vậy không phải là không có nguyên nhân, làm trợ lý nghiên cứu viên cả đời đi tên ngu xuẩn!

Nếu không phải nể tình cùng trường thì ta mới lười nghĩ kế cho ngươi, mai này ngươi liền biết ngươi vô tình đã đắc tội bao nhiêu người, Bạch Phong, Liễu Văn Ngạn, Hồng lão, thậm chí bao gồm cả đám Ngô gia và Chu Thiên Kỳ... Ai bảo ngươi ngốc thế!

Đương nhiên, 10 triệu mà thôi, Ngô gia còn không đến mức tỏ thái độ gì.

Tôn trưởng phòng nghĩ đến chuyện này lại nhìn qua, có chút ghét bỏ nói, "Đừng tiếp tục gây thêm chuyện gì nữa! Nếu sát hạch lại xảy ra chuyện gì, ta liền lấy ngươi ra tế cờ! Đại Hạ Văn Minh học phủ tranh chấp nội bộ, các ngươi làm gì là tùy các ngươi, nhưng làm ầm ĩ đến tận trường thi thì ta sẽ thu thập từng người một, đừng tưởng rằng Đại Hạ phủ liền là một nhà với Văn Minh học phủ!"

Quan chủ khảo vội vàng đáp: "Không có đâu."

"Không là tốt nhất! Ít liên hệ với tên đần độn Lưu Hồng kia... Không đúng, cái tên đần độn kia đâu có ra mặt, y chỉ âm thầm sai sử ngươi, ngươi còn ngu hơn cả y nữa!"

Quan chủ khảo bất đắc dĩ, ta lại đâu có làm gì, làm sao ngươi cứ giận chó đánh mèo trách tới tận trên đầu ta vậy?

Ta tới Nam Nguyên kiếm điểm công huân mà thôi, làm người thật là khó a.

....

Bên ngoài trường thi, trật tự bắt đầu được khôi phục.

Bất quá lúc này, không ít thành vệ quân đang đi tuần tra quản lý tình hình, người của Long Võ vệ cũng ở cách đó không xa bắt đầu nhìn chằm chằm vào các thí sinh.

Đám người Chu Thiên Kỳ không bị tước đoạt quyền lợi khảo hạch, thế nên hiển nhiên cũng không rời đi, bất quá vẻ mặt ai nấy đều có chút khó coi, bọn họ không tiếp tục để ý tới Tô Vũ nữa mà là đi đến một bên bắt đầu gửi tin ra ngoài.

Đều là học viên còn chưa tốt nghiệp trung đẳng học phủ, giờ phút này gặp phải phiền toái, bọn họ không thể không tìm phụ huynh trong nhà để giải quyết vấn đề.