Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1334: Hù Dọa Nai Nhỏ



Dịch: Lạc Trần

***

Mà hiện tại trong phòng, Tô Vũ đã chờ đợi một lúc, hắn lật xem bốn phía một lượt, chẳng có thứ hay ho gì ở đây.

Ở lại đây cả một buổi tối ư?

Cũng quá lãng phí rồi!

"Chết sạch..."

Tô Vũ thì thào một tiếng, tử quang rất nguy hiểm, nhưng hắn biết công pháp Tiên tộc, lại có Thiên Nguyên khí có công dụng triệt tiêu thứ kia, đương nhiên, chỉ có thể triệt tiêu chút ít tử quang, nhiều quá thì hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Nói như vậy, nếu Tiên tộc ở chỗ này mà tao ngộ tử linh, chỉ cần đối phương có đầy đủ Thiên Nguyên khí thì độ nguy hiểm cũng không tính quá lớn.

"Ngoài cửa không còn tử quang chứ?"

Tô Vũ còn định tới xem nhiều lần, lần tiếp theo đến có lẽ hắn còn phải đi cửa chính, lại lãng phí đại lượng thời gian, mấu chốt là lần tiếp theo nơi này có còn cho mình đi vào từ cửa chính không?

Tô Vũ vẫn chưa nắm rõ được hết thảy quy tắc nơi đây.

Dù sao tốt nhất là cần tiết kiệm thời gian, đừng lãng phí hay chậm trễ.

Có một số nguy hiểm bản thân mình cũng không phải là không có cách nào chống cự, giờ chữ “Kiếp” đã không nhảy lên nữa, đại biểu nguy hiểm đã được tiêu trừ?

Nghĩ đến đây, Tô Vũ căn bản không muốn nghỉ ngơi một đêm trong căn phòng rách nát này, nếu không phải biết chắc phá hư nhà cửa sẽ có kết cục gì thì hắn rất muốn phá hủy xem thử tình hình thế nào.

Có thể hủy hay không thì chưa nói, nhưng hắn thật sự hoài nghi căn phòng rách nát này thế mà không ai hủy nổi ư?

"Ta phải ra ngoài xem một chút!"

Tô Vũ không kìm nén nổi, ngày đầu tiên đến mà phải ở lại địa phương quỷ quái này ngây ngốc một đêm, hắn sẽ rất không vui.

Cộng thêm tử quang đã bị hắn tiêu trừ, lòng tin của hắn cũng nhiều hơn mấy phần.

Thuận tiện nhìn lại xem tử linh kia có thể theo tới hay không.

Hắn cẩn thận từng li từng tí mở cửa phòng ra, sau đó chỉ dám thò tay vẫy vẫy ra ngoài chứ không bước ra hẳn, hắn phải thăm dò một chút, dù sao cánh tay bị nhiễm tử quang thì hắn còn có thể tiêu trừ.

...

Cửa thành.

Nam tử Sơn Hải nam sửng sốt, cho là mình hoa mắt.

Lại nhìn thêm lần nữa, đúng là có một cánh tay đang vẫy vẫy bên ngoài.

"Không có việc gì?"

Vận khí coi như không tệ!

Tử quang truy tung, gia hỏa này không nhiễm phải, xem ra vận khí rất tốt, gã còn tưởng rằng gia hỏa kia đã chết rồi.

"Thống lĩnh, hắn không có việc gì sao?"

Mấy vị giáp sĩ khác cũng nhìn thấy cánh tay kia, ai cũng có chút ngoài ý muốn, vận khí thật tốt a!

Thế mà đối phương không đụng phải tử quang.

Lá gan cũng thật là lớn, vừa mới trêu chọc tử linh, hiện tại đã kìm nén không được muốn ra thăm dò, loại người này gan to bằng trời, đúng là phù hợp với tác phong của thiên tài.

Chỉ là không thể thiếu ăn khổ!

Bên cạnh, giáp sĩ nọ bật cười, đoạn nói: "May đấy, nếu như bây giờ mà vừa khéo hắn nhiễm phải tử quang, đại khái sẽ sợ mất mật, ăn quả đắng ngập mặt!"

Sơn Hải nam tử không nói gì.

Gã nhìn thoáng qua, thấy Tô Vũ không có việc gì thì cũng không nhiều lời thêm.

Giáp sĩ nọ lại cười nói: "Thống lĩnh, chẳng lẽ gia hỏa kia còn muốn ra ngoài? Nếu xui xẻo gặp lại tử linh mà không có phòng trống cho hắn tránh thì hắn nhất định phải chết, vừa nãy đã gặp phiền toái một lần, bây giờ hắn vẫn còn dám đi ra à?"

"Không biết."

Thống lĩnh lắc đầu, ai biết những thiên tài kia nghĩ như thế nào, kẻ trước mắt này có lẽ đúng thật sự là Tô Vũ?

Gã không dám xác định.

Vừa rồi hắn thi triển độn thuật cực nhanh có chút giống Tô Vũ, nhưng khi đi cửa chính lại vô cùng gian nan, dù sao hiện tại gã cũng hồ đồ rồi.

...

Ngoài cửa.

Vô sự.

Tô Vũ thăm dò một hồi, tử quang không còn, hắn nhẹ nhàng thở ra, quyết định đi ra khỏi phòng.

Còn lâu hắn mới chịu ở lại trong phòng này cả một đêm!

Trên đường phố vẫn quạnh quẽ đìu hiu như trước.

Tử linh đã biến mất.

Tô Vũ đi ra ngoài, tiếp tục tiến lên, rất nhanh hắn đã đi tới trước căn phòng mà vừa mới rồi đã gặp phải nguy cơ, cũng chính là phòng của con nai nọ.

Hắn muốn nhìn thử xem lúc nãy tử linh viết gì lên trên bảng hiệu, nhìn nó tô tô vẽ vẽ giống như lưu lại ít đồ.

Tô Vũ nhìn qua tấm bảng gỗ, thấy được một cái đầu con nai!

"Ồ."

Là đầu nai không hoàn chỉnh!

Tô Vũ sờ sờ cằm như có điều suy nghĩ, chẳng lẽ để trở thành cư dân thì liên tục trong ba ngày, tử linh sẽ khắc huyết dịch lên trên tấm bảng gỗ dáng vẻ của chủ nhân?

Nói như vậy, tấm bảng gỗ bên ngoài căn phòng có thể coi là ảnh chụp của cư dân nơi đây?

Cao cấp như vậy sao?

Khắc họa lại chân dung cho ngươi?

Bất quá bức chân dung này nhìn vào sẽ làm người ta sợ hãi, tựa như tử linh đã dùng máu để vẽ nên đầu nai có màu đỏ thẫm đáng sợ.

"Cốc cốc cốc!"

Tô Vũ gõ cửa, con nai kia kém chút đã hố chết hắn, hắn phải hù dọa lại đối phương một phen mới được.

"..."

Gõ một trận, Tô Vũ dường như nghe được thanh âm rùng mình rên rỉ bên trong, có điều con nai kia vẫn không dám mở cửa ra.

Tô Vũ nở nụ cười, thú vị, cảm giác thú vị lại phát tác, hệt như khi còn bé đi giả quỷ dọa người.

Mà nơi xa, giáp sĩ Sơn Hải nhìn mà cạn lời.

Đệt!

Niên kỷ của tên Nhân tộc tuyệt đối không lớn.

Hơn nửa đêm không có chuyện gì làm, tại cổ thành lại đi gõ cửa dọa nai, đây tuyệt đối không phải là chuyện mà cường giả thành thục sẽ làm, đây nhất định là Tô Vũ, gã nhớ Tô Vũ vẫn còn rất trẻ.

Đừng nói chứ, hơn nửa đêm mà có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng mình, thật sự là quá dọa người.

Ban đêm ở cổ thành vốn đã rất kinh khủng.

Sơn Hải nam tử không chút nghi ngờ, con nai trong phòng có khả năng đã sợ đến lạnh mình, nói không chừng còn đang co quắp tại nơi hẻo lánh, bị dọa đến run lẩy bẩy.

Đúng là không phải người tốt!

Đặt vào ai thì cũng phải sợ run thôi.

Giáp sĩ kế bên cũng có người dở khóc dở cười nói: "Lá gan của hắn quá lớn! Đợi đi đến vòng 35, cẩn thận gặp được quân tuần đêm tìm hắn để gây sự."

Nam tử Sơn Hải không nói gì, đó là chuyện của hắn, không có quan hệ gì với mình.

Gan to bằng trời thì đó là thật!