Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 139: Đòn Roi Đánh Lên Da Thịt Thì Mới Nhớ Kỹ Một Chút



Dịch: Lạc Trần

***

"Chẳng phải chuyện gì cũng sẽ có cách sao? Ta cảm thấy ngươi có thể, thực sự không được thì người bán sắc đi, thông đồng với Ngô Kỳ một chút xem sao..." Người ở đầu dây bên kia trêu chọc Bạch Phong.

"Ngươi muốn bị ăn đánh à?" Bạch Phong trợn mắt, sau một khắc lại thở dài: "Không được, Ngô Kỳ rất khó chơi, bán nhan sắc cũng vô dụng, không tin ngươi cứ đi mà thử, cam đoan không có hiệu quả gì, thực sự không được... chi bằng ngươi thử tới Tu tâm các thông đồng với một vị Các lão thử xem?"

"Cút!"

Hai người trêu chọc qua lại vài câu, Bạch Phong chợt nghiêm mặt nói: "Không nói những thứ này nữa, mấy ngày tới ta sẽ nghĩ biện pháp đi thuyết phục vài vị Các lão, lão sư không ở đây, chuyện này không thể chậm trễ, bằng không khi ngài trở về thì sẽ bóp chết ta."

"Nhớ cẩn thận một chút!"

"Biết rồi!" Bạch Phong gật đầu, lại nói: "Ngươi nói xem, có cần tìm sư bá cầu viện không, sư bá mặc dù rời đi nhiều năm rồi nhưng vẫn có nhân mạch ở trong học phủ."

"Không đến bước cuối cùng thì không nên làm như vậy." Người ở đầu dây bên kia phủ quyết ý kiến: "Thứ như nhân mạch, dùng một lần là nợ một lần tình cảm, sư bá nhiều năm qua có thể bình an vô sự ở Nam Nguyên phần nào là vì nguyên nhân này, mọi người còn đang cần phải cố kỵ."

"Một khi phải vận dụng tới nhân tình, lần sau lỡ gặp phải phiền toái, vậy thì sẽ không dễ giải quyết, mà sư bá những năm qua đều mặc kệ chuyện ở học phủ, dính vào cũng không có gì tốt."

Bạch Phong khẽ gật đầu, tiếp đó lại bất mãn chất vấn: "Phủ trưởng không có ý kiến gì à? Là hắn tự có chủ ý hay là do người khác giật dây thế?"

"Khó mà nói."

"Cái gì khó mà nói!" Bạch Phong nhíu mày, "Tám chín phần mười là phủ trưởng tự đưa ra chủ ý này!"

"Không nhất định, đã nhiều năm như vậy, phủ trưởng sớm đã có cơ hội trực tiếp giải thể sở nghiên cứu, nhưng ông ta vẫn chưa từng lên tiếng gì về chuyện này, ta cảm thấy có lẽ đây không phải là chủ ý của ông ấy."

Bạch Phong không tiếp tục nói, có phải hay không thì hiện tại cũng không còn quan trọng nữa.

Đã tới tận bên Tu tâm các thì việc này cần phải giải quyết cho tốt, bằng không nếu thật sự bị dẹp bỏ sở nghiên cứu, vậy thì sẽ phiền phức lớn.

Sau khi dập máy, Bạch Phong rơi vào trong trầm tư.

Chỉ chốc lát sau, Bạch Phong lại gọi tới một số khác, vừa có người nhận thì anh đã cấp tốc nói: "Nghĩ biện pháp bác bỏ đề nghị thủ tiêu sở nghiên cứu ở chỗ Tu tâm các đi!"

Đầu dây bên kia, chất giọng bất đắc dĩ của Lưu Hồng vang lên: "Ngươi thật sự coi ta là đàn em của ngươi à?"

"Bớt nói nhảm, ngươi không nghĩ biện pháp, một khi sở nghiên cứu bị hủy bỏ, bên chỗ chúng ta tổn thất nặng nề, bên chỗ các ngươi sẽ bành trướng quy mô, chỉ sợ muốn nuốt chúng ta. Nếu chúng ta thua rồi thì ngươi có chỗ nào tốt?"

Bạch Phong tức giận nói: "Đây là cùng có lợi, biết không? Không có chúng ta hỗ trợ, ngươi chỉ là một tên Đằng Không lục trọng thì có tư cách gì mà tham dự vào!"

"Ta..."

Lưu Hồng cảm giác mình lên nhầm thuyền giặc rồi!

Gã có chút vô lực, hồi lâu sau mới buồn bực đáp: "Bạch Phong, đó cũng là chuyện ngươi cần cầu xin ta, không phải là ta cầu ngươi! Ngươi ở đâu ra thái độ phách lối như vậy?"

"Hung hăng càn quấy hay không thì kết quả đều như nhau, vì cái gì mà ta lại không hung hăng càn quấy một chút?" Bạch Phong trả lời hết sức càn rỡ, tiếp đó vừa cười nói: "Dĩ nhiên, mọi người là bạn bè hợp tác, chỉ đùa một chút mà thôi, ngươi chớ có để ý. Lão Lưu này, ngươi cũng không muốn về sau không có doanh thu đấy chứ? Dựa vào chút xíu tiền lương của ngươi, đời này nguơi sẽ không có cách nào đột phá Lăng Vân, chẳng lẽ ngươi chuẩn bị lên Chư Thiên chiến trường một chuyến à?"

"..."

Lưu Hồng vô lực, yếu ớt lên tiếng: "Được rồi, ta có thể ra sức giúp ngươi! Bất quá kết quả của sở nghiên cứu một khi có thì ta muốn chia một phần lãi!"

"Không thành vấn đề!"

"Ngươi đồng ý cũng không tính, chờ Hồng lão trở về thì ta tự mình đi nói, Hồng lão có thể diện hơn ngươi nhiều, trừ phi... Hồng lão cũng không chịu nhận nợ!"

Bạch Phong khịt mũi coi thường, "Lão sư ta là loại người này sao? Tiểu nhân như ngươi cũng chỉ biết lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!"

"Cúp đây."

Lưu Hồng không thèm để ý, cấp tốc dập máy thông tin.

Mà Bạch Phong chờ gã cúp máy rồi mới sờ sờ cằm, bỗng nhiên phá ra cười lớn: "Chia một phần lãi... ta cũng đâu có nói là sẽ chia cho ngươi cái gì, cho ngươi chút cạnh chút góc, thế thì cũng đâu tính là nuốt lời."

"Bất quá chỉ mình Lưu Hồng phát động cũng không được..." Tầm mắt Bạch Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, anh vẫn phải đi tìm thêm những người khác mới được.

"Còn về Tô Vũ bên kia, chờ nhập học rồi tính sau."

Anh vốn muốn qua bên Nam Nguyên một chuyến, hiện tại xem ra chẳng có thời gian để đi, cách ngày nhập học còn hơn một tháng, thời gian cũng không quá dài, đành đợi tới lúc đó rồi tính vậy.

...

Nam Nguyên.

Tin tức dần dần truyền ra bên ngoài, năm nay thí sinh sát hạch đứng đầu Chiến Tranh học phủ và Văn Minh học phủ đều là cùng một người.

Tô Vũ!

Đánh bại những kẻ từ Đại Hạ phủ tới, bao gồm cả một số thiên tài có danh tiếng trong đó.

Nhất thời, thanh danh của Tô Vũ truyền khắp Nam Nguyên.

Tứ đại học phủ sát hạch, Chiến tranh cùng Văn minh là quan trọng nhất, còn về Nội vụ và Nghiên cứu khoa học ngày mai so ra thì kém hơn rất nhiều.

Tô Vũ đứng đầu hai đại khảo hạch quan trọng nhất, điều này khiến cho rất nhiều người đều rúng động.

...

Trần gia.

Trần Khánh Hòa cũng ngạc nhiên vô cùng, ông biết Tô Vũ là kẻ có đầu óc, nhưng có đầu óc không có nghĩa là có thực lực, giờ đây Tô Vũ lại là thủ khoa của cả hai đại học phủ, đây không phải là vấn đề trí óc có thể giải quyết được.

"Tô Vũ đây là muốn lên trời rồi sao..."

Nhìn lại một chút con trai của mình, giờ phút này chỉ biết toét miệng cười ngây ngô, Trần Khánh Hòa bất đắc dĩ, sau một khắc, gậy gỗ tới tay, ông nhìn chằm chằm Trần Hạo, cả giận mắng: "Không đi tu luyện, còn ở đây cười ngây ngô cái gì, ngươi chắc chắn là thiếu đòn rồi!"

Trần Hạo cảm thấy cực kỳ bối rối, ta đã thi đậu Chiến Tranh học phủ mà, lão cha giữa trưa còn vui vẻ muốn nổ tung, tại sao bây giờ lại muốn đánh người rồi?

"Không đánh không nhớ lâu! Nhớ kỹ, đến Đại Hạ phủ thì khiêm tốn một chút, thành thật một chút, không cho phép gây tai hoạ!"

"Tô Vũ dù là người có giao tình tốt với ngươi thì cũng phải chú ý đúng mực, tốt nhất... giữ một khoảng cách với hắn."

"Con trai ngốc, người ta là thiên tài, ngươi thì không phải..."

Trần Hạo vừa chạy trốn, vừa kêu lớn: "A Vũ cũng không phải cái loại xem thường người khác, hắn sẽ không để ý..."

"Đồ ngu xuẩn!"

Trần Khánh Hòa đuổi theo mà đánh, đánh lấy đánh để, sau lại nghiêm giọng mắng: "Đồ đần độn! Hắn là thiên tài, Văn Minh học phủ gần đây không yên ổn là chuyện mọi người đều biết. Hắn tới học phủ, đối thủ của hắn khẳng định cũng không phải người bình thường, người ta không đối phó được hắn, còn có thể không đối phó được ngươi à?"

"Người thân cận với Tô Vũ không nhiều, cha hắn ở trong Trấn Ma quân thì ai dám trêu chọc? Liễu Văn Ngạn là Văn minh sư Đằng Không, chỉ sợ cũng không có mấy người dám tìm ông ấy để gây sự, duy chỉ có ngươi... Ngươi có quan hệ tốt với hắn, mà thực lực của ngươi lại yếu, đầu óc thì ngốc nghếch, không muốn gây phiền toái cho Tô Vũ thì ngươi liền ngoan ngoãn chút cho ta!"

"Cửa thành bị cháy, vạ đến cá dưới ao, ngươi chính là con cá kia! Cha không phải không cho ngươi đẩy xa quan hệ với Tô Vũ, nhưng chính ngươi phải chú ý đúng mực, đừng khiến cho mọi người đều biết Trần Hạo là đồng đảng của Tô Vũ, vậy chẳng những sẽ gây phiền toái cho ngươi mà còn gây phiền phức cho Tô Vũ!"

"Cha, vậy cha nói rõ là được mà, lão nhân gia ngài đánh con làm cái gì?"

"Không đánh ngươi, ngươi có thể nhớ lâu chắc?"

Trần Khánh Hòa một gậy lại một gậy bổ vào trên mông Trần Hạo, cả giận nói: "Đừng cho là ta không biết, tiểu hỗn đản nhà ngươi không nhớ rõ được gì hết, nhưng ta đánh ngươi thì ngươi lại ghi nhật ký!"

"Cha..."

Trần Hạo kêu lên sợ hãi, cha cậu không ngờ lại lén đọc nhật ký của cậu!

"Lần này cũng nhớ kỹ cho ta, nhớ rõ ràng một chút, ngày 25 tháng 6, cha ngươi đánh cho ngươi một trận, ghi tạc ở trong lòng!"

Bộp bộp bộp!

Trần Hạo kêu rên liên hồi, lần này cậu thật sự đã nhớ kỹ rồi, cha cậu quá vô nhân đạo, nói chuyện thì cứ nói, cứ nhất định phải đánh người làm gì!