Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 296: Lão Sư Của Ta... Chẳng Ra Sao Cả!



Dịch: Lạc Trần

***

Bạch Phong nghe Trần Vĩnh nhắc tới thương thế của Ngô Gia thì vô cùng phẫn nộ, tự trách bản thân: "Chỉ trách ta, trước đó ta không nên đi tìm Hồ Văn Thăng, chuyện của Gia Gia ta sẽ nghĩ biện pháp, làm chút đồ cho nàng bồi bổ, để cho nàng mau chóng khôi phục, đừng để thương thế nặng hơn!"

Giờ khắc này, Tô Vũ một mực lắng nghe cũng cảm thấy ủy khuất không nói ra được.

Khó chịu!

Sau khi tiến vào Tàng Thư các, hắn cũng cảm giác được sự khác biệt.

Trước đó, loại cảm giác này không quá rõ ràng.

Người nhằm vào Bạch Phong hình như không nhiều, hoặc là nói, Bạch Phong hiện tại kỳ thật không có gì để mà nhắm vào.

Anh không đảm nhiệm chức vụ gì, suốt ngày vùi mình ở trung tâm nghiên cứu, số lần ra cửa đều rất ít.

Trong tay anh không có tiền, bí cảnh cũng không.

Bạch Phong dưới trạng thái như thế cơ hồ là sự tồn tại không có ảnh hưởng gì.

Thế nhưng tình hình của Trần Vĩnh bên này lại có vẻ hết sức phiền toái.

Chức vụ Quán trưởng Tàng Thư các có không ít người đang ngấp nghé, Trần Vĩnh dường như ứng phó rất khó khăn, ngay cả bản thân Tàng Thư các đều tồn tại một vài vấn đề.

Tô Vũ hít sâu một hơi, vội vàng nói: "Sư bá, chỗ ta còn có rất nhiều điểm công huân, thương thế của sư tỷ nếu cần thuốc gì, ta có thể đi mua..."

"Đứa nhỏ này..." Trần Vĩnh cười nói: "Nào đến mức như thế, ta và sư phụ người còn không nghèo túng đến mức độ này. Tâm ý của ngươi ta nhận, nhưng bây giờ là thời điểm ngươi cần điểm công huân nhất, vào môn hạ của Bạch Phong... Aii, vừa vặn đúng lúc gặp chuyện như thế, chúng ta đều là có lòng mà không đủ lực, trợ giúp về tài nguyên chỉ sợ có hạn."

Trần Vĩnh thật sự thấy áy náy, nói khẽ: "Với thiên phú của ngươi, đi tới các học hệ khác sợ rằng sẽ thu hoạch được càng nhiều sự ủng hộ, đáng tiếc... xin lỗi."

"Sư bá!" Tô Vũ vội vàng nói: "Sư bá nói quá lời rồi, phải là may mắn của ta mới đúng, ít người có chỗ tốt của ít người, tối thiểu không có những lục đục phiền toái với nhau, ta thấy người của đơn thần văn nhất hệ rồi, người một nhà mà cũng hại lẫn nhau."

Trần Vĩnh khẽ cười nói: "Nhiều người thì cũng có phiền não riêng, nhiều người, tài nguyên không đủ sẽ phân phối không đồng đều, nên mới tạo thành ảnh hưởng như vậy."

Bạch Phong ho nhẹ một tiếng: "Sư huynh nói những thứ như thế làm gì! Tiểu tử này chúng ta cũng không bạc đãi hắn, vừa vào học mới bao lâu, chúng ta cũng hao tốn nhiều công huân vào người hắn rồi, hắn có cái gì mà không biết đủ!"

Tô Vũ cười ngây ngô gật gật đầu!

Hắn nên tán đồng một thoáng, cho lão sư một chút mặt mũi.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, hoàn toàn chính xác là Bạch Phong đã cho hắn không ít.

Công pháp, tinh huyết Phá Sơn ngưu, tùy tiện dùng phòng Mảnh vỡ và phòng Loại bỏ, còn có xương đầu của yên diệt thú, nếu muốn tính ra thì giá trị đều không thấp.

Đặt tại những hệ khác chỉ sợ là đừng mong có được.

Quá nhiều người, thiên tài nhiều lắm, tài nguyên sẽ không đến tay.

Trần Vĩnh cười khẽ, cũng không nhắc lại chuyện này, y mời hai người ngồi ở trên ghế sa lông rồi đứng dậy rót cho Tô Vũ chén trà. Tô Vũ vội vàng tiếp nhận bình trà, sau đó tự châm trà cho mình, thuận tiện rót cho Trần Vĩnh một chén, còn Bạch Phong bên kia... vẻ mặt anh có chút cứng đờ, ta thì sao?

Tô Vũ không phải cố ý, hắn cam đoan!

Bạch Phong vừa mới tự rót rồi, hắn nhìn thấy nên lúc này mới không rót trà cho Bạch Phong.

Liếc qua Tô Vũ, Bạch Phong cũng lười nói hắn, ở trung tâm nghiên cứu cũng không thấy ngươi ân cần với lão tử như thế đâu!

"Sư huynh..."

Trần Vĩnh khoát khoát tay, cắt ngang lời của Bạch Phong, y nhìn về phía Tô Vũ, đoạn hỏi: "Lão sư của ngươi có nói rõ chi tiết chuyện của đa thần văn nhất hệ cho ngươi chưa?"

Tô Vũ vội vàng đáp: "Ta biết, đa thần văn nhất hệ chúng ta là phe dung hợp 10 thần văn trở lên mới có thể Đằng Không..."

Chờ Tô Vũ nói một hồi, Trần Vĩnh bỗng nhiên trừng mắt liếc Bạch Phong!

"Dốt nát vô học!"

"..." Bạch Phong nháy mắt mấy cái, cảm thấy ủy khuất, ta thì làm sao chứ?

"Đừng nghe sư phụ ngươi nói linh tinh, chỉ toàn chuyện da lông vớ vẩn!" Trần Vĩnh mở miệng giải thích: "Đa thần văn nhất hệ không phải ý muốn nói thần văn phải vượt qua 10 cái. Đa thần văn nhất hệ kỳ thật tương tự như tu luyện công pháp, thần văn và khiếu huyệt khác biệt vậy."

"Dung hợp thần văn khác nhau tạo thành tổ hợp, hình thành một bộ chiến kỹ, cũng chính là thần văn chiến kỹ, đây mới là tinh túy của đa thần văn nhất hệ!"

"Dù ngươi có nhiều thần văn đi chăng nữa nhưng không thành hệ thống, kỳ thật không tính là đa thần văn nhất hệ."

"Tên đầy đủ của chúng ta là hệ dung hợp đa thần văn, đa thần văn là tiền đề, dung hợp là then chốt, đây mới là điểm tinh túy của chúng ta!"

Tô Vũ giật mình!

Thì ra là thế!

Nhìn lại Bạch Phong, đột nhiên hắn cảm giác vị lão sư này của mình... Không ra sao cả.

Nói rất nhiều lần mà đều không nói đến trọng điểm.

Bạch Phong xanh cả mặt, vội vàng giải thích: "Sư huynh, ta định chờ hắn tới dưỡng tính mới nói tỉ mỉ, nào biết được tiểu tử này..."

Anh muốn nói, cái tên này dưỡng tính quá nhanh!

Thế nên anh cũng không kịp dạy!

"Dưỡng tính..." Lúc này, Trần Vĩnh giống như mới phản ứng được, nhìn về phía Tô Vũ, sửng sốt một chút, "Ngươi dưỡng tính rồi?"

"Đúng vậy, sư bá."

"..." Trần Vĩnh ngây ngốc mấy giây, sau đó nhìn về phía Bạch Phong, "Trước đó mấy ngày ngươi nói với ta, hắn còn một thời gian nữa mới dưỡng tính, làm sao lại nhanh như vậy?"

Bạch Phong: "..."

Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?

Trần Vĩnh lại lắc đầu, "Không đúng, ngươi đưa Tô Vũ tới đây thì ta phải biết ngay hắn đã dưỡng tính mới phải! Nhất thời thế mà ta không kịp phản ứng, kém chút nữa đã bị các ngươi làm cho hồ đồ rồi."

Trần Vĩnh thật sự thoáng dở khóc dở cười!

Tốc độ phản ứng của ta có chút chậm a.

Nếu Bạch Phong mang Tô Vũ tới, không phải là đã nói rõ Tô Vũ dưỡng tính rồi sao?

Mình quả thật chậm tiêu rồi!

Xem ra, ở Tàng Thư quá lâu nên phản ứng cũng hơi trì độn.

"Rất tốt, rất tốt!"

Trần Vĩnh gật đầu, trên mặt nở nụ cười rất là hài lòng!

Dứt lời, y lại dịu dàng dặn dò: "Sư phụ ngươi đại khái cũng không kịp nói với ngươi những điều này, trong khoảng thời gian gần đây Bạch Phong cũng bận rộn rất nhiều thứ. Mấy chuyện này ta đều biết, về sau có gì không hiểu thì trực tiếp đi hỏi ta, ta nhàn hạ hơn hắn một chút."

"Năm đó hắn nhập học, cũng là do ta dạy Bạch Phong, sư tổ của ngươi... cũng là một vị không quản chuyện, gần giống như hắn."

Dứt lời, Trần Vĩnh lại nói: "Sư phụ ngươi mặc dù không có thời gian dạy ngươi kiến thức cơ sở, thế nhưng một vàu thứ cao thâm dính đến lĩnh vực của hắn thì hắn mạnh hơn ta nhiều lắm. Tại vấn đề dung hợp thần văn hắn còn hiếu thắng hơn cả sư tổ của ngươi, cũng mạnh hơn ta!"

Bạch Phong cẩn thận chen lời: "Sư huynh quá khen!"

Trần Vĩnh bật cười, tiếp tục nói với Tô Vũ: "Bạch Phong am hiểu về công sát! Ta biết, người trẻ tuổi các ngươi đều ưa thích thứ này, công sát chi thuật của hắn, ngươi hẳn là từng thấy qua. Hồ Văn Thăng cũng không phải Đằng Không cửu trọng bình thường, gã đó cũng là thiên tài yêu nghiệt, kết quả không tiếp nổi một chiêu của sư phụ ngươi, thật sự là hắn rất mạnh!"

"Sư huynh quá khen!" Bạch Phong cẩn thận đáp lễ, tự mình khen mình thì có vẻ không tốt.

Vẫn là sư huynh biết nói chuyện!

Trần Vĩnh mặc kệ anh, tiếp tục nói: "Hôm nay lão sư người mang ngươi đến, chính là vì xác định con đường tiếp theo của ngươi. Hệ của chúng ta, chủ yếu đi ba con đường, công sát chi đạo, phòng thủ chi đạo và cả công lẫn thủ!"

"Đừng cảm thấy cả công lẫn thủ là tốt, công sát không vượt trội, phòng thủ không cường đại, ngược lại sẽ là người rất tầm thường."

"Bạch Phong giỏi về công sát chi đạo, chiến lực cường hãn, chỉ là không quá bền bỉ, chú trọng một đòn giết chết, bằng không thì sẽ có chút phiền phức, dễ dàng bị người ta giết ngược lại."

"Mà ta thì lại là phòng thủ chi đạo." Trần Vĩnh cũng không khiêm tốn, thẳng thắn nói: "Tuy ta là Lăng Vân cửu trọng, nhưng nếu Sơn Hải tiền kỳ gặp gỡ ta thì chỉ cần không phải cường giả có lực công sát mạnh mẽ, muốn giết ta... sẽ vô cùng khó khăn! Nhưng nếu để cho ta ra tay, ta không có thần văn công sát mạnh mẽ, giết bọn hắn cũng khó, chỉ có thể dây dưa với họ thôi."

Tô Vũ sửng sốt một chút, mở miệng nói: "Sư bá, lời của ngươi... Ta có vẻ như đã nghe ở chỗ Triệu lão sư rồi."

"Người nào?"

"Triệu Lập!" Bạch Phong nói tiếp: "Hắn phụ tu Đúc Binh hệ, là học viên phụ tu của Triệu Lập."

"Triệu Lập!" Trần Vĩnh khẽ giật mình, vội vàng hỏi: "Tô Vũ, ngươi là học sinh của Triệu Lập ư?"

"Vâng." Tô Vũ gật đầu.

Trần Vĩnh lại nhìn về phía Bạch Phong, "Ngươi đồng ý à?"