Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 605: Lớp Học Nhỏ Của Đa Thần Văn Nhất Hệ (2)



Dịch: Lạc Trần

***

"Mỗi một thần văn đều là khác biệt, có đặc tính, uy năng, cường độ riêng biệt..."

Bạch Phong không nói chuyện khác nữa, anh bắt đầu biểu diễn cho Tô Vũ xem chia tách chiến kỹ thế nào mà không khiến cho chiến kỹ phá toái, về sau vẫn có thể giữ vững uy năng của chiến kỹ.

"Dù cho chiến kỹ hình thành từ một thần văn thì cũng mạnh hơn so với Đơn thần văn, biết tại sao không?"

Tô Vũ lắc đầu.

Bạch Phong giải thích: "Một viên thần văn, ấn theo lý thuyết mà nói thì không tính là chiến kỹ gì cả, chỉ có thể gọi là Đơn thần văn, nhưng vì sao nó lại mạnh hơn thần văn thông thường? Bởi vì ngươi mở ra thần văn chiến kỹ, ở giữa chúng sẽ có liên hệ, là một loại cộng hưởng!"

"Triệu Lập lão quỷ có trăm hộp kiếm, ngươi biết chứ?"

Tô Vũ gật đầu.

"Trăm hộp kiếm của ông ta vào lúc mạnh nhất là có thể dùng trăm kiếm làm trận. Cộng hưởng, chồng chất. Mà thần văn chiến kỹ thì cũng hệt như thế."

Nói xong, Bạch Phong đem đồ long kiếm trong nháy mắt hủy đi chia làm 4 thanh tiểu kiếm.

4 thanh tiểu kiếm ấy vây quanh Tô Vũ, động tác không có gì khác biệt!

Chẳng qua là đặc tính khác biệt!

Một thanh mang theo hiệu quả đóng băng, một thanh mang theo khí thế sắc bén, một thanh mang theo ý hủy diệt...

"Đây chính là sự khác biệt!"

Bạch Phong biểu diễn một thoáng, 4 chuôi tiểu kiếm đồng thời bùng nổ, động tác nhất trí, uy năng thống nhất!

"Có thể kết trận!"

Tô Vũ gật đầu, suy nghĩ một chút bèn hỏi: "Lão sư, Đơn thần văn nhất hệ có đôi khi sẽ xuất hiện thần văn tổ hợp, tỉ như ‘Phong Sơn Hỏa Lâm’ có phải cũng là như thế hay không?"

"Không sai biệt lắm." Bạch Phong gật đầu đáp: "Kỳ thật bọn hắn tham khảo theo dung hợp thần văn hệ của chúng ta năm đó. Khi ấy sư tổ ngươi đưa ra hệ thống này, về sau Đơn thần văn nhất hệ liền bắt đầu mượn dùng, dĩ nhiên, chính bọn hắn cũng phát triển nghiên cứu một bộ phận, thế nhưng hạch tâm vẫn là dùng phương pháp dung hợp đặc tính thần văn của sư tổ ngươi đưa ra."

Lúc này, Hồng Đàm ở bên đột nhiên mở miệng, "Dung hợp đặc tính thần văn cũng không phải là do ta sáng tạo, là tư liệu của Tằng sư tổ ngươi lưu lại, nó không quá hoàn chỉnh, về sau ta tiến hành hoàn thiện rồi mới công bố."

Ngũ đại đã để lại tư liệu nghiên cứu.

Tô Vũ gật đầu, cũng phải, năm đó Hồng Đàm còn trẻ như vậy, đơn độc công bố một cái hệ thống mới thì quá khó khăn, bất quá ông có thể hoàn thiện nghiên cứu mà Ngũ đại lưu lại thì cũng đã hết sức không dễ dàng.

Sư phụ và sư tổ đều mang cho Tô Vũ cảm giác, họ rất phù hợp với hình ảnh một Văn Minh sư trong lòng hắn.

Trước khi nhập học, theo Tô Vũ nghĩ, Văn Minh sư dù cho mạnh mẽ thì cũng nên thường xuyên vùi mình ở phòng thí nghiệm nghiên cứu mới đúng.

Kết quả, sau khi đến học phủ, lão sư kiểu như vậy hình như không nhiều.

Triệu Lập cũng tính là một vị, bình thường ông đều ở sở nghiên cứu rèn sắt.

Bạch Phong khẳng định được tính trong số đó, cơ hồ anh không chịu bước ra khỏi cửa.

Các lão sư khác hắn nhận biết không nhiều, cũng không ít ngươi ưa thích ở miết trong sở nghiên cứu, nhưng cũng không ít người suốt ngày đi dạo bên ngoài.

Bạch Phong không để ý tới sư phụ của anh, tiếp tục nói: "Ngươi đã phác họa thần văn chiến kỹ, có chừng 18 hạch tâm trung tâm..."

"Hả?" Hồng Đàm kinh ngạc hỏi: "Bao nhiêu cái?"

Bạch Phong liếc qua lão sư của mình, có chút buồn bực, khổ não nói: "Lão sư, ngài không phải muốn bế quan tu luyện sao? Không phải muốn đột phá Nhật Nguyệt à? Ngài đi mau a! Ta đang dạy học đó!"

Ta vất vả lắm mới nhớ ra cần phải làm tròn vai trò lên lớp cho học sinh, ngài cứ hỏi hoài, có phiền hay không?

Thật là phiền với lão sư không chịu trách nhiệm như ngài.

Hồng Đàm kìm nén bực bội, nhìn anh chằm chằm, mẹ nó!

Được lắm, lão tử không lên tiếng nữa.

18 thần văn cơ sở!

Nhiều như sư huynh của mình vậy!

Tô Vũ cũng không quan tâm những chuyện đó, chần chờ chốc lát hắn mới nói: "Lão sư, dựa theo lời ngài giải thích, thần văn chiến kỹ có thể chia tách, tiếp sau đó có khả năng bổ sung! Vậy phác họa 18 hay là 88 thần văn thì đến cuối cùng, kỳ thật không có gì khác biệt. không phải sao? Ví dụ như hiện tại ta vẽ ra 99 thần văn, ta chia tách ra 9 miếng để tấn cấp Đằng Không, sau khi Đằng Không lại bổ sung thêm 90 miếng, vậy thần văn chiến kỹ với 99 thần văn cơ sở không phải cũng không có tác dụng quá lớn sao ạ?"

"Vẫn sẽ có chênh lệch!" Bạch Phong giải thích: "Đằng Không sẽ có một lần cơ hội để kiên cố thần văn chiến kỹ, đây cũng là nguyên nhân vì sao trước kia chúng ta nhất định phải phác họa trước khi Đằng Không! Kiên cố, kỳ thật là tương đương với cường hóa thần văn chiến kỹ! Nói thí dụ như, ngươi nói ngươi bây giờ phác họa chính là thần văn chiến kỹ với 99 điểm sáng, nếu như ngươi phá hủy, dùng 9 miếng thần văn để hình thành chiến kỹ tấn cấp, vậy thần văn chiến kỹ với 9 điểm cơ sở sẽ có được một cơ hội làm kiên cố. Còn những thứ khác dù cho sau khi Đằng Không có thể phác họa, thế nhưng lại thiếu đi một cơ hội này."

Tô Vũ gật đầu, hắn đã hiểu được điều này, "Vậy một lần kiên cố cường hóa ấy có khoảng cách lớn lắm sao?"

"Tương đối lớn!" Bạch Phong lại giải thích: "Dưới tình huống bình thường, đó chính là một lần tấn cấp! Nói thí dụ như ta, năm đó 12 thần văn tấn cấp, sau khi củng cố thì 12 thần văn đều tiến nhập nhị giai, trước lúc này chúng đều chỉ là nhất giai, thế nhưng sau khi ta Đằng Không rồi phác họa thêm 16 thần văn nữa, ta bỏ ra mấy năm vẫn không thể hoàn thành việc để chúng tiến giai toàn bộ."

"Chỉ là vấn đề thời gian thôi ư?"

"Nói nhảm, thần văn chiến kỹ mạnh mẽ có liên quan lớn đến đẳng cấp của thần văn, ngươi có đẳng cấp mạnh, tự nhiên là sẽ mạnh mẽ!"

"Vậy tức là sau khi chúng ta tấn cấp thì cũng có thể?"

"Ừm, thế nhưng cần tiêu tốn rất nhiều thời gian cùng tài nguyên."

"..."

Hai người một hỏi một đáp, Hồng Đàm ở một bên yên lặng lắng nghe, cảm thấy vui mừng.

Đa thần văn nhất hệ dường như lâu lắm rồi không có cảnh tượng thầy trò vấn đáp, sư tổ giám sát thế này.

Còn về Ngô Gia, học trò của Trần Vĩnh... Trần Vĩnh thì tối ngày nói dông dài, Ngô Gia lại chỉ nghe không hỏi.

Dần dần, Tô Vũ cũng đã biết rõ rất nhiều việc, hiểu thêm rất nhiều thứ.

Bạch Phong lại nói: "Ngươi bây giờ đã vẽ ra 5 thần văn..."

"Là 6 ạ!"

"..."

Bạch Phong nhìn hắn, Tô Vũ cũng nhìn Bạch Phong.

Thế nào?

Có vấn đề gì sao?

Là 6 thần văn a!

Bạch Phong cảm thấy, mình có thể lạnh nhạt không để tâm tới vấn đề này.

Lần trước 5 viên, lần này thành 6 viên thì cũng là chuyện rất bình thường!

"Là nhân tộc thần văn sao?"

"Vâng!"

"Vậy ngươi có thể thử xem có thể đem 6 miếng thần văn đó tháo rời ra từ toàn bộ thần văn chiến kỹ hay không!"

Bạch Phong cũng lười nói thêm cái gì, tiếp tục chỉ bảo: "Tháo rời ra, hình thành một thanh tiểu đao... Đúng, ngươi lấy tên cho thần văn chiến kỹ chưa? Tốt nhất là đặt cho nó một cái tên, giống ta chẳng hạn, Đồ long kiếm, vừa ra kiếm thì mọi người đều biết là cái gì!"

"Lấy tên ư?"

Chuyện này Tô Vũ thật đúng là không nghĩ tới, bây giờ nghe Bạch Phong đề cập, Tô Vũ mới suy nghĩ một chút, chần chờ chốc lát rồi nói: "Chi bằng gọi là Phong ấn đao?"

"..."

Có ý gì?

Bạch Phong nhìn hắn, một mặt mờ mịt, cái tên mới đặt kia... nghe không rõ.

Tô Vũ nhỏ giọng nói: "Ta vừa ra đao liền hô Phong ấn đao, kẻ địch sẽ cho là ta là đi theo lộ tuyến phong ấn, nhưng mà lại không phải. Kẻ địch tưởng ta muốn phong ấn hắn, trên thực tế ta lại bổ chết hắn rồi, lão sư, ngài cảm thấy thế nào?"

"..."

Bạch Phong không nói gì, Hồng Đàm thì lẳng lặng ngó trời, ta sai rồi!

Đồ tôn của ta mà là người thành thật?

Hóa ra là ta mắt mù!

Chỉ là tên của một thanh đao thôi mà ông đã có cảm giác mình vỡ lẽ ra nhiều thứ, bao gồm việc nhìn nhận lại tính cách của tiểu tử Tô Vũ này.

"Phong ấn đao..."

Bạch Phong thì thào một tiếng, bỗng nhiên có chút hối hận: "Có vẻ hợp lý, vì sao ngày xưa ta lại gọi nó là Đồ long kiếm nhỉ. Người ta nghe xong liền biết đao của ta tuyệt đối là công sát chi đao! Đáng tiếc!"

Có lý a!

Lừa gạt kẻ địch, thật là tốt.