Vân Trung Hạc

Chương 9



10.

Đình Nhi thật sự thành người không còn giống lúc trước cơ thể chưa trưởng thành nữa. Mỗi ngày ta nhìn thấy hắn dường như hắn đã cao hơn, thời gian thoi đưa đã trưởng thành thành một đứa trẻ to xác.

Chỉ là mỗi ngày đều giữ gương mặt lạnh lùng, suốt ngày mặc y phục đen, nhìn còn giống Tu ma giả hơn Tu ma giả.

Khi Quỷ Vương hạ lệnh muốn tru sát Từ thị ở Tế Bắc thì ta đang thử kiếm, khối sắt năm đó đã mãi thành một thanh trường kiếm vô cùng sắc bén.

Ta vừa dùng ngón tay lướt nhẹ lên trường kiếm, vừa nghĩ lần này ai sẽ đi Tế Bắc.

Lưỡi kiếm vừa mỏng lại bén, vang dội keng keng trong tay ta.

Hiếm khi Dung Đình chủ động tới gặp, đứng sau lưng ta nói hắn muốn đi Tế Bắc.

Ta hơi giật mình, hắn lại hỏi ta bình thường ta luyện đan sẽ dùng người để luyện à.

Ta nhíu mày không nói gì chỉ đưa kiếm trong tay cho hắn.

Lưỡi kiếm này được luyện từ máu, ta đã mài mấy trăm năm, sẽ không gãy nữa.

Hắn kinh ngạc nhận kiếm, không rõ vì sao ta lại đưa kiếm cho hắn.

Ta nói xem như ta và ngươi có duyên đi.

Lần đầu tiên Dung Đình đi ra khỏi Hỏa Ngục đã dẫn cả tộc Từ thị về. Trong phút chốc danh tiếng của hắn vang xa, toàn bộ Hỏa Ngục không ai nói huyên thuyên nói hắn luyện công pháp tu tiên nữa.

Quỷ Vương khen ngợi Dung Đình để hắn làm tả sứ Quỷ Vương, còn hơi đắc ý nhìn ta, dường như khoe rằng y đồng ý cho Dung Đình tu tiên, y có thể bồi dưỡng Dung Đình thành một nô lệ Hỏa Ngục đạt yêu cầu.

Ta vui vẻ chúc mừng, xin Quỷ Vương giao tộc nhân Từ thị cho ta, ta muốn dùng để luyện đan.

Quỷ Vương hững hờ để ta tùy tiện dùng, ta buộc một đám người trở về phòng luyện đan.

Chút tâm tư kia của Dung Đình ta có thể không biết sao, hắn chỉ muốn cứu người Từ gia mà thôi.

Hắn phun khói mê vào phòng luyện đan, ta thuận thế giả vờ ngủ. Hắn đổi Tu ma giả bị đánh ngất xỉu thành người Từ gia, ta chờ hắn dẫn người đi mới tỉnh lại, sau đó cho thêm lửa vào trong lò đan.

Không có cách nào, ai bảo ta là sư phụ chứ.

Dung Đình thành tả sứ Quỷ Vương, thanh danh vang dội, dần dần trong Hỏa Ngục không ai không dám cung kính với hắn nữa. Dường như hắn không còn chống đối ta nữa, thình thoảng gặp sẽ nói chuyện phiếm với ta mấy câu. Hắn hỏi ta ngoài tên Tru Tiên Quân thì không còn tên khác sao. Ta nói mình không tên không họ, ngay cả tên Tru Tiên Quân này cũng do Quỷ Vương ban cho ta.

Hắn nói Hỏa Ngục nhiều người như vậy, sao ta lại chọn trúng hắn tu tiên.

Ta nói vì dung mạo ngươi tuấn tú.

Hắn lạnh lùng đi chỗ khác, ta cười hì hì tắm rửa sạch sẽ chuyển linh lực ra xung quanh, sau đó vui vẻ đi vào phòng Quỷ Vương.

Làm nô lệ phải có sự tự giác của nô lệ, Quỷ Vương đại nhân còn đang chờ hút linh lực của ta.

Lúc Dung Đình đánh bậy đánh bạ đi vào phòng của Quỷ Vương, Quỷ Vương đang áp vào cổ ta dùng sức hút.

Ta nhìn thấy mặt Dung Đình như bị đóng băng, vội quay người rời đi.

Quỷ Vương hút mạnh một phen, hỏi ta Dung Đình sao thế.

Ta liếc mắt cảm thấy mình khó giữ được trong sạch rồi.

Quỷ Vương nắm cằm ta để ta nhìn thẳng y, hỏi ta quan điểm về Dung Đình.

Mắt ta co rụt lại, hỏi lại y, y thấy thế nào?

Dường như Quỷ Vương tức giận cắn cổ ta, từng giọt máu bốc ra ngoài, sau đó y bảo ta cút đi.

Quả nhiên, những ngày sau đó Dung Đình nhìn thấy ta sẽ đi vòng qua. Ta thở dài một hơi, cảm thấy việc đời có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.

Đình Nhi trở thành người không còn giống kiếp trước thân thể chưa trưởng thành. Cách mấy hôm ta nhìn hắn đã thấy hắn cao hơn một chút, trong vô thức đã biến thành trẻ ranh to xác.

Chỉ là mỗi ngày đều giữ gương mặt lạnh lùng, suốt ngày mặc y phục áo đen, nhìn còn Tu ma giả hơn Tu ma giả thật.

Cứ như thế, Dung Đình càng thêm chuyên tâm đào góc tường Hỏa Ngục, nhưng bình tĩnh xem xét, kế hoạch của hắn vẫn không ổn, thậm chí có đôi lúc còn muôn ngàn chỗ hở. Ta vừa mắng hắn đúng thật chỉ là trẻ con, vừa âm thầm giải quyết giải quyết tốt hậu quả cho hắn. Thời gian dài, Quỷ Vương càng nghi ngờ ta nhiều hơn, thậm chí có suy nghĩ muốn hút sạch linh lực của ta, nhưng chỉ nói ngoài miệng như thế, xưa nay không ra tay.

Ta vẫn cần cù chăm chỉ như trước, thỉnh thoảng Quỷ Vương lấy chủy thủ đặt lên đan điền của ta, nói muốn mổ nguyên đan của ta. Ta nhìn chằm chằm chủy thủ như hồng ngọc kia, nói binh khí của y sắc bén quá.

Vào lúc này kiểu gì Quỷ Vương cũng cười lớn tiếng, nói ta càng lúc càng thông minh.

Tiếng cười vang vọng Hỏa Ngục, ong ong khiến lỗ tai người ta đau đớn, khiến người ta cảm thấy ít nhiều gì Quỷ Vương này cũng có bệnh.

Bây giờ Dung Đình đã không còn mang tù binh về Hỏa Ngục, hắn chỉ cần nói một câu giết sạch đã có thể giải thích tất cả. Ta có cảm giác sâu sắc hắn được trọng dụng ít nhất có một nửa công lao của ta.

Cho nên khi Dung tả sứ nổi tiếng muốn thả tất cả Tu ma giả ở Hỏa Ngục ra ngoài phá vỡ nhân gian, toàn bộ Hỏa Ngục đều sôi trào.

Quỷ Vương cảm thấy đề nghị của Dung Đình rất tốt, dù sao ở lâu trong Hỏa Ngục, bây giờ nên đến lúc ra ngoài để những kẻ ra vẻ đạo mạo kia biết sức mạnh của Hỏa Ngục là gì. Vì thế, chẳng những y đồng ý thỉnh cầu của Dung Đình mà còn cố ý khoe khoang trước mặt ta, nói Dung Đình qua tay y biến thành một tên ma đầu thành công như thế khiến y cảm thấy rất vui mừng.

Ta giơ ngón tay cái, nói ngạo mạn.

Ở nhân gian, Hỏa Ngục không có chỗ dừng chân, Dung Đình nói muốn xây một nơi, ta xung phong nhận việc muốn đi.

Thân là nô lệ, nhiều năm chưa ra Hỏa Ngục, ánh mắt Quỷ Vương liếc nhìn ta mấy lần, dường như nhìn đến mức muốn tạo thành cái hố trên người ta.

Y cho ta ba tháng, còn phái Dung Đình đi cùng ta.

Ta vui mừng duỗi cổ để Quỷ Vương mau chóng hút linh lực, muốn hút bao nhiêu thì hút.

Ngày hôm sau, ta đứng trên vách đá vô tận, nhìn ánh nắng chiếu xuống mặt đất cảm giác vô cùng khó chịu. Quả nhiên, ở lâu trong Hỏa Ngục đã quên mất mình là người.

Ta chọn Lệ Đường Sơn, nơi đó không có người lại có cảnh sắc rất đẹp, chủ yếu là cách xa Lưu Vân Phong.

Ngày xây xong Linh Phong Các, lần đầu Dung Đình thay quần áo đơn giản đứng dưới ánh mắt trời tay áo tung bay, ta đoán đây mới là cuộc sống hắn muốn.

Thời gian ở Linh Phong Các vừa bình yên lại thoải mái, không ai liên lạc với Tru Tiên Quân Hỏa Ngục và tả sứ Quỷ Vương.

Cuộc sống như thế khiến ta nhớ Lưu Vân Phong, không có Đại sư huynh uống rượu với ta, không có Nhị sư huynh tán gẫu, cũng không biết tiểu sư đệ tu luyện thế nào. Vì thế một mình ta uống rượu ở dưới cây đại thụ ở Lệ Đường Sơn.

Ta hơi say, trông thấy Dung Đình đi ra bảo hắn uống cùng.

Ta hỏi hắn mấy năm nay vui vẻ không.

Hắn không nói gì.

Ta hỏi hắn vì sao lại không nói chuyện.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng.

Ta cũng ngẩng đầu lên, ta nghĩ chắc chắn hắn sẽ oán hận. Nếu hắn không đi Hỏa Ngục thì bây giờ hắn vẫn là một tiểu công tử cao quý trên đời.

Qua đêm đó, ta bị Dung Đình giam cầm.Ta không chịu thiệt, dù sao cũng cùng Dung Đình ở Lệ Đường Sơn ung dung tự tại nhiều ngày như thế.

Thật ra ta khá may, những Tu ma giả đi theo tới đều chết cả, ít nhất ta có thể giữ được một mạng.

Tu ma giả từ Hỏa Ngục đến Lệ Đường Sơn đều không trốn thoát, có đến mà không có về. Người ở nhân thế dần biết ở Lệ Đường Sơn có Xuân Cơ là người tu tiên, một thanh trường kiếm phong thái tài hoa.

Song, bọn họ không biết thanh kiếm kia do ta mài.

Dung Đình không muốn lấy mạng ta, thậm chí còn đến thăm ta xem thế nào.

Ta nói Dung tả sứ thật giỏi, vậy mà có thể nghĩ ra xây một cứ điểm lừa gạt Tu ma giả đến nơi này.

Trẻ con luôn thích được khen, khen hắn nhiều hắn mới có tâm trạng tiếp tục làm đại sự.

Dung Đình ngồi đối diện ta, hỏi vì sao ta lại giết cha mẹ hắn.

Ta suy nghĩ thật lâu, cảm thấy ta chưa từng giết bọn họ.

Ta hỏi Dung Đình rốt cuộc hận ta thế nào.

Dung Đình nói lật đổ Hỏa Ngục, giết hết ác nhân trong thiên hạ là tâm nguyện suốt đời của hắn.

Ta thở dài.

Dung Đình nhìn ta thật lâu, sau đó quay người rời đi, cuối cùng không đến nữa.

Qua một thời gian, cuối cùng tin tức Dung Đình phản loạn đã truyền đến Hỏa Ngục. Rất nhiều Tu ma giả xuất hiện dưới núi, bọn chúng không đến Linh Phong Các nữa mà đồ sát bách tính xung quanh. Ta nghĩ chắc Dung Đình sắp không thể nhịn được nữa, nhưng đang lúc trăng khuyết, không phải thời điểm tốt.

Ta chờ bảy ngày, cuối cùng cũng chờ đến khi trăng tròn. Sau đó khi trời tối người yên, ta khẽ gọi "Kiếm Lai".

Thanh kiếm ta đưa cho Dung Đình cứ thế ung dung bay đến tay ta.

Dung Đình vẫn không tin ta, mặc dù hắn dùng kiếm của ta nhưng chưa từng để nó nhận chủ.

Buổi tối ta cưỡi kiếm mà đi, quen đường trở về Hỏa Ngục.

Không ngoài dự đoán, Quỷ Vương đang nằm trên giường, trên gương mặt trắng bệch như phủ một lớp vôi.

Ta đẩy cửa vào, Quỷ Vương nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn ta, nở nụ cười âm trầm.

Ta nói đừng giả vờ tàn nhẫn, ta biết bây giờ ngươi vô cùng yếu ớt.

Ta ở Hỏa Ngục nhiều năm như vậy, mỗi lần Quỷ Vương gọi ta đến thì ta sẽ đến ngay. Duy nhất chỉ có đêm trăng tròn mỗi tháng, Quỷ Vương không hề đi tìm ta. Ngày hôm sau khi y tìm ta thì tu vi suy giảm mạnh, vô cùng yếu ớt.

Ta dùng đầu ngón chân suy nghĩ, thừa dịp trăng tròn giết Quỷ Vương chắc chắn không sai.

Quỷ Vương nhìn ta chằm chằm, ta đi dạo một vòng trong phòng, chậm rãi gỡ chủy thủ tỏa ánh sáng đỏ thẫm kia xuống, sau đó chống chủy thủ lên quanh vùng đan điền của Quỷ Vương, hỏi y có biết ta muốn làm gì không.

Quỷ Vương đưa tay nắm cổ tay ra, nói chẳng lẽ ngươi muốn giết bổn tọa.

Ban đầu ta cũng không muốn, ban đầu ta nghĩ cứ như vậy nửa người nửa quỷ ở Hỏa Ngục, song, ngươi lại đưa Dung Đình về. Dung Đình không thích Hỏa Ngục suốt ngày vừa lạnh lại nóng, hắn thích mặt trăng Lệ Đường Sơn, ta không thể làm gì khác hơn là động thủ.

Nhưng ta đã đánh giá thấp thực lực của Quỷ Vương, cho dù tu vi của y giảm mạnh, cho dù ta đạt tới Đại Thừa nhưng vẫn bị y treo ngược lên hành hung.

Không hổ là chủ nhân của Hỏa Ngục, ngay cả cấm thuật cũng có thể tùy tiện dùng, nếu đánh trực diện ta không đánh lại.

Quỷ Vương dùng chủy thủ đâm qua xương bả vai ta, đè ta lên tường.

Cảnh này rất quen mắt, nếu ta không nhớ lầm, lúc trước đồ đệ ngoan của ta cũng từng đè ta lên tường như thế.

"Mọi thứ ngươi muốn bổn tọa đều có thể cho ngươi, vì sao ngươi còn không biết đủ?" Quỷ Vương vuốt gò má ta, khiến ta cảm thấy mình như một con cá béo mập.

Ta lầm bầm, nói cũng không rõ ràng.

Quỷ Vương nói tiếp, nếu ta đã quan tâm Dung Đình như thế, vậy y sẽ đưa Dung Đình về, lăng trì hắn cạnh ta.

Ta suy nghĩ một phen mới lắc đầu tránh thoát khỏi tay Quỷ Vương, hỏi sao y quan tâm ta và Dung Đình như thế, chẳng lẽ thích ta.

Sắc mặt Quỷ Vương trắng bệch dần đỏ lên, sau đó bắt đầu đỏ lên như bị sốt, cắn răng nghiến lợi hỏi ta vậy mà ta có thể nhìn ra được.

Ta cười suýt chút nữa ngất đi, Quỷ Vương thẹn hóa quá giận kéo cả người ta và thanh đao xuống vây trong góc tường, nói nếu ta cười nữa sẽ cắt đứt cổ họng ta.

Ta hỏi Quỷ Vương lấy nửa mạng của ta, thu ta làm nô lệ chẳng lẽ sợ ngày nào đó ta lén chạy khỏi Hỏa Ngục mặc kệ y.

Quỷ Vương hỏi ta chẳng lẽ có vấn đề gì à.

Đương nhiên là có vấn đề.

Ta dựa vào tường chậm rãi đứng lên, rút chủy thủ cắm lên xương bả vai của mình. Chủy thủ dính máu lộ vẻ vô cùng yêu dị, ta hỏi Quỷ Vương, không phải ngài đã quên cây chủy thủ này tạo thành từ cái gì chứ.

Quỷ Vương cau mày, Hỏa Ngục ngàn ngàn vạn vạn năm, một thanh chủy thủ không đáng chú ý đương nhiên không đáng để Quỷ Vương nhớ lâu như vậy.

Vì thế ta nói cho y biết đây là cánh của Xích Vũ Hạc.

Chủy thủ này dùng hàng trăm hàng ngàn cánh chim của tộc nhân Dung Đình mới tạo ra được, trên đao này còn thấy đường vân cánh hạc.

"Quỷ Vương đại nhân đã quên lúc trước ngài dùng ma tu công pháp và tu tiên môn phái để giao dịch sao, lúc mấy trăm cánh hạc ném vào lò rèn mới đổi được một thanh chủy thủ, ngài quên sao?"

Nhưng Quỷ Vương nhíu mày suy nghĩ thật lâu, y thật sự không nhớ rỗi.

Xem đi, đây chính là thiên đạo gì đó. Người ngồi trên cao tru sát tộc khác chỉ vì luyện một thanh chủy thủ tùy ý vuốt ve, mà bây giờ y lại cau mày không nhớ chuyện này.

Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu, ta bỏ tiên đồ đọa ma đạo thì có gì khác nhau.

Quỷ Vương hỏi ta thật sự muốn giết y à.

Ta nói, không chết không được.

Thế là Quỷ Vương chợt quát một tiếng, một tay nắm lại mang theo gió lớn tấn công vào đầu ta.

Ta ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, hai tay kết ấn, thứ phát nổ là nguyên đan của ta.

Ta thổ huyết, Quỷ Vương cũng thổ huyết.

Ta đau đớn nhăn nhó, Quỷ Vương cũng đau đớn nhăn nhó.

Hừm, phí công đêm trước khi ra khỏi Hỏa Ngục ta chia nguyên đan của mình thành hai để Quỷ Vương hút đi một nửa, làm hại ta muốn về Hỏa Ngục phải nhờ kiếm mới đi được.

Ta nằm rạp trên đất nôn máu, hòa với máu ta lẩm bẩm kiếm đến, thanh kiếm kia bay lên đi theo ngón tay của ta đâm vào tim Quỷ Vương.

Quỷ Vương hay nói ta thành nô lệ của y, vậy y chết rồi thì ta cũng sẽ chết.

Nhất định Dung Đình phải quyết chiến sinh tử với Quỷ Vương, ta nghĩ nếu đã như thế thì không bằng chính ta động thủ.

Nhưng ta giết chết Quỷ Vương ta lại không chết.

Bất chợt sợi dây đỏ xuất hiện trên tay ta, cho đến khi nguyên đan của Quỷ Vương bay ra khỏi người y rơi vào tay ta, ta hơi ngẩn người.

Ta cảm giác Quỷ Vương đối với ta có mấy phần thật lòng.

Muốn mệnh của ta nhưng chưa từng ký kết khế ước sinh tử với ta, từ lúc ta quỳ trước mặt y lần đầu tiên, y tha cho ta một mạng, thậm chí đón Dung Đình về để quản thúc ta, dễ dàng tha thứ chuyện ta dẫn tia sét tới, dạy Dung Đình cách tu tiên.

Nguyên đan trong lòng bàn tay giống như đốm lửa, phía trên bao phủ hào quang màu trắng bạc, đó là nguyên đan của ta.

Tạo nghiệt, ta và Quỷ Vương đều tự gây nghiệt.

Tối hôm đó ta thay quần áo của Quỷ Vương, nuốt nguyên đan của y, đeo mặt nạ, vỗ kiếm của ta, lau vết máu trên thân kiếm, nói cho nó biết, đi thôi.

Nó vang dội leng keng bên cạnh ta, không chịu động.

Ta nói nếu ngươi không đi ta sẽ mài người, mài đến lúc ngươi gãy. Thế là nó phát ra tiếng keng thật dài, lung la lung lay trở về Lệ Đường Sơn.

Ngày hôm sau ta dẫn theo hơn phân nửa Tu ma giả rầm rộ xuất phát, chạy đến bao vây Lệ Đường Sơn, dần tan mất trong trận pháp của Dung Đình.

Không hổ là ta.

Kiếp trước ta nợ Đình Nhi nhiều ít gì đã trả sạch, kiếp này ta còn nợ hắn tâm nguyện thanh bình thịnh thế, vậy bây giờ ta trả,

Trong trận chiến, ta đứng chính giữa, thậm chí có thể nhìn thấy sư phụ và sư huynh của ta.

Chính tà không phân, Dung Đình đứng đối diện ta, áo dài tung bay, trên quần áo thêu hạc múa theo gió dường như muốn bay ra ngoài.

Dung Đình giận dữ mắng mỏ một tiếng, bảo ta nhận lấy cái chết, tinh thần tiên đạo của mọi người mọi người dâng trào, Dung Đình như Thiên Lôi sai đâu đánh đó

Ta ở sau mặt nạ muốn tốc chiến tốc thắng, ta không muốn phản kháng.

Lệ Đường Sơn đất đá bay mù trời, ta bị gió thổi không mở mắt được, Dung Đình từng bước ép sát, ta lùi lại từng bước, kiếm trong tay hắn vang lên.

Thế là Dung Đình nhận ra ta, ta nhìn hắn nắm chặt kiếm cổ tay khẽ lắc, lúc đầu kiếm muốn đâm vào cổ ta lại đổi góc.

Suýt chút nữa ta đã cảm động ôm Dung Đình bắt đầu khóc.

Sau đó Dung Đình quay đầu, đôi mắt đỏ ngầu đánh bay ta xuống đất. Ta đau đến mức chảy nước mắt nước mũi, nằm trên đất không thể động đậy,, mặc cho Dung Đình đưa tay móc nguyên đan của ta.

Mẹ nó, kiếp này ranh con hận ta như thế.