Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 117: Xâm nhập não bộ ba mươi



***

Tiên cá tiếp tục màn hỏi đáp.

Giang Phảng và Nam Chu đều may mắn bất ngờ.

Mỗi người bọn họ đều vượt qua một lần.

Giang Phảng rút được câu hỏi: Lần cuối bạn cười thật lòng là khi nào?

Giang Phảng nhìn Nam Chu mười lăm phút sau đó đưa ra đáp án:

– Một giây trước.

Nam Chu rút được câu hỏi: Chuyện thú vị nhất khi còn nhỏ là gì?

Cậu chọn đi chọn lại mấy chuyện xảy ra trong thời thơ ấu đầy nghi ngờ, sợ hãi và bất an của mình, cuối cùng chọn ra một chuyện có thể coi là “thú vị”.

Cậu đưa ra đáp án:

– Dẫn em gái ra bên ngoài, muốn tìm cách rời khỏi trấn nhỏ, sau đó chạm vào một bức tường nên trở về.

Hai người đều trả lời đúng.

Nhưng so ra thì Lý Ngân Hàng đúng là xui xẻo.

Hai lần tiếp theo chiếc chai đều chỉ Lý Ngân Hàng.

Câu thứ nhất: Nguyên nhân của lần rung động đầu tiên? Câu thứ hai: Người mà cô hận nhất trên đời là ai?

Nhờ phúc của màn chơi có NPC sói, Lý Ngân Hàng đã được chứng kiến tất cả những hình ảnh rung động trong cuộc đời mình, đồng thời cũng xác định mục tiêu là màn rung động không quá một phút trong buổi chào cờ hồi cấp hai.

Đáp án chính xác.

Nhưng câu thứ hai khiến cô cảm thấy khó khăn.

Cô là người có tính cách hòa bình cởi mở, có nhớ mình cãi nhau với ai cũng đã hiếm lắm rồi.

Cô phân vân đắn đo lựa chọn giữa ba đối tượng khách hàng gian xảo, Chủ nhiệm phòng giao dịch kỳ quặc, cùng với trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn”.

… Đáp án sai.

Nàng tiên cá truyền đạt tới cô đáp án của biển cả:

– Người cô hận nhất chính là mẹ mình.

Lý Ngân Hàng suýt nữa đã bật ra câu wtf.

Chuyện này thực sự cô không làm nổi.

Cô truy hỏi:

– Tại sao?

Nàng tiên cá lại đưa ra một đáp án công thức hóa:

– Đáp án này tổng hợp dựa trên giá trị dao động cảm xúc.

Lý Ngân Hàng không phục:

– Tôi có khi nào…

Nàng tiên cá không nói cho cô nghe nội dung cụ thể, chỉ nhắc ra một điểm:

– Nguồn gốc của ký ức này từ một trang nhật ký năm lớp ba của cô.

Được nhắc nhở, Lý Ngân Hàng nghẹn lời.

Khi còn nhỏ, cô đã từng cãi nhau một trận rất lớn với mẹ mình, nguyên nhân cụ thể là gì cô cũng đã quên rồi.

Cô khóc nức nở chạy vào phòng, cầm bút máy lên, khóc lóc viết xuống từng chữ.

Cô nằm rạp ra bàn viết chữ, ngày hôm nay cô sẽ chẳng thể nào quên được.

“Mình đói chết cũng được.”

“Cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ nữa.”

Trải qua một phen thận trọng suy nghĩ, cô gạch dòng “mình đói chết cũng được đi”.

Bởi vì cô nhớ sáng nay mẹ nói bữa tối sẽ làm cánh gà chiên.

Cô viết tiếp: “Đợi ăn xong cánh gà chiên của bữa tối, mình sẽ thu dọn cặp sách bỏ nhà ra đi, sẽ không bao giờ quay về căn nhà này nữa.”

Đương nhiên, kế hoạch bỏ nhà ra đi của cô thất bại thảm hại bởi vì đã ăn hết nguồn dự trữ lương thực là cánh gà.

Phía bên kia, tiên cá tổng kết:

– Ở người hay sự vật khác không đo được giao động tình cảm dữ dội như vậy.

Lý Ngân Hàng im lặng.

Cô tự khép mình ngay tại chỗ.

Mẹ kiếp, cái loại AI ngu ngốc gì đây.

Cảm giác tê cứng dần lan rộng lên vùng bụng cô.

Cảm giác như nửa cơ thể bị ngâm dưới bùn lầy và không ngừng trượt xuống dưới đáy dâng lên tận đỉnh đầu.

Cô chỉ đành gắng sức chống đỡ nửa cơ thể, dáng vẻ như đang cố gắng vùng vẫy về phía trước, động tác có phần khôi hài.

Bởi vì lo lắng nội tạng của mình sẽ dừng hoạt động do sự đông cứng này, lồng ngực cô khó chịu giống như bị nhét một con chuột nóng hổi.

Cô hoảng hốt, căng thẳng chỉ chực khóc.

Cô chỉ còn hai cơ hội nữa thôi.

Lần sau sẽ là nửa người trên.

Sau nữa sẽ tới đầu của cô.

Chiếc chai trôi dạt được thả vào trong nước, giống như chiếc la bàn, lay động chỉ hướng sống chết.

Lý Ngân Hàng nhìn chằm chằm vào hướng cổ chai, lưng thấm mồ hôi mỏng, cổ họng nóng bỏng như có ngọn lửa đang đốt cháy dần dần bốc trên khoang miệng cô, khiến cô càng thêm nôn nóng.

Cổ chai nhấp nhô rồi dừng lại.

Chỉ hướng Nam Chu.

Nam Chu giơ tay lên, bình tĩnh nói:

– Là tôi.

Cậu rút cuộn giấy, mở ra, nghiêm túc đọc:

– Cái hôn khiến cậu ấn tượng sâu nhất diễn ra khi nào?

Cậu nhìn tiên cá đợi xác nhận:

– Hôn?

Nàng tiên cá là một thiếu nữ chưa trải sự đời, da mặt mỏng, thoáng cái đã đỏ bừng mặt, xác nhận lại câu hỏi:

– Đúng là hôn.

Nam Chu hỏi để chắc chắn hơn:

– Là hôi môi hay hôn chỗ khác?

Tiên cá cúi đầu:

– Tùy anh.

Nam Chu:

– “Ấn tượng sâu sắc nhất” chỉ trình độ hôn hay là mức độ tình cảm?

Gò má tiên cá sắp bốc cháy đến nơi, cô nhỏ giọng ngập ngừng:

– Đều… đều được.

Mặc dù Lý Ngân Hàng đã liệt nửa người, nhưng nhìn thấy NPC tiên cá đỏ mặt vì một chuỗi câu hỏi của Nam Chu, đuôi cá không ngừng quẫy tới quẫy lui trong nước, cô bèn lên tiếng an ủi:

– Không sao, không phải cô muốn hỏi như vậy mà.

Tiên cá nghe thấy thế, nhìn Lý Ngân Hàng với ánh mắt cảm động.

Nam Chu trầm tư.

Trong lòng cậu lại dâng lên cảm giác ngứa ngáy và ấm áp.

Cậu nhớ tới Giang Phảng đã uống [Tequila Sự Thật] trong màn chơi “Căn nhà kẹo”.

Mặc dù Giang Phảng đói tới mức muốn ăn luôn cả cậu, tuy không lý trí lắm, nhưng cũng có thể miễn cưỡng coi đó như một cái hôn.

Nam Chu định đợi mười lăm phút qua đi sẽ nói ra đáp án này.

Giang Phảng trên tảng đá bên kia bất giác cau mày.

Đầu ngón tay của anh ngõ lên bề mặt tảng đá theo tiết tấu của sóng biển.

Khi Nam Chu trả lời câu hỏi thứ nhất, anh không thể phán đoán việc khiến Nam Chu vui vẻ là gì, cho nên không ý kiến.

Tới câu hỏi thứ hai, anh tưởng rằng cậu sẽ trả lời là em gái nên không xen vào.

Nhưng lần này anh thầm nghĩ, mình đã biết được đáp án rồi.

Ngọn hải đăng sáng lấp lánh giống như một con mắt đến từ quá khứ, nhìn chằm chằm bọn họ.

Xung quanh bọn họ là biển lớn, là nơi ôm ấp ất cả những câu chuyện.

Những câu chuyện bí mật, khiến người ta đau buồn, khiến máu nóng sôi trào.

Điều này khiến Giang Phảng nhớ tới rất nhiều.

Bao gồm cả chuyện anh và Nam Chu đứng trên đường “Phồn Hoa”, đường bay như tuyết bao quanh họ, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

Bao gồm cả chuyện… anh điên cuồng vươn đầu lưỡi vào khoang miệng mang mùi máu tanh của Nam Chu.

Bao gồm cả nụ hôn trong cơn xúc động tràn đầy mùi rượu ngay ở rừng rậm trong màn chơi “Căn nhà kẹo” ban nãy.

Bọn họ chỉ trải qua ba cái hôn có thể coi như thân mật.

Nam Chu đã mất đi một đoạn ký ức, nhất định cậu sẽ lựa chọn cái cuối cùng.

Nhưng Giang Phảng tin tưởng, với sự ngây thơ và tiêu chuẩn phán đoán về tình cảm riêng biệt của Nam Chu, hormone sinh ra khi ấy tuyệt đối không thể vượt qua hai lần trước.

Giang Phảng dường như có thể dự đoán được kết cục chắc chắn cậu sẽ đáp sai.

Trải qua mười phút im lặng và suy tư, Giang Phảng chợt cử động.

Một tay anh bám vào rìa tảng đá, mang theo cẳng chân không thể cử động, tung người nhảy xuống khỏi tảng đá ngầm như một tiên cá.

“Thùm” một tiếng, anh biến mất trong cảnh biển xanh màu ngọc bích.

Tiếng Giang Phảng nhảy vào biển đã làm ảnh hưởng tới suy nghĩ của Nam Chu.

Quay đầu lại nhìn tảng đá trống không, Nam Chu giật mình.

– Anh Phảng?

Không ai trả lời.

Nam Chu chống tay lên tảng đá, nhích về bên đó một chút, định dựa vào mặt biển trong suốt dưới ánh trăng để tìm tung tích anh.

Cậu nhìn thấy một đôi sứa kéo theo chiếc đuôi sáng xinh đẹp, kết bạn dạo chơi trong màn nước.

Cơ thể và chiếc đuôi màu xanh Sapphire của chúng quấn lấy nhau, giao phối dịu dàng triền miên.

Nam Chu đang bị phân tán sự chú ý thì một bóng đen trồi lên chỗ tảng đá cậu đang ngồi, ào một tiếng, bọt nước bắn tung tóe lên mặt Nam Chu, chảy dọc xuống theo gò má cậu.

Áo len dán vào cơ bắp của Giang Phảng, hiện ra những đường nét cơ thể rõ ràng.

Mái tóc dài màu bạc rủ xuống bên vai.

Những giọt nước nhạt màu dính trên hàng mi màu bạc, phản chiếu ánh sáng của nước biển cùng ánh trăng ngà, tỏa ra màu sắc dịu dàng lạ lẫm, nhưng lại thu hút tới mức không ai có thể rời mắt.

Giang Phảng nắm lấy những ngón tay của cậu:

– Bạn Nam cúi đầu xuống đi.

Nam Chu ngạc nhiên:

– Anh …

Trong mắt Giang Phảng như có ánh lửa bao bởi làn nước biển dịu dàng:

– Tôi dạy cậu hôn.

Không đợi Nam Chu có phản ứng gì, Giang Phảng đã mỉm cười, vươn tay ấn sau cổ cậu.

Điều này khiến Nam Chu vô thức tránh về phía sau mới phát hiện mình đã không còn đường lùi nữa rồi.

Giang Phảng ngước mắt lên nhìn cậu, các đốt ngón tay dính nước biển cởi khuy áo cổ cậu ra:

– Hôn phải tập trung.

Thời gian Giang Phảng sống trong thế giới ngầm dài tới mức bản thân anh còn không nhớ rõ.

Cho dù bản thân mình không chơi bời, nhưng anh cũng biết ưu thế của mình ở đâu.

Ánh mắt phải ngập ngừng ra sao, sau khi làm ướt quần áo phải thế nào mới lộ ra xương quai xanh, lưng và vai phải tạo thành góc độ thế nào mới thu hút ánh mắt ở một góc nhìn riêng biệt.

Nam Chu không hiểu mấy chuyện này, chỉ biết thế nào là đẹp.

Như vậy cũng đủ rồi.

Quả nhiên Nam Chu mắc câu, khẽ hỏi:

– Tôi phải… làm thế nào?

Giang Phảng khẽ phát ra nụ cười nhẹ từ xoang mũi:

– Cúi xuống.

Nam Chu làm theo.

Giang Phảng mượn sức đẩy của mặt nước, để nửa cơ thể mình ló ra khỏi mặt nước.

Một tay ôm gáy cậu, một tay ôm lấy cổ áo đã bị tháo lỏng, đôi môi châu nhẹ nhàng chạm vào hầu kết Nam Chu.

Nam Chu không né tránh, để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Giang Phảng chỉ chạm nhẹ xong rời đi ngay, làn da bị anh chạm vào cháy bỏng kỳ lạ, giống như có vật sống đang dán ở hầu kết, cảm giác tê tê lan tới tận sâu trong lòng.

Giang Phảng cười, ngón út đẩy mở khuy áo, ngón trỏ chậm rãi trượt vào làn da bên dưới.

Anh bóp chặt tay Nam Chu, há miệng cắn vào cổ áo cậu.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế đấy, lướt qua vai Nam Chu, thờ ơ liếc nhìn Lý Ngân Hàng và nàng tiên cá với hai gò má như thể sắp bốc hơi.

Ánh mắt của anh im lặng yêu cầu mọi người nhìn đi chỗ khác.

Tiên cá ngoan ngoãn đưa tay che mắt lại.

Lý Ngân Hàng tự giác lặng lẽ dùng bàn tay dịch chuyển cơ thể liệt nửa người của mình một trăm tám mươi độ, ngẩng đầu nhìn trời, tim đập như trống.

Khi Giang Phảng nhìn hai người, Nam Chu nhìn đàn sứa lam thân thiết dưới chân anh, hô hấp dần trở nên gấp gáp.

Lần đầu tiên có người dạy Nam Chu làm thế này, hoàn toàn khác với trước đây cậu toàn tự học.

Cậu cảm thấy có gì đó không đúng.

Tất cả đều không đúng.

Tim cậu nóng ran, mặt cũng nóng, cả cơ thể cậu nóng bừng, dẫn tới cả xương cốt cũng trở nên căng cứng.

Cậu chỉ biết đờ người, cảm thấy hít thở khó khăn.

Giang Phảng là người phát hiện vấn đề trước Nam Chu.

Ngón tay lành lạnh của anh vuốt ve khóe môi Nam Chu, nói với vẻ buồn cười:

– Phải hít thở chứ…

Nam Chu chậm rãi thở ra một hơi:

– … Phù.

Xác nhận Nam Chu có thể khôi phục năng lực hít thở, Giang Phảng áp môi lên trán cậu, dịu dàng nói:

– Cúi người thấp hơn một chút.

Khi Nam Chu chủ động ngả người về phía trước, đôi môi dịu dàng của Giang Phảng bất ngờ áp lên.

Giang Phảng chịu ảnh hưởng rất nhiều từ hoàn cảnh sống trước đây cho nên đã thực hiện màn khởi đầu rất tốt.

Bởi vậy, cho dù kỹ thuật hôn của anh còn ngây ngô, thậm chí đầu lưỡi vẫn còn ở nguyên vị trí trong miệng, cái hôn này chắc chắn sẽ không quá qua loa.

Nam Chu chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào hàng mi khẽ rung khi Giang Phảng nhắm mắt.

Quan sát một lúc, cậu chủ động vươn tay vén tóc rủ xuống ra sau tai cho Giang Phảng.

Giây phút đầu ngón tay chạm vào vành tai, Nam Chu như đã mở ra công tắc nào của anh.

Cậu chỉ cảm thấy, Giang Phảng bất ngờ hôn sâu hơn.

Cảm giác xâm lược của toàn thân anh truyền tới khoang miệng, càn quét trong nó, Nam Chu mơ màng, cơ thể dần xuất hiện phản ứng kỳ lạ.

Vùng bụng dưới co thắt lại và nóng lên, Nam Chu bất giác đặt tay lên đó.

Dòng điện nhỏ chuyển động trong tim rồi lan ra toàn thân cậu.

Nam Chu luôn là một người nắm rõ cơ thể mình trong lòng bàn tay, phản ứng không bình thường này khiến cậu chẳng biết phải làm sao.

Giống như lúc gặp trăng tròn, cậu không thể làm được gì.

Cậu bị hôn tới mức chỉ có thể phát ra mấy âm thanh triền miên nho nhỏ.

Khi Giang Phảng kết thúc bài giảng hôn kéo dài hai phút, đường nét cảnh tượng trước mắt cậu đều trở nên mơ hồ.

Nam Chu hỏi với giọng không chắc chắn lắm:

– Đây là hôn à?

Giang Phảng:

– Ừ.

Nam Chu xoa cằm, nghiêm túc suy nghĩ:

– Cảm giác rất kỳ quái.

Không đợi cậu nhận ra rõ ràng, tiên cá ở bên cạnh che mắt, môi run run nhắc nhở:

– Đã đến giờ rồi.

Gò má Giang Phảng ửng đỏ, anh thoải mái dang tay ra, mỉm cười với Nam Chu giữa biển nước mênh mông.

Anh lật người về phía sau như giao nhân, nhanh nhẹn chìm xuống trong màn nước.

Nam Chu xoa xoa khóe môi, vừa cảm nhận lại vừa đưa ra đáp án chính xác:

– Cái hôn ấn tượng sâu sắc nhất… vừa mới xong.

Hết chương 117

Lời tác giả:

Vì biển ký ức quá mức xảo trá, để tránh trả lời sai câu hỏi nên đành sáng tạo ký ức ngay tại chỗ.

- -----oOo------