Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 171: Tà giáng mười bảy



***

Nam Chu cảm nhận được rõ ràng cậu vừa vặn vào không khí.

Ban đầu con quái vật mang gương mặt của cậu có thực thể, nhưng khi cậu vặn gãy cổ nó, nó lại biến mất.

Đầu ngón tay cậu chỉ xẹt qua nước biển lạnh như băng.

Nam Chu trồi lên khỏi mặt biển.

Sương mù đã dày đặc như nước biển, thậm chí còn mang theo cả lực cản.

Ánh trăng vẫn sáng ngời như vậy, chỉ khi chiếu vào lớp sương mù dày, nó lan ra, trở nên mỏng manh và hỗn loạn chẳng khác nào đập trứng vào trong nước.

Nam Chu tháo kính lặn xuống, nhìn chằm chằm vào sâu trong sương mù, rất nhanh sau đó lông mi cậu thấm ướt những giọt nước nhỏ.

Hàng mi rủ xuống, đôi mày khẽ chau.

Cậu lo Giang Phảng cũng sẽ gặp phải chuyện tương tự.

Trong mắt cậu, Giang Phảng và bản thân cậu khác nhau, Giang Phảng là con người yếu ớt.

Bất cứ ai bị bỏ rơi trong một vùng biển ngập tràn những sinh vật không rõ tên, không có chỗ để dựa vào, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy thi thể của bản thân, thì phải đến tám mươi phần trăm sẽ điên mất.

Nam Chu cũng không hét lớn, chỉ lặng lẽ đạp nước một hồi.

Cậu cụp mi, trong mắt không có bất cứ cảm xúc nào.

Cậu nghiêm túc nghĩ về Giang Phảng cùng với cách giải quyết vấn đề.

Ngay khi cậu đang xuất thần thì một bóng đen vọt tới bên chân cậu nhanh như tên rời cung.

Từ trong bóng đen mơ hồ và bành trướng, một bàn tay vươn ra tóm lấy cổ chân Nam Chu.

Bàn tay phù thũng định nắm lấy cổ chân Nam Chu kéo cậu xuống đáy biển sâu.

Bóng đen kia còn chưa lại gần, Nam Chu đeo sẵn kính lặn đột ngột khéo léo xoay mình, mặt đối mặt, thản nhiên nhìn thi thể của chính mình.

Sức mạnh kia mang sức sống của sinh vật, bị Nam Chu dọa sợ, vô thức lùi về sau.

Bấy giờ, Nam Chu tận mắt chứng kiến rõ ràng quá trình nó biến mất.

Nó có thể dung nhập vào trong nước, nhoáng lên trong gợn sóng biển lăn tăn rồi hoàn toàn lặn mất tăm.

Nam Chu dựa vào lực hông, ngả người trong nước, quan sát thế giới sắc màu kỳ quái dưới nước xong, cậu ngoi lên lần nữa.

Cậu chắc chắn đây là giáng đầu.

Chẳng qua tại sao tự dưng giáng đầu lại đột ngột xuất hiện trong biển?

Người đứng sau điều khiển người giấy dính dịch thi thể đến và thao tác vị khách xui xẻo trong phòng khách sạn bên cạnh có khả năng rất cao chính là người dùng giáng đầu thao tác con sóc.

Giáng tìm vị trí cần phải vẽ trận pháp trước.

Thuật giáng đầu phức hợp có thể gây nổ vật ở vị trí xa cũng phải dựa trên nền tảng của giáng tìm vị trí.

Sau khi hai bên thay phiên làm nổ đầu để thị uy, Nam Cực Tinh cắn chết con sóc kia, thả con chim quái dị bên trong ra.

Con chim kia luôn được khóa trong cơ thể con sóc nhờ thuật giáng đầu trên đuôi sóc.

Tóm lại, nếu như giáng đầu không dựa vào chất dẫn nhất định, không sắp đặt tốt từ trước, vậy thì nhất định phải thi triển ở khoảng cách gần.

Đặc biệt là loại giáng đầu mạnh có tính sát thương và công kích, còn tăng thêm tính kinh dị bằng cách biến ra gương mặt giống hệt mình thế này.

Nam Chu nghiêm túc phân tích con đường hăm dọa của đối phương, bắt đầu suy nghĩ tìm cách giải quyết.

Cách tốt nhất là bơi ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của giáng đầu.

Nhưng Nam Chu cảm thấy chuyện này không khả thi.

Ai biết được phạm vi của nó lớn đến đâu.

Một trăm mét? Một cây số? Mười lăm cây số?

Huống hồ, nếu giáng đầu khống chế vật sống như cá biển, giống cách đã làm với con sóc chim, vậy thì trừ phi cậu mọc vây, bằng không sẽ chẳng thể nào bơi qua nổi.

Về thuyền cũng không thực tế.

Giáng đầu có thể khiến biển nổi sương mù dày đặc, có thể khiến Giang Phảng, hướng dẫn viên và hai vị khách du lịch khác cùng biến mất, cho dù cậu có quay về địa điểm xuất phát cách đây 20 phút thì e rằng cũng chỉ có hải vực mù sương chờ đón cậu.

Không làm gì mà cứ để tiêu hao thể lực thế này, có lẽ cậu sẽ bị kéo xuống nước chết chìm hoặc hao hết thể lực rồi chết.

Nam Chu chậm rãi đạp chân, dòng nước khẽ chảy qua kẽ chân khiến cậu cảm nhận được rõ ràng hướng đi của hải lưu.

Cậu vươn tay xoa hết hơi nước trên mặt kính, tháo ống thở ra, thầm nghĩ đến yêu cầu không được vứt rác xuống biển của thuyền trưởng, cậu không vứt đi mà cầm trong lòng bàn tay.

Giang Phảng đang cầm bình oxy cấp cứu, vậy thì tốt.

Lỡ như anh có gặp nguy hiểm gì thì ít ra cũng có thể kéo dài thời gian, cho tới khi cậu đến cứu anh.

Giang Phảng đã từng nói với cậu, tùy tiện lặn xuống biển là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Một khi bị người ta bắt kéo sâu xuống đáy biển, rất có khả năng sẽ chết vì áp lực nước trước khi chết vì hết oxy.

Hiện tại, để nhanh chóng giải quyết vấn đề còn đến cạnh Giang Phảng, bảo vệ anh, Nam Chu muốn đi xem thử.

Cậu dang rộng cơ thể, chậm rãi hít sâu một hơi, để phổi của mình căng lên.

Dẫu biết con quái vật mang gương mặt mình đang vươn bàn tay ra từ trong màn nước lạnh băng nhưng cũng không hề làm rối loạn nhịp thở của Nam Chu.

Một bàn tay lạnh lẽo túm lấy cổ chân cậu.

Cơ thể cậu đột ngột chìm xuống.

Khi mở mắt ra, Nam Chu nhìn mặt biển trên đầu mình, lớp sương mù dày đặc bao phủ khiến mặt biển chẳng khác nào biển mây giữa không trung.

Nam Chu bình tĩnh để con ma nước kéo mình về phía trời sao lấp lánh ánh sáng của những loài sinh vật biển dưới chân.

Chiếc mặt nạ lặn được thiết kế theo quy cách lặn ống thở, xuống dưới nước năm đến tám mét vẫn có thể chịu được áp lực của nước.

Khi Nam Chu bị kéo xuống hơn mười mét dưới biển, cuối cùng nó cũng không chịu được áp lực nữa, nứt ra một khe nho nhỏ.

Áp lực từ bốn phương tám hướng ùa tới nhanh chóng đè lên lồng ngực Nam Chu, chèn ép màng nhĩ của cậu, khiến cậu rơi vào trạng thái nửa hôn mê.

Cũng may, vị trí giáng đầu quả thực cách cậu không xa, nằm trên khe biển cách đó chừng trăm mét.

Cách mặt biển tầm mười hai, mười ba mét.

Chiếc hũ giấu thấp thoáng trong rặng san hô xinh đẹp.

Thân hũ lớn nhưng miệng lại nhỏ hẹp, đường kính chỉ vào khoảng mười centimet.

Chiếc hũ mở ra, xung quanh xuất hiện những vòng xoáy khí kỳ lạ.

Nếu nó ở trên mặt đất, Nam Chu sẽ nghe thấy ngoại trừ tiếng nước ra còn một âm thanh khác.

Đó là âm thanh “ùng ục” tuyệt vọng phát ra từ miệng người chết đuối.

Đáng tiếc thay, âm thanh này đã bị đáy biển nuốt trọn.

Trước khi Nam Chu bị kéo đến gần hũ, một con bạch tuộc hình thể không nhỏ cảm thấy hứng thú với chiếc hũ, nó ló đầu định chui vào bên trong, xúc tua bám lên thành hũ.

Trong nháy mắt, có một sức mạnh còn mạnh hơn cả giác hút của nó kéo nó vào trong.

Rất nhanh, nó bị cái hũ đẩy ra.

Nói chính xác hơn là tràn ra ngoài.

Chỉ ở trong chiếc hũ vẻn vẹn có hai giây ngắn ngủi, nó phình to gấp mười mấy lần, hệt như một cái xác ngâm trong môi trường nước khép kín và tanh hôi hơn mười ngày.

Nó biến thành một khối thịt thối có tính đàn hồi.

Đôi mắt vốn dĩ nho nhỏ của nó phình nứt ra, hốc mắt nhão nhoét, con mắt cứ thế lăn ra bên ngoài.

Chiếc hũ cũng không vội vã, chậm rãi đẩy nó, chẳng khác nào quả trứng gà bị gõ nứt một khe to bằng móng tay, treo ngược lại, để cho lòng trắng trứng chậm rãi rỉ ra ngoài.

Bạch tuộc không phát ra tiếng kêu nhưng Nam Chu có thể cảm nhận được sự đau đớn của nó.

Chiếc hũ này kiên cố lạ thường, con bạch tuộc phình to bị đẩy ra ngoài từng chút một, rơi vào cát biển bên cạnh.

Hai giây trước con bạch tuộc còn tràn đầy sức sống, cơ thể vẫn còn ký ức.

Nó cử động các xúc tua trương phình của mình, bò được mấy bước thì chết.

Nam Chu đã bị kéo tới gần chiếc hũ.

Người bình thường sẽ không sử dụng được quá nhiều sức lực trong nước.

Lực cản và áp lực, là cái máy nén đáng sợ trời sinh.

Nam Chu trở mình, chống hai tay lên miệng chiếc hũ gần cậu trong gang tấc.

Trong hũ phản chiếu gương mặt xa lạ, trắng bệch, chứa đựng oán hận của một người đàn ông.

Anh ta mấp máy môi, lặng lẽ nói câu tiếng Thái.

Nếu Nam Chu có thể hiểu được tiếng Thái, lời người đàn ông nói trong hũ này khiến người ta phải rợn tóc gáy.

“A a, đau quá… gi.ết chết tôi đi, hoặc tôi sẽ giết cậu…”

“Chúng ta cùng nhau… cùng chịu đau đớn đi.”

Đáng tiếc Nam Chu không hiểu.

Cho nên đối với cậu mà nói, người đàn ông đang mấp máy miệng như con cá vàng.

Cậu chống cự lại sức mạnh như lốc xoáy, hai tay đặt bên cạnh miệng hũ, định bẻ nát nó.

Nhưng chiếc hũ dưới tay cậu vẫn chẳng hề hấn gì.

Còn con quái vật trong hũ như thể chịu cơn đau đớn cực lớn, càng phát điên hơn.

Hơn mười cánh tay vươn ra, thậm chí còn bao gồm cả xúc tu của con bạch tuộc vừa rồi cùng nhau quấn lên tay Nam Chu, hợp sức kéo cậu vào trong hũ.

Cảnh tượng trong hũ thoáng cái thay đổi.

Bên trong không chỉ có mỗi gương mặt kia.

Có hơn mười cái tay chân ngâm tới mức trắng bợt đang lăn lộn, co quắp, chuyển động.

Chúng nó không có thực thể, quấn lấy nhau như sương khói, cuối cùng tự quấn thành hình dạng bánh quẩy trong đau đớn.

Nam Chu không có hơi sức đâu mà quan tâm đến chuyện này.

Điều khiến cậu ngạc nhiên là cho dù cậu dùng sức thế nào thì cũng không thể phá hủy được chiếc hũ.

Lực hút mạnh khiến cho các khớp ngón tay của cậu đau đớn.

Mặc dù tạm thời nó chưa thể làm gì được Nam Chu, nhưng nếu Nam Chu buông tay, cậu không thể tìm được một nơi ẩn thân hoặc một thứ gì đó có thể giúp cậu thoát thân trong phạm vi mười mét quanh đây.

Cát mềm, san hô lỏng lẻo, cá di chuyển.

Cậu không thể nắm bắt được bất cứ thứ gì có thể mượn lực.

Huống hồ, Nam Chu chỉ dựa vào một hơi khí đã chống chọi gần ba phút.

Không khí trong phổi đã vẩn đục, lồng ngực như có lửa thiêu khiến cho thị lực của cậu cũng trở nên mơ hồ.

Tiếng nước dần trở nên tĩnh lại, chỉ có cơ thể Nam Chu từng bước rơi vào đường cùng.

Cậu cảm nhận được rõ ràng toàn bộ quá trình những vụ nổ nho nhỏ trong cơ thể cậu.

Dễ dàng nhận thấy tình hình hiện tại.

Nếu còn tiếp tục thế này, có lẽ Nam Chu sẽ chết đuối, hoặc không thể hít thở mà buông tay chống lại sức mạnh kia, sau đó bị kéo vào hũ, trở thành một phần của mười mấy thứ kia.

Nam Chu cắn chặt răng.

Chẳng ai hay biết cậu đang ở một góc biển lớn, im lặng đấu tranh.

Cảm giác tuyệt vọng như sóng triều rất dễ khiến cho người ta nghẹt thở.

Nhưng Nam Chu không có tâm trạng để tuyệt vọng.

Nam Chu nhìn qua khe hở trên kính lặn, nhờ chút ánh sáng yếu ớt mỏng manh nơi đáy biển, cách từng làn nước biển lay động, cậu loáng thoáng nhìn thấy trên hũ có một hàng số đỏ sậm.

Có vẻ là ngày tháng.

Nam Chu thở ra bọt khí.

Oxy trong phổi của cậu đã chính thức cạn kiệt.

Bởi vậy, đây đã là sự cố gắng cuối cùng của cậu rồi.

Nam Chu nắm chặt ống thở, buông lỏng một tay, cầm đầu nhọn của ống thở đâm thẳng vào ngày tháng.

Khi chuẩn bị vạch xuống, sức mạnh trong hũ đột ngột tăng vọt.

Bởi vì thiếu oxy, thể lực của Nam Chu đã đạt tới mức cực hạn, cơ thể mất thăng bằng, cả người ngã thẳng vào trong hũ.

Bỗng, một sức mạnh quái dị quen thuộc ập tới từ phía sau, kéo cậu về hướng ngược lại.

Trong lúc lôi kéo, Nam Chu cố thăng bằng, tranh thủ được chút thời gian.

Cậu dùng sức vạch xuống xóa mất một góc của ngày tháng đỏ sậm trên thân hũ.

Lực hút cực lớn trong hũ chợt biến mất.

Nam Chu mất hết sức lực cũng bị sức mạnh quái dị khác kia ảnh hưởng, một tay bám chặt chiếc hũ đã mất đi tác dụng, cơ thể ngả ra phía sau.

Nhưng đón nhận cậu không phải chiếc hũ đen sì, tay chân vặn vẹo và cảm giác đau đớn không thở nổi.

Là Giang Phảng.

Giang Phảng ôm lấy eo Nam Chu, nhanh chóng tháo bình oxy mình đang đeo cho cậu, bảo cậu ngậm vào miệng.

Không khí trong lành ùa vào phổi, Nam Chu hít sâu một hơi, nhất thời có phần choáng váng, mơ màng ngẩng đầu nhìn anh.

Giang Phảng không nóng lòng bơi lên ngay mà dẫn Nam Chu chậm rãi bơi gần hai phút sau đó hai người mới từ từ ngoi lên, để tránh việc áp lực nước thay đổi đột ngột làm cậu bị thương.

Sương mù trên mặt biển đã tan đi từ khi nào.

Giang Phảng xoa lỗ tai Nam Chu, giúp cậu lấy nước bên trong, sau đó lại giúp cậu vén lọn tóc ướt dính bên môi ra sau gáy.

Khóe mắt Nam Chu ngâm nước tới mức ửng đỏ, cậu ngoan ngoãn để mặc anh xử lý, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Cậu nghe thấy tiếng Giang Phảng bật cười:

– Nhìn xem, làm nhóc người giấy của tôi biến thành thế nào rồi này.

Nam Chu vươn tay chạm vào môi anh, ấm áp quá.

Cả tai cũng nóng lên.

Bấy giờ trái tim Nam Chu mới chậm rãi đập thình thịch.

Cậu mở miệng mới phát hiện giọng mình khàn khàn.

– Anh đã nói đáy biển rất nguy hiểm.

Giang Phảng gật đầu:

– Tôi biết.

Nam Chu:

– Vậy anh xuống dưới làm gì?

Giang Phảng cười như gió xuân:

– Xuống vớt nhóc người giấy.

Dưới ánh trăng sáng ngời như bạc, Nam Chu chợt lao tới ôm chặt cổ Giang Phảng.

Môi cậu khẽ chạm vào mạch cảnh đang đập mạnh của anh, có xúc động muốn cắn nó một cái.

Để khống chế bản thân, cậu lùi về phía sau.

Giang Phảng tưởng rằng cậu coi mình như chiếc phao, bật cười ha ha.

… Cho tới khi đôi môi củ ấu mỏng manh kia chủ động chạm vào môi anh.

Hết chương 171

Lời tác giả:

Anh Phảng: Hôn mắt, hôn khóe môi, hôn tai, hôn tất cả ngoại trừ môi.

Meo Meo: Hôn môi w

- -----oOo------