Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 302: Con kiến hai mươi lăm



***

Giờ đây, tất cả những hành vi lạ lùng của Nam Chu đều trở nên hợp lý.

Bao gồm cả hành vi cậu đang ngồi yên ở đây tự dưng lại đi đập vỡ kính quầy báo, cũng có lời giải thích phù hợp.

Nam Chu cũng thừa nhận điểm này:

– Khi tôi vẽ được một nửa, tôi phát hiện mình có thể giải thích được phần lớn những thứ trên tàu, chỉ có quyển tạp chí là không biết từ đâu ra.

Trước khi vào phó bản, bọn họ đã kiểm kê một lượt tất cả đạo cụ có trong tay, chia cho mỗi người theo nhu cầu.

Đạo cụ duy nhất có hình thức tạp chí mà bọn họ cầm trong tay chính là quyển [Tạp Chí Khmiêu Gợi] có tác dụng thu hút sự chú ý.

Song kiểu dáng hoàn toàn khác biệt.

Cho nên Nam Chu định tới quầy báo nghiên cứu thử.

Nhưng Nguyên Minh Thanh nhớ rõ chỉ vừa mới đây thôi, khi tiếng kính vỡ thu hút sự chú ý của anh ta đi tới quầy báo, Nam Chu không hề đứng trước giá báo chí.

Nam Chu đưa ra câu giải thích cho việc này:

– Tôi không hiểu nhiều về mấy nhãn hiệu nước uống.

– Nam Chu nói – Tôi tưởng rằng tất cả mọi chai đồ uống đều có hình dạng như trong hệ thống.

Không ngờ có đủ loại màu sắc, đều rất đẹp.

… Mặc dù thời gian và hoàn cảnh đều không đúng, song nghe miêu tả của Nam Chu, Lý Ngân Hàng không nhịn được tưởng tượng đến dáng vẻ con mèo hoang hùng hổ nhảy vào cửa sổ kiếm ăn, kết quả bị hấp dẫn bởi những món đồ chơi cho mèo chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Nhưng ngay sau đó, cô chẳng thể vui nổi.

Nguyên Minh Thanh:

– Vậy nên, quyển tạp chí kia…

Nam Chu nhìn Nguyên Minh Thanh, gật đầu, tán đồng với phán đoán của anh ta:

– Ừ.

– Quyển tạp chí tôi nhìn thấy trên tàu chính là quyển tạp chí anh thuận tay cầm đi khi tới xem tôi làm gì.

Nguyên Minh Thanh đổ mồ hôi lạnh.

Anh ta phát hiện tất cả mọi chuyện hình thành một vòng tròn khép kín kỳ lạ.

Vì Nam Chu nhìn thấy quyển tạp chí để mở trong toa tàu số ba, nhưng không biết nguồn gốc của nó, vậy nên mới phá quầy báo ra điều tra thử.

Anh ta nghe tiếng động đi tới, không muốn tỏ ra quá quan tâm nên đã thuận tay lấy quyển tạp chí kia đi.

Nam Chu phát hiện quyển tạp chí mà anh ta cầm đi chính là quyển mà cậu nhìn thấy trên tàu bèn vô ý nhìn nó nhiều hơn.

Vì cái nhìn này của Nam Chu mà anh ta sinh nghi với quyển tạp chí, cuối cùng mang nó lên tàu mở ra xem.

Do đó quyển tạp chí xuất hiện trên tàu, trở thành một phần tương lai mà Nam Chu đã nhìn thấy.

Từ đầu đến cuối đều ăn khớp với nhau, vô cùng hoàn hảo.

Điểm cuối của chuyến tàu này quả thực là “tương lai” như những gì nam tiếp viên đã nói.

Nhưng là một tương lai đầy máu tươi.

Cũng có thể sẽ là một tương lai tràn ngập ánh sáng vì được sửa chữa.

Nam Chu lẩm bẩm:

– …Mặt Mobius

Lý Ngân Hàng đã từng nghe thấy danh từ này.

Đại khái chỉ một dải giấy xoay 180 độ một đầu và nối vào đầu kia.

Nếu đặt một chú kiến lên trên sẽ xuất hiện hiện tượng kỳ quái:

Trong điều kiện không đi ra khỏi viền giấy, con kiến có thể bò quanh cả hai mặt dải giấy này.

Ví dụ con kiến là ví dụ thông dụng khi nhắc đến khái niệm mặt Mobius.

Bởi vậy, giáo viên dạy khái niệm này cho cô đã từng đùa với bọn họ, trên thế giới này có thêm một mặt Mobius thì sẽ có thêm một chú kiến phải chịu khổ.

Bọn họ chính là lũ kiến bị đặt trên mặt Mobius mà chẳng hay biết gì.

Dải giấy tồn tại trong hư vô dẫn dắt bọn họ bước lên, chỉ cho bọn họ thấy con đường không thể quay đầu.

Nhưng trong mắt Lý Ngân Hàng, không khó để phá vỡ vòng tuần hoàn này.

Chỉ cần con kiến bằng lòng nhảy ra khỏi dải giấy thì có thể kết thúc vòng tuần hoàn địa ngục không bao giờ dừng lại ấy.

Điều kiện tiên quyết là bọn họ nhất định phải tin tưởng thông tin Nam Chu đưa ra.

Bởi vì điều này, Nam Chu đã phải trả giá bằng rất nhiều nỗ lực.

Để lấy được lòng tin, cậu chịu ngồi cô độc một mình trong sương mù dày đặc mấy tiếng đồng hồ.

Trước giờ Lý Ngân Hàng luôn tin tưởng Nam Chu vô điều kiện.

Dựa vào ánh đèn pin, cô lén lút liếc nhìn Trần Túc Phong và Nguyên Minh Thanh, phát hiện bọn họ chẳng hề nghi ngờ khiến cô không khỏi thở ra một hơi.

Chứng cứ Nam Chu đưa ra quá mức xác thực, ngay đến cả Nguyên Minh Thanh cũng không thể không tin.

Giấy vừa mới xé, không có khả năng ngụy tạo từ trước.

Hành vi kỳ lạ của Nam Chu khiến Nguyên Minh Thanh vô cùng chú ý đến cậu, vẫn luôn nhìn trộm cậu qua ô cửa kính.

Các toa tàu thông suốt, Nam Chu không thể lẻn lên tàu để ngụy tạo hiện trường.

Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng Lý Ngân Hàng thông đồng với cậu.

Lý Ngân Hàng là người thứ ba quay về nhà ga, ngay sau anh ta.

Nguyên Minh Thanh quan sát từng cử chỉ hành động của cô, cô không có thời gian bàn luận kế hoạch với Nam Chu được.

Cho dù trong khoảng thời gian hiếm hoi cô ở chung với Nam Chu, Nguyên Minh Thanh cũng sử dụng máy nghe trộm để nghe.

Tất cả những sự kiện ngẫu nhiên diễn ra trên tàu đều xuất hiện sau khi Nam Chu từ chối bước lên.

Anh ta có thể chắc chắn, Lý Ngân Hàng không có thời gian và không gian nói với Nam Chu những thay đổi nhỏ diễn ra trên tàu.

Mặc dù vỏ chai nước ở toa tàu số 1 chưa lăn lóc, ghi chép khởi hành ở toa số 2 cũng chưa được điền thêm nội dung, chiếc bút bi vẫn còn kẹp nguyên trên tấm kẹp tài liệu cứng, nhưng dù sao vẫn có thể lý giải được sự sai lệch của những chi tiết này.

Nam Chu không thể dự đoán được những chuyện xảy ra ở tương lai xa hơn cũng dễ hiểu.

Sau khi nghĩ thông những chi tiết ấy, sắc mặt Nguyên Minh Thanh không khá hơn ngược lại càng thêm khó coi.

Anh ta đang cầm trong tay bức tranh về tương lai của toa tàu số hai.

Bức tranh này, theo lý mà nói thì không máu me như ba toa cuối, cũng không thể hiện trực quan “tương lai đang diễn ra” như toa 1 và 3.

Có thể nói, tất cả những chuyện xảy ra ở toa số 2, đến thời điểm này vẫn chưa xảy ra.

Anh ta dùng đèn pin trong tay soi thẳng vào một góc bức tranh, sắc mặt vô cùng kỳ quái.

Cách màn sương, đương nhiên Lý Ngân Hàng không thể kịp thời nắm bắt biểu cảm của mỗi người.

Lý Ngân Hàng hoàn toàn không phát hiện ra Nguyên Minh Thanh đang căng thẳng, cô khẽ nói:

– Vậy chúng ta nên làm gì?

– Tất cả những chuyện mà hiện tại chúng ta đang làm đều đang khởi động tương lai.

– Nam Chu nói – Muốn thoát khỏi tương lai, chúng ta chỉ cần khiến tương lai không thể xảy ra vào giai đoạn này là được.

Điều này giống y như những gì Lý Ngân Hàng đã nghĩ.

Chỉ cần cắt đứt dải giấy, mặt Mobius sẽ được cởi bỏ.

Nhưng Lý Ngân Hàng vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô nhớ trên biểu ghi chép khởi hành ghi số người là 4.

Nói cách khác, trong số năm người của Lập Phương Chu chỉ có bốn người lên tàu và một người sẽ bị bỏ lại?

Là anh Phảng không trở về ư?

Hay trước khi lên tàu bọn họ xảy ra tranh chấp, giế.t chết một người, từ đó chôn xuống mầm mống của mối tai họa ngầm?

Kết quả suy nghĩ của cô vừa bay đến đây, Nguyên Minh Thanh ở bên cạnh đã bắt đầu sinh sự.

Anh ta cắn răng:

– Vậy cậu định làm thế nào để tương lai “không thể” xảy ra?

– Tôi vẫn chưa nghĩ xong.

Nam Chu nhìn Nguyên Minh Thanh bằng đôi mắt đen láy ướt sương mù, nhìn tới mức hắn bốc hỏa.

Nguyên Minh Thanh tức giận:

– Cậu vẫn không định lên tàu có đúng không?

Nghe lời Nguyên Minh Thanh nói, Lý Ngân Hàng cảm thấy khó hiểu.

Cô còn chưa kịp nghĩ “vẫn” có nghĩa gì, vội lắc đầu:

- … Không đúng, không đúng.

Cô dùng đèn pin chiếu xung quanh, phát hiện bức tranh toa tàu số hai đang nằm trong tay Nguyên Minh Thanh bèn giơ tay chiếu đèn pin qua đó, chỉ thẳng vào vị trí biểu ghi chép khởi hành.

– Mọi người nhìn xem, chẳng phải ở đây có bốn người hay sao…

Trần Túc Phong đứng cạnh khẽ bổ sung một câu:

– Nam tiếp viên cũng lên tàu.

Lý Ngân Hàng sững người, màng nhĩ chợt ù một tiếng, nổ đùng đoàng.

… Đúng vậy, bốn người, không phải “bốn hành khách”.

Tư duy theo quán tính khiến cô cho rằng cuối cùng bọn họ sẽ có bốn người thành công lên tàu.

Vào tiếng thứ ba khi Nam Chu trở về, cậu hỏi nam tiếp viên lát nữa ai sẽ lái tàu.

Nam tiếp viên nói anh ta sẽ lái.

Lúc ấy, Lý Ngân Hàng ngồi trên tàu nghe thấy rõ ràng, nhưng không nghĩ nhiều.

Cho tới hiện tại, cô mới hiểu dụng ý của Nam Chu khi hỏi như vậy.

Nghĩ theo chiều hướng này, máu ở tay chân Lý Ngân Hàng thoắt cái đông lạnh.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Nam Chu gọi tất cả những điều này bằng cái tên bẫy thời gian.

Máu cô như chảy ngược, lòng bàn tay tê cứng, cô khẽ nói:

– Tổng cộng có bốn chiếc bẫy thời gian đúng không?

Nghe cô nói vậy, cuối cùng Nam Chu cũng quay sang nhìn cô, im lặng gật đầu tán thành.

Trần Túc Phong không hiểu:

– Có ý gì?

Cậu ta không thể hiểu cũng là chuyện thường.

Lúc Nguyên Minh Thanh đầu hàng đã từng kể câu chuyện sự thật tại sao Vạn Vật Hấp Dẫn tồn tại.

Địa cầu chính là một thế giới phó bản độc lập.

Để có thể hưởng thụ trò chơi một cách tốt hơn, người không gian đa chiều từng điều chỉnh thời gian của trái đất nhanh hơn thời gian của bọn họ.

Trái đất trải qua vạn năm, trong mắt bọn họ chỉ ngắn ngủi một ngày.

Bọn họ làm vậy chỉ vì muốn tăng tốc độ tiến hóa của các loài sinh vật, trải nghiệm sự xinh đẹp của số liệu ngẫu nhiên va vào nhau khi tiến hóa với vận tốc ánh sáng.

Sau này, bởi vì thuật toán quá mức chân thật, khủng long trên địa cầu tuyệt chủng, người không gian đa chiều mất đi hứng thú với địa cầu, bèn vứt bỏ nó.

Chuyện này chứng tỏ rằng bọn họ có thể điều chỉnh sự chênh lệch thời gian giữa phó bản và phó bản.

Đây cũng là lý do mà người không gian đa chiều chia bọn họ vào năm phó bản nhỏ khác nhau tự mình chiến đấu trong phó bản lớn cuối cùng.

Lý Ngân Hàng đã bỏ qua chiếc bẫy thời gian này.

Cô tái mặt phân tích với Trần Túc Phong cũng thuận tiện làm rõ suy nghĩ của mình.

Cô nói:

– Người không gian đa chiều diễn cho chúng ta xem trước “tương lai”.

Thứ nhất, bọn họ biết tất cả chúng ta đều trở về.

Thứ hai, bọn họ biết được thứ tự trở về của chúng ta.

Trần Túc Phong ngạc nhiên, cúi đầu suy nghĩ cẩn thận một hồi, nói chắc chắn:

– Không thể làm được hai chuyện này.

Đúng, trên lý thuyết thì không thể.

Cho dù chuyện Trần Túc Phong hiến tế đồng đội hay chuyện Lý Ngân Hàng thay Nam Cực Tinh chiến đấu đều là hành vi bột phát của cá nhân.

Lỡ như Lý Ngân Hàng hoàn toàn không có ý định hi sinh bản thân mà cực khổ chơi đến cuối cùng, kết quả hoàn toàn bỏ lỡ chuyến tàu thì sao?

Hoặc lỡ như Trần Túc Phong không phản kháng thành công, bị đồng đội hiến tế mất.

Hoặc giẫm vào bẫy trong mộ, không được tính “tự nguyện hi sinh” và thua luôn thì sao?

Đừng nói đến bọn họ, ngay cả Nguyên Minh Thanh thoạt nhìn có thể ăn chắc chín mười phần phó bản kia cũng có khả năng bị đạn lạc trong phó bản bắn chết.

Giả thiết thời gian ở nhà ga và thời gian phó bản nhỏ đồng bộ, làm sao người không gian đa chiều có thể diễn được ra tương lai của bọn họ, đồng thời thể hiện cho Nam Chu – người đầu tiên quay về nhìn thấy được?

Lý Ngân Hàng quyết định hi sinh bản thân vào lúc phó bản đã diễn ra được mười bốn tiếng.

Khi ấy Nam Chu đã nhìn thấy tương lai của chuyến tàu rồi.

Song, đúng theo lời Trần Túc Phong đã nói, người không gian đa chiều không thể dự đoán được tương lai.

Nếu bọn họ có thể dự đoán trước được tương lai, ban đầu cũng sẽ không cuồng vọng nhất thời mà đồng ý trao đổi nguyện vọng với Giang Phảng, cũng sẽ không bốc đồng lựa chọn đánh bài với Giang Phảng quyết chiến xem ai là đội hạng nhất.

Nhưng, nếu….

Lý Ngân Hàng cất giọng run run hỏi Trần Túc Phong:

– Nếu, người không gian đa chiều tạo chênh lệch thời gian thì sao?

– Nếu đây không phải… lần đầu chúng ta tập hợp ở nhà ga thì sao?

Hết chương 302

- -----oOo------