Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 87: Ngày dài vĩnh hằng chín



***

Trên bậc thang “Đảo Vườn”.

Một đôi người chơi trẻ tuổi khoác giỏ chào hàng hoa quả nhà tự trồng đi ngang qua bọn họ.

Cô gái nhiệt tình mời bọn họ mua hoa quả bằng giá thấp hơn cửa hàng để đổi lấy tích điểm.

Nam Chu mua mười quả táo của đôi tình nhân.

Vừa nhìn thấy táo, Nam Cực Tinh lập tức từ bỏ chú chuồn chuồn nó đang nhìn bằng ánh mắt chờ mong, nhảy thoăn thoắt lên ngực Nam Chu, hưng phấn giẫm tới giẫm lui.

Thấy vậy, Lý Ngân Hàng nói:

– Cho Nam Cực Tinh quả trong tay cậu đi.

Nam Chu:

– Không được.

Lý Ngân Hàng:

– Nó đã ăn được một nửa rồi, cậu cũng đâu ăn tiếp được.

Nam Chu:

– Khác nhau.

Dứt lời, cậu cất quả táo nham nhở vào trong ô vật phẩm, chia cho Giang Phảng và Lý Ngân Hàng mỗi người một quả táo tươi, mình cũng lấy một quả.

Cậu bẻ quả táo làm đôi, dùng tay khẽ bóp nửa quả nát ra, đưa tới trước mặt Nam Cực Tinh.

Nam Cực Tinh dùng móng vuốt nâng niu nửa táo nát, vùi đầu vào ăn.

Lý Ngân Hàng nâng quả táo lên chậm rãi cắn.

Cô cảm thấy một người đàn ông bình thường bóp vỡ nửa quả táo cũng không có gì lạ.

Đút Nam Cực Tinh xong, Nam Chu cũng khẽ cắn một miếng.

Độ ngọt, mùi hương, vị của táo sản xuất ở “Đảo Vườn” không khác gì nhiều so với táo trồng ở trước cửa phòng cậu.

Cậu có thể xác định cô gái kia đã mua hạt giống ở “Đảo Vườn”.

Ở “Đảo Vườn”, táo thế này có cả đống.

Từng cây táo đỏ bạt ngàn.

Tại sao phải để lại quả táo đã bị Nam Cực Tinh gặm nham nhở kia chứ.

Về đoạn hồi ức mà mình đã mất đi, cậu chỉ có thể truy ngược dòng đến đoạn quả táo rơi xuống lăn vào ban công.

Sau khi tỉnh dậy trên xe bus, trong tay cậu có một quả táo.

Cậu biết, từ đó trở đi, mình đã đi qua một đoạn đường, quen biết một số người.

Trong đầu cậu loáng thoáng một vài hình ảnh, khái niệm và câu chuyện quan trọng.

Nhưng nhớ kỹ thì hoàn toàn trống rỗng.

Dẫu vậy, có rất nhiều thứ đã được lưu lại trong đầu óc cậu.

Ví dụ như…

Cậu quăng phần hạt táo còn thừa vào chiếc thùng rác nắp xoay bằng sắt cách đó mười mấy mét, khiến nó lắc lư mấy vòng tại chỗ.

Nam Chu đứng dậy:

– Đi thôi.

Lý Ngân Hàng cầm táo:

– Không tìm người à?

Nam Chu lau nước táo dính trên tay:

– Làm hạng nhất.

Như vậy cô ấy có thể tìm tới tôi.

Đương nhiên, cũng có thể không bao giờ tới.

Nói thật, chấp niệm của Nam Chu với cô gái trồng táo không đặc biệt sâu.

Cậu chỉ muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân cô gái trồng táo vì cậu.

Cô gái ấy trồng cây táo tặng cậu.

Cây táo mọc ra quả táo.

Quả táo rơi khỏi lòng bàn tay cậu.

Trong sách nói, một người tên Newton bị quả táo đập trúng nên đã phát hiện ra định luật vạn vật hấp dẫn.

Nam Chu đuổi theo quả táo rơi xuống do định luật vạn vật hấp dẫn, để rồi mất đi ký ức của mình.

Tìm được nguồn gốc quả táo, phải chăng có thể tìm được đoạn ký ức mất đi?

Đương nhiên, không tìm được cũng không sao.

Quyết chí tiến lên, thắng trò chơi, hoàn thành tâm nguyện.

Cho dù nguyện vọng mà Nam Chu không hề do dự ước bên cạnh hồ ước nguyện cũng thuộc về một phần trí nhớ đã mất đi kia.

Tuy không thể đi tìm nguồn gốc, nhưng bản thân cậu vẫn dùng nó.

Đội ba người ai cũng mang tâm sự của riêng mình, bước xuống cầu thang chuẩn bị rời đi.

Khi đi hơn một trăm mét, một trận gió thổi tới quấn theo âm thanh khe khẽ nơi rừng cây nhỏ bọn họ vừa đi ngang.

Cái tai mẫn cảm của Nam Chu giật giật.

Giang Phảng cũng ngẩng đầu lên.

Trên ngọn cây trong cánh rừng bên cạnh có treo chiếc áo choàng đỏ của cô gái trong đôi tình nhân bán táo mà bọn họ vừa gặp.

Tay áo bắt chéo buộc trên ngọn cây.

Giống như một dấu hiệu ước định sẵn, gió thổi chiếc áo phần phật như cờ cá chép.

Ban nãy có mấy người muốn đi lên bậc thang này, nhưng khi nhìn thấy chiếc áo khoác từ xa đã lựa chọn rời khỏi.

Mỗi ngày đối với những người chơi đang vùng vẫy trong sống chết đều là ngày cuồng hoan trước tận thế.

Với bọn họ, bán sạch táo trong túi chính là chuyện đáng chúc mừng trong cuộc sống vô vọng của mình.

Vì thế, những người hiểu rõ quy tắc ngầm có thiện ý nhường không gian màn trời chiếu đất cho bọn họ tận tình buông thả.

Nghe thấy tiếng vang khe khẽ, Lý Ngân Hàng ho khụ khụ, mặt ửng đỏ:

– Đi thôi đi thôi.

Nam Chu đứng bên cạnh rừng cây, không nhúc nhích.

Giang Phảng:

– Sao thế?

Nam Chu chỉ về phía rừng cây:

– Bọn họ đang kêu.

Giang Phảng chẳng biết phải nói gì.

Lý Ngân Hàng cũng vậy.

Nam Chu:

– Áo khoác cũng rơi ở đây.

– Bọn họ gặp nguy hiểm rồi.

– Tôi đi xem thử.

Nghe vậy, hai người một người túm vạt áo, một người khoác lấy tay, khống chế cậu từ phía sau.

Nam Chu khó hiểu.

Lý Ngân Hàng kéo cậu lại:

– Anh, kệ họ, đi thôi, đi thôi.

Nam Chu không nhìn cô, tiếp tục ló đầu vào nhìn:

– Tôi nhỏ hơn cô.

Nhìn con mèo tò mò không thể kiềm chế này, Lý Ngân Hàng dở khóc dở cười.

Boss không biết ấy ấy sao.

Cô đảo mắt, phát hiện Giang Phảng đang cười tủm tỉm khoá chặt cánh tay Nam Chu, bèn trừng mắt rồi nháy mắt ra hiệu cho anh.

Còn cười được à? Khuyên đi.

Người anh thích chuẩn bị đi xem người ta ấy ấy kìa.

Nam Chu thực sự rất tò mò, cậu quay sang nhìn Giang Phảng:

– Bọn họ đang làm gì thế?

Giang Phảng nói mà chẳng hề lắp bắp:

– Cuộc họp vĩ đại khẩn cấp.

– Hoạt động thăm dò sự sống.

– Cuộc đua của hàng nghìn con ngựa.

– Ấn chuông phục vụ.

Nam Chu:

– Tất cả những lời này đều nói về cùng một việc à?

Giang Phảng:

– Cũng từa tựa thế.

Nam Chu bình tĩnh cảm thán:

– Ngôn ngữ thật uyên bác.

Giang Phảng nhìn mặt cậu, nói như thật:

– Đúng, lúc vừa tới Trung Quốc tôi cũng cảm thấy vậy đấy.

Giang Phảng nói mấy câu, thành công lừa sự chú ý của Nam Chu.

Lý Ngân Hàng đi theo sau, nhìn Nam Chu quay sang Giang Phảng hỏi linh tinh.

Không thể không nói, Giang Phảng thực sự có tố chất lừa gạt mèo con.

Giang Phảng và Nam Chu sóng vai đi, trong lúc dịu dàng trả lời câu hỏi, ánh mắt Giang Phảng bất giác nhìn bờ vai cậu.

Xương quai xanh khiến cho cổ áo sơ mi của cậu hơi mở rộng sang hai bên.

Giang Phảng ngây người.

***

Trước khi quyết định dẫn Nam Chu ra khỏi “Ngày dài vĩnh hằng”, Giang Phảng hỏi cậu:

– Cậu có cần mang theo số quần áo này không?

Nam Chu:

– Tôi có thể mang theo tủ quần áo của tôi không? Để quần áo bẩn vào trong tủ, nó sẽ tự động sạch.

Giang Phảng đặt tay bên môi, khẽ cười:

– Túi đồ của tôi không còn nhiều vị trí đâu.

Mang theo cậu không thành vấn đề, mang theo Nam Cực Tinh, tôi phải vứt súng đi.

Mang theo nhật ký tranh, táo và tập vẽ phác họa, tôi phải vứt đi ba món đồ khác.

Nếu như mang theo tủ quần áo, sợ rằng hơi khó.

Đây là lời thật lòng.

Số ô vật phẩm mà anh mở đều qua tính toán kỹ lưỡng, có bao nhiêu mở bấy nhiêu.

Mỗi đồ vật đều có tác dụng.

Nhưng không biết tại sao, sở thích thu thập của Giang Phảng lại phải nhường bước trước Nam Chu.

Trong lúc Nam Chu đang cúi đầu do dự, Giang Phảng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu, cười nói:

– Không sao, tôi cũng có quần áo.

Quần áo hệ thống cung cấp cũng không cần giặt.

Chỉ cần cậu không ngại mặc đồ tôi từng mặc là được.

Nam Chu “ừ” một tiếng.

Hệ thống túi đồ và thời trang là hai hệ thống độc lập.

Ngón tay Giang Phảng lướt qua giao diện trang phục, nhanh chóng bỏ qua mấy bộ váy Lolita bị hệ thống cưỡng chế cởi bỏ, bây giờ mặc cũng không tiện hành động.

Lục lọi một hồi, cuối cùng anh cũng tìm được một bộ thích hợp.

Một chiếc áo măng tô màu đen, ước chừng rất thích hợp với thắt lưng mảnh mai của Nam Chu, phối hợp thêm đai lưng màu vàng lợt, càng tô thêm khí chất lạnh lùng của cậu.

Giang Phảng đưa cho Nam Chu, dịu dàng nói:

– Mặc vào thử.

Mặc xong thì xuống ăn cơm.

Nam Chu ôm áo măng tô, ngoan ngoãn đáp lời:

– Ừ.

Giang Phảng xuống dưới, gạn nước cá sạo chưng, bưng ra khỏi nồi.

Trong phòng ăn, những đồng đội được anh dạy bảo cúi gằm xuống, thật thà giống như một ổ gà con.

Cho dù bọn họ không hiểu được tại sao sếp mình mang nồi niêu thìa bát tới nhà người ta nấu cơm, nhìn không giống như kết bạn bình thường mà giống như kết bạn gái hơn.

Một lát sau, Nam Chu ăn mặc chỉnh tề bước xuống dưới.

Giang Phảng thoáng liếc mắt nhìn qua.

Anh sững người.

Anh cảm thấy có gì đó không đúng.

Trước khi những đồng đội khác chú ý tới Nam Chu, Giang Phảng vội bước lên trước, ngón tay vạch cổ áo cậu ra, xác nhận xong, khóe môi cong lên dở khóc dở cười.

Anh khép chặt cổ áo lại cho cậu, ra lệnh:

– Quay về.

Tôi tìm cho cậu thêm chiếc áo sơ mi.

Nam Chu nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.

– Bên trong áo măng tô… – Giang Phảng nhịn cười, kiên nhẫn giải thích – Phải mặc đồ bên trong, không được để trần.

Nam Chu giật mình nhận ra:

– Ồ.

Tôi chưa từng mặc đồ kiểu này bao giờ.

Giang Phảng ấn ngực người bạn mới ngây thơ của mình, cười nói:

– Đi, tôi dạy cậu.

Cậu bị Giang Phảng ấn ngực, kéo về phòng.

Nhớ tới xương quai xanh trầmn trụi xinh đẹp, và hai điểm đỏ tự nhiên khi ấy, Giang Phảng dời mắt đi một cách cực kỳ tự nhiên, hơi thở dần nóng lên.

Bên kia, Nam Chu cũng hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện nhờ sự giải thích không rõ ràng của Giang Phảng.

Nam Chu:

– A, bọn họ đang giao phối để sinh sản đúng không?

Giây phút nghe thấy câu này, vẻ mặt Giang Phảng rất phức tạp.

Nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc và tư thái của mình:

– Cũng có thể hiểu như vậy.

Lòng tò mò của Nam Chu được thỏa mãn:

– Anh nói vậy là tôi hiểu rồi.

Ba người nghỉ ngơi hai ngày trong bầu không khí trong lành và an tĩnh của “Đảo Vườn”, cuối cùng hồi phục lại thể lực bị rút sạch trên núi tuyết.

Trong thời gian này, phần thưởng ngẫu nhiên của bọn họ cũng được chuyển tới.

Lần này nhân phẩm của ba người đều bạo phát.

Nam Chu nhận được đạo cụ cấp A: [Tạp Chí Khiêmu Gợi]

Số lần sử dụng: 10 lần.

Khi quăng ra sẽ thu hút sự chú ý của đối phương trong vòng năm giây.

Trong năm giây này, trong mắt của đối phương sẽ chỉ có quyển tạp chí.

Lý Ngân Hàng cũng rút được đạo cụ cấp A: [Mẹ Bạn Bảo Bạn Mặc Quần Giữ Nhiệt]

Đạo cụ hình dạng quần giữ nhiệt, có thể giữ nhiệt độ cơ thể ổn định, mặc lên khá nhẹ nhàng, còn có thể chống lại tấn công của dao.

Nhưng phòng đủ rồi vẫn sẽ chảy máu.

Độ bền, khả năng chống dao cũng sẽ giảm.

Chỉ cần độ bền trở về không, chiếc quần giữ nhiệt sẽ biến thành bình thường.

Trừ hai thứ trông ngu ngốc nhưng thực dụng này ra, phải kể đến cuối cùng thì Giang Phảng cũng rút được đạo cụ cấp S ngẫu nhiên.

Hai quân xúc xắc bằng mã não.

Một xúc xắc bốn mặt, một xúc xắc mười hai mặt.

Bởi vì tính chất xuất sắc, nằm trên lòng bàn tay khẽ chuyển động, mang lại cảm giác ấm áp.

[Tên đạo cụ: Bản Hòa Tấu Vận Mệnh]

[Thuyết minh sử dụng: Nếu như không chắc chắn về phó bản thì hãy lấy ra đổ.]

[Hoa văn của xúc xắc bốn mặt thể hiện loại hình, con số trên xúc xắc mười hai mặt thể hiện độ khó.]

[Quyền trượng: Tượng trưng cho thể lực, dũng khí và nhiệt huyết của nguyên tố lửa.]

[Bảo kiếm: Tượng trưng cho trí tuệ, đối kháng và giao lưu của nguyên tố gió.]

[Chén thánh: Tượng trưng cho tình cảm, tinh thần và suy nghĩ của nguyên tố nước.]

[Tiền sao: Tượng trưng cho đa thực thể và bao dung của nguyên tố đất.]

[Hãy dùng nó để an ủi trái tim bất an của bạn đi.]

Dù sao vận mệnh đã được sắp đặt, nó sẽ hiển thị thứ mà nó nên hiển thị.]

Giang Phảng đọc một lần thuyết minh đạo cụ, chuyển động hai quân xúc xắc qua lại giữa đầu ngón tay, mở nhật ký nhiệm vụ lên.

Quân xúc xắc rơi khỏi đầu ngón tay anh, nhảy vào cột màn chơi thử “Bắt ma trên xe bus”.

Màn chơi như biến thành một chiếc bát gà trống.

Quân xúc xắc trượt xuống, lăn vòng, xoay tròn.

Cho tới khi dừng lại.

Xúc xắc bốn mặt hướng đầu nhọn lên trên, là một chén thánh.

Xúc xắc mười hai mặt hiển thị số ba.

Đây chính là phó bản tâm lý với độ khó là ba.

Không ngờ cũng khá là chuẩn.

Từ đó có thể phân loại:

[Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh] là Bảo kiếm và 6.

[Soạt, soạt, soạt] là Chén thánh và 8.

[Nỗi sợ trăng tròn] là Quyền trượng và 7.

Sau khi thử qua vài lần, Giang Phảng thuận tay quăng xúc xắc vào ô vật phẩm mới mở, vẻ mặt không có gì thay đổi khác thường.

Đạo cụ như thế này, nói xuất sắc thì cũng chưa chắc.

Nó không thể thay đổi vận mệnh, cũng không thể dự đoán, chỉ có thể đo được tính chất phó bản.

Như thuyết minh đạo cụ đã nói “Dù sao vận mệnh đã được sắp đặt, nó sẽ hiển thị thứ mà nó nên hiển thị”.

– Cái này cũng được đấy chứ.

– Lý Ngân Hàng vô cùng hưng phấn – Không cần nói tới tính thực dụng, chỉ cần có chữ S ở đầu cũng rất dễ bán ra ngoài.

Nam Chu nháy mắt ra hiệu cho Giang Phảng.

Hai người rất bội phục suy nghĩ “Bán, tất cả đều có thể bán” của cô.

Rút được đạo cụ tốt, nhân lúc còn may mắn, bọn họ đi thẳng vào phó bản luôn.

Sau khi xác định trạng thái tâm lý và tinh thần của mọi người đều có thể làm nhiệm vụ, Nam Chu dùng thẻ chọn cửa.

Bọn họ chọn PVE như lệ thường.

Xét thấy biểu hiện không làm người của hệ thống lần trước, Nam Chu đã chuẩn bị khi kết thúc dịch chuyển ánh trăng sẽ dìm ngập đầu bọn họ.

Nhưng sau đó, khi thể xác và tinh thần chìm trong bóng tối, cuối cùng Nam Chu cũng nghe được âm thanh trò chơi.

[Đội chơi “Lập Phương Chu” thân mến, chào mọi người ~]

[Hoan nghênh mọi người bước vào phó bản: Xâm nhập não bộ]

[Số người chơi tham gia: 3 người]

[Thuộc tính phó bản: Thăm dò mạo hiểm]

[Chúc mọi người chơi vui]

Lần này chỉ có ba người đội “Lập Phương Chu” tham gia vào phó bản.

Đỡ phải giao lưu làm quen với người xa lạ, còn có khả năng độc chiếm tất cả các tích phân, đương nhiên là chuyện tốt.

Dẫu vậy, biểu cảm của ba người bây giờ không vui nổi.

Ngay sau âm thanh của trò chơi là tiếng nhấm nuốt nước bọt.

Âm thanh quen thuộc được phóng đại vô số lần.

Âm thanh nhấm nuốt vốn dĩ thuộc loại âm thanh ASMR đang lưu hành và có tác dụng trợ giúp giấc ngủ.

(ASMR là viết tắt của cụm từ “Autonomous Sensory Meridian Response”, tạm dịch phản ứng cực kh,oái độc lập.

Nó là kết quả của cảm giác sau khi nghe hoặc xem những video có “âm thanh kỳ lạ”.

Những âm thanh này sẽ khiến người nghe cảm thấy, hình dung và cảm giác dễ chịu, thư giãn từ đầu, cổ, cho đến toàn bộ cơ thể.)

Song, mỗi tiết tấu đều bị phóng đại chỉ khiến cho người ta khó chịu.

Tiếng răng nghiền nát đồ ăn.

Tiếng bập môi vang vọng, tiếng môi lưỡi chóp chép.

Tiếng hỗn hợp dính nhớt khi nuốt xuống.

Âm thanh này khiến bọn họ không khỏi nhớ tới cảnh tượng ăn người trên núi tuyết trong phó bản trước.

Nhắc nhở lần này cũng cực kỳ ít ỏi.

[Tiến hành tìm manh mối trong thời gian và khu vực quy định.]

[Thời gian sinh tồn 48 tiếng.]

[Hãy mau chóng tìm manh mối trước khi thời gian giới hạn kết thúc.]

Nam Chu nhạy bén nắm bắt được một chi tiết.

Lần này, hệ thống không nói “thời gian trò chơi” mà nói “thời gian sinh tồn”.

Dẫu vậy, so với từ ngữ “sinh tồn” không may mắn, cảnh tượng trước mắt tương đối bình thường.

Ánh sáng xung quanh bọn họ cực kỳ ảm đạm.

Lý Ngân Hàng bật đèn pin từ chiếc điện thoại vừa sạc đầy điện nhưng lại không hề có tín hiệu nào.

Bây giờ bọn họ đang đứng trên lối giao nhau giữa ba hành lang dài với màu sắc tường cổ quái.

Dưới chân bọn họ là tấm thảm mềm mại, trắng muốt như lông ngỗng.

Bức tường hai bên hành lang dài có những chỗ lõm dày đặc, giống như những lỗ khí giảm âm thanh phản xạ.

Bọn họ đang đứng ở ngã ba đường.

Trong đó có một hành lang uốn lượn thẳng về trước.

Hai hành lang còn lại là hai đường cong bán nguyệt kéo dài về hai bên, tạo thành tư thế ôm lấy hành lang ở giữa.

Trên hành lang không có cửa sổ.

Không có nguồn sáng.

Chỉ có tiếng nhấm nuốt đơn điệu, nhàm chán, khiến người ta bực bội vang vọng khắp không gian.

Giang Phảng mở ô đạo cụ lấy ra đạo cụ xúc xắc mã não cấp S rất dễ bán, thả vào giao diện đang tiến hành của phó bản trước mắt.

Hai quân xúc xắc va chạm vào nhau, quấn lấy nhau.

Dần dần quyết định tính chất.

Đại diện cho tính chất và độ khó của phó bản [Xâm nhập não bộ] lần lượt là “Tiền sao” và 11.

Tinh thần Lý Ngân Hàng trở nên căng thẳng.

Đây là thể loại phó bản tổng hợp tâm lý + trí tuệ + thể lực mà bọn họ chưa từng trải qua.

Cũng là độ khó trước giờ chưa từng có.

– Xâm nhập não bộ…

Nam Chu không quan tâm mấy đến độ khó.

Cậu lặp lại tên phó bản một lần, quan sát hoàn cảnh quái dị xung quanh, hờ hững chỉ ra một sự thật khiến người ta sởn gai ốc.

– Vậy nên bây giờ chúng ta đang ở trong não của một người à?

Hết chương 87