Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 92: Xâm nhập não bộ năm



***

Không cần đọc tiếp, Giang Phảng cũng biết tình tiết câu chuyện đằng sau.

Bởi vì từng mang Nam Cực Tinh vào trong “Ngày dài vĩnh hằng” nên khi mang Nam Chu rời khỏi cũng thuận lợi như Giang Phảng nghĩ.

Vậy mà chuyện tất cả đội viên đều không đồng ý thả Nam Chu diễn ra sau đó lại không nằm trong dự đoán của anh.

Lo lắng của bọn họ đều có lý do.

Nếu như cậu vẫn là Nam Chu trong truyện tranh, một thanh niên chiến đấu để bảo vệ người nhà, sẽ không ai nghi ngờ cậu như bây giờ.

Nếu như những người chơi bị nhốt trong trò chơi do sự cố không chết được, có lẽ mọi người sẽ rất vui vẻ chơi trò bạn bè với một nhân vật trò chơi hư cấu, để tăng giá trị tình cảm.

Nhưng thế giới của Nam Chu đã bị một thế giới khác mạnh mẽ hơn xâm lấn.

Cảm xúc mà cậu nhận được đều mang tiêu cực và ác ý.

Mọi người không thể nhận ra biểu hiện “bình thường” của Nam Chu là giả vờ hay chân thực.

Huống hồ trong số những người chơi Giang Phảng đang dẫn dắt, có hai người từng chơi phó bản “Ngày dài vĩnh hằng”.

Một người bị Nam Chu tự tay vặn cổ.

Một người bị đám Quang Mị tấn công, chết ngay tại chỗ.

Hiện tại, ý thức của bọn họ không thể rời khỏi trò chơi.

Không ai bằng lòng hằng ngày qua lại trước cánh cửa sống chết, sau lưng còn có một vũ khí hình người khó khống chế, vui giận thất thường.

Vũ khí có xinh đẹp đến mấy cũng lóe lên màu máu.

Mọi người mang cậu ra ngoài chỉ để vượt màn.

Chứ thả cậu ra ngoài để làm gì?

Nhận boss làm em? Hay kết bạn?

Đúng là trò cười, sao có thể coi là thật được?

Giang Phảng biết, xét về lý trí, phán đoán của đồng đội đều chính xác.

Nhưng có đôi khi anh lại chẳng hứng thú làm mấy chuyện chính xác ấy.

Mỗi khi kết thúc một phó bản.

Sức mạnh kỳ quái tồn tại trong bóng tối sẽ đưa bọn họ tới điểm nghỉ chân, cho bọn họ thời gian hai ba ngày nghỉ ngơi.

Giang Phảng cảm thấy, sức mạnh ấy như thể đang lợi dụng bọn họ để tiến hành đo đạc thăm dò.

Chẳng qua giờ đây để sống sót, bọn họ chỉ có thể làm chuột bạch liều mạng.

Ngày thứ hai sau khi thành công thoát khỏi “Ngày dài vĩnh hằng”.

Là ban đêm.

Thành Phố Rỉ Sét trống rỗng đã mất đi sự phồn hoa và dấu chân người, trong một nhà nghỉ nhỏ, nhóm chuột bạch chia phòng ở, hoảng sợ chờ đón lần dịch chuyển tiếp theo không biết sẽ diễn ra vào lúc nào.

Giang Phảng chọn một căn phòng có giường gỗ lớn, ở một mình.

Hoàng hôn đến, anh lén thả Nam Chu đã ở trong túi đồ một ngày một đêm ra.

Khi được đưa ra ngoài, Nam Chu đã cuộn tròn say ngủ mất rồi.

Tóc mái của cậu mướt mồ hôi, mấy lọn tóc rối dính trước trán, càng tôn lên làn da trắng và đôi mày xinh đẹp của cậu.

Khi chạm vào giường đệm mềm mại, cảm giác hơi đàn hồi bên dưới người khiến tinh thần hoảng loạn của cậu dần tỉnh táo.

Cậu ngồi dậy, hàng mi mờ sương khẽ giật.

Như chưa tỉnh hẳn…

Giang Phảng ngồi bên giường nhìn cậu, khẽ bật cười.

Cho tới khi ý thức của Nam Chu dần tỉnh táo lại.

Chỉ một lát sau, Nam Chu cất lời:

– Anh đưa tôi ra ngoài rồi à?

Giọng nói lạnh lùng còn mang vẻ dịu dàng ngốc nghếch mơ màng buồn ngủ.

Giang Phảng “ừ” một tiếng.

Nam Chu cúi đầu, kéo chăn bên dưới tay.

Giang Phảng:

– Sao cậu không nói gì nữa?

Nam Chu nhìn chằm chằm anh, im lặng lắc đầu: Không muốn nghe anh nói chuyện.

Giải thích từ “dỗi” cũng thật đáng yêu.

Khóe môi Giang Phảng dịu dàng cong lên, cũng không cảm thấy bất ngờ nhiều, anh nói:

– Cậu nghe thấy đúng không?

Anh đã đoán ra có khả năng Nam Chu ở trong túi đồ cũng đã nghe thấy, nhìn thấy tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài.

Cho nên, trừ phi bọn họ quyết tâm nhốt Nam Chu cả đời trong ô vật phẩm nho nhỏ này, nhốt cậu càng lâu, cậu càng phát điên.

Đây không phải là điều Giang Phảng muốn nhìn thấy.

Trong tay anh, Nam Chu phải phát huy nhiều tác dụng hơn.

Giang Phảng đã từng tò mò, tại sao khi lần đầu tiên nhìn thấy Nam Chu, anh đã không đi về phía cậu, nói chuyện với cậu, cho cậu một cái ôm.

Khi Nam Chu còn cô độc, anh đã tặng cây táo và Nam Cực Tinh cho cậu, nhưng lại không chịu tặng cho cậu chút ấm áp từ mình.

Sau này, anh đã nghĩ rõ ràng.

Bởi vì anh là Giang Phảng.

Giang Phảng là người có tư tưởng ích kỷ, từ chối và sợ hãi tất cả những mối quan hệ thân thiết.

Ý nghĩa của “quan hệ xã hội” với anh là hai bên đều có thể nhận được gì đó từ đối phương.

Nam Chu trong hồi ức của Giang Phảng, thuộc miền đất thiên đường trong tinh thần của anh.

Bởi vì anh không nỡ vấy bẩn nó, anh mới vô thức tránh xa Nam Chu.

Bây giờ trò chơi xảy ra lỗi và hỏng bét, anh không thể không bắt đầu một mối quan hệ mới với Nam Chu.

Cho nên, Giang Phảng tư duy theo thói quen của mình – Lợi dụng và bị lợi dụng, khống chế và bị khống chế.

Cách thức sống chung này mới khiến Giang Phảng cảm thấy an toàn.

Khi tâm lý xảy ra thay đổi, nụ cười Giang Phảng cũng được điều chỉnh tới góc độ mà anh cực kỳ am hiểu.

Nụ cười dịu dàng hoàn mỹ khiến người ta thoải mái nhất, cũng giả dối nhất:

– Đồng đội của tôi cẩn thận thái quá.

Nhưng tôi vẫn cần tới bọn họ, cho nên mong cậu đừng để ý.

Nam Chu nói ra sự thật:

– Bọn họ không tin tôi.

Giang Phảng:

– Cậu cần một cơ hội, bọn họ sẽ thích cậu thôi, sẽ không ai ghét cậu đâu.

Nam Chu nhìn thẳng vào mắt anh:

– Anh thì sao?

Giang Phảng sững người:

– Tôi…

Cũng may khả năng quản lý biểu cảm của anh là hạng nhất, anh nhanh chóng mỉm cười nói:

– Đương nhiên.

Nam Chu:

– Tôi tưởng anh cũng không thích tôi nên mới nhốt tôi.

Giang Phảng dịu dàng đánh tráo khái niệm:

– Có đôi khi thích một người mới nhốt người đó lại.

Nam Chu chớp mắt, thẳng thắn biểu đạt nghi ngờ của mình:

– Tôi không hiểu.

Giang Phảng không quen thảo luận vấn đề “thích” với người khác.

Chuyện này khiến anh nhớ về người mẹ chỉ biết mỗi yêu của mình.

Anh nói qua loa:

– Sau này cậu sẽ hiểu.

Giang Phảng giảng giải kế hoạch giúp cậu “lấy lòng người khác”.

Kế hoạch rất đơn giản.

Trong tình huống nguy hiểm của phó bản, Giang Phảng sẽ thả Nam Chu ra một cách thích hợp, để cậu có cơ hội cứu mạng mọi người.

Đương nhiên, có một phần nội dung mà Giang Phảng không nói với Nam Chu.

Niềm tin và tâm lý của mọi người đều có thể dùng để tính toán.

Khi niềm tin tích lũy đủ rồi, đương nhiên Nam Chu sẽ có cơ hội được tự do.

Dù sao Nam Chu cũng mang hình dáng con người, ở chung với mọi người lâu dần, giới hạn chiều không gian mỏng manh sẽ khiến mọi người nảy sinh đồng cảm với cậu.

Anh nói sơ qua về kế hoạch của mình, Nam Chu đồng ý.

Cậu cho rằng đây là trao đổi hợp lý.

Chẳng qua trước khi được tin tưởng, cậu phải ở trong túi đồ của Giang Phảng.

Giang Phảng hứa hẹn với cậu, khi chỉ có hai người ở chung, anh sẽ thả Nam Chu ra.

Nam Chu ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Thấy cậu đồng ý dễ dàng như vậy, Giang Phảng gần như muốn gõ đầu cậu.

Anh nói nửa đùa nửa thật:

– Tin tưởng tôi vậy sao?

Nam Chu nói:

– Ừ.

Anh là bạn của tôi.

Giang Phảng hỏi tiếp:

– Vậy những người chơi kia thì sao, chưa một ai nói muốn làm bạn với cậu hả?

Nam Chu đáp:

– Có chứ.

Nhưng anh là người đầu tiên dẫn tôi ra ngoài.

– Bọn họ đều không làm được, nhưng anh làm được.

– Cho nên anh khác biệt.

Tôi thích anh.

Giang Phảng chẳng thể nói gì.

Anh cảm thấy Nam Chu là một sinh vật kỳ quái lạ thường.

Anh đã đi qua đoạn đường dài mà rất nhiều người cả đời này cũng không đi nổi, gặp những người mà rất nhiều người cả đời này cũng không gặp được.

Bắt đầu từ khi nghĩ mình trưởng thành, rất nhiều người thường thích dùng lời nói che giấu bản thân, biến bản thân thành người lịch sự, khéo léo.

Thể hiện yêu ghét đều phải kiềm chế.

Cho dù người nhiệt tình như lửa đi chăng nữa, khi nói đến “yêu” cũng phải tùy theo tâm trạng.

Tình yêu cuồng nhiệt nhưng thiếu đi sự chân thành.

Vậy mà giọng điệu khi Nam Chu nói chuyện giống như dâng cả trái tim trước mặt anh, nghiêm túc hỏi: “Đây là tim của tôi, anh có muốn không?”

Rõ ràng Giang Phảng có thể ứng phó điêu luyện với tình cảm chân thành này, nhưng anh luôn cảm thấy mình đang đứng trên bờ vực mất khống chế.

Cảm giác kỳ diệu này khiến anh cảm thấy khó chịu.

Vì thế anh quyết định ít nói chuyện với Nam Chu hơn.

Đường phố Thành Phố Rỉ Sét trống trải vắng tanh, không chút hơi người.

Trời chiều như lòng đỏ trứng vịt trong suốt, chạm một cái có thể chảy ra nhân béo ngậy.

Nam Chu nhoài người bên khung cửa sổ khách sạn, nhìn mặt trời đến ngây người.

Cậu quay đầu rời mắt khỏi mặt trời như lòng đỏ trứng vịt, nói với Giang Phảng:

– Mặt trời…

Đáng lẽ mỗi ngày Nam Chu đều có thể nhìn thấy cảnh tượng này mới đúng.

Giang Phảng không thể hiểu được cảm giác mới lạ của cậu.

Anh nhịn tò mò, trả lời cậu:

– Đúng vậy, là mặt trời.

Nam Chu ngẩng đầu:

– Tôi chưa từng nhìn thấy mặt trời có màu sắc này.

Trong truyện tranh “Ngày dài vĩnh hằng”, sự đối lập màu sắc là một điểm đặc biệt.

Cho nên mặt trời ở trấn Vĩnh Vô không trắng tới mức người ta quáng óc thì cũng đỏ như nhỏ máu.

Nam Chu chưa từng nhìn thấy mặt trời khác lạ này.

Nam Chu chăm chú nhìn nó dần dần lặn xuống phía Tây.

Cho tới khi vầng trăng cong leo lên giữa không trung, Nam Chu vẫn ngửa đầu lên nhìn tiếp, Giang Phảng mới dần phát hiện ra, nếu như anh không ngăn cản, Nam Chu sẽ ngồi im ngắm trăng cho tới sáng.

Anh dở khóc dở cười kéo con mèo tò mò này về.

Nam Chu đi tắm rửa trước.

Tiếp đó, nếu Giang Phảng không kéo cậu ra khỏi phòng tắm, có lẽ cậu lại nghiên cứu máy sấy thêm nửa tiếng.

Đợi Giang Phảng tắm rửa qua loa xong, chuẩn bị lên giường, Nam Chu đã nằm trong chăn rồi.

Cả chiếc giường lớn chỉ có một chăn.

Giang Phảng vén góc chăn lên, chuẩn bị nằm xuống.

Nhưng nương theo ánh sáng màu ngà ấm áp trong phòng, anh phát hiện Nam Chu đã cởi quần áo ngoài ra, chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng hơn vóc dáng của cậu mà anh đã từng mặc.

Vạt sau áo sơ mi trắng chỉ có thể che đi phân nửa cái mông tròn trắng nõn.

Nam Chu chẳng hề ngại ngùng, cậu nằm trong chăn của anh, nghiêng đầu nhìn ánh trăng phía chân trời, đồng thời nói với anh:

– Tôi chưa từng thấy trăng lưỡi liềm treo ở chân trời lâu như vậy.

Giang Phảng im lặng.

Anh khẽ thở ra một hơi, giả vờ như không chú ý điểm này rồi chui vào trong chăn.

Đồng thời cũng giữ khoảng cách với cậu…

Khi anh nằm xuống, Nam Chu vẫn tò mò hỏi linh tinh:

– Bạn bè đều ngủ chung như chúng ta à.

Sợ cậu chạy linh tinh khiến cho mấy đồng đội có tố chất thần kinh bình thường sợ hãi, Giang Phảng đành “ừ” để lừa cậu.

Nam Chu gật đầu “ồ” lên một tiếng, ghi nhớ tri thức mới mẻ này.

Nam Chu thò tay xuống gối đầu, vừa hay lại chạm phải đầu ngón tay Giang Phảng dưới gối.

Ngón tay Giang Phảng cẩn thận rụt về sau.

Nam Chu hỏi anh:

– Anh cũng không thích ác mộng à?

Giang Phảng nhỏ giọng “ừ” một tiếng.

Nam Chu an ủi ngược lại anh:

– Yên tâm, đặt tay dưới gối đầu sẽ không đè lên bụng, vậy thì sẽ không mơ thấy ác mộng nữa.

Giang Phảng khẽ bật cười:

– Cảm ơn đã nhắc nhở.

Hai người nhìn nhau một lúc trong chăn, không ai nói gì.

Giang Phảng không có đôi mắt khác để tự nhìn bản thân.

Cho nên anh không biết được ánh mắt mình dịu dàng tới mức nào.

Cho tới khi Nam Chu nhắm chặt mắt, Giang Phảng mới khẽ dịch tay về sau.

Anh nắm lấy con dao găm sắc bén mình đặt dưới gối đầu, để nó gần về phía mình hơn.

Vừa sợ Nam Chu phát hiện, vừa sợ làm cậu bị thương.

***

Khi Giang Phảng định thần lại, Nam Chu đã dắt Lý Ngân Hàng ra khỏi mê cung.

Sau khi xác nhận Nam Chu không vấn đề gì, cuối cùng chú lính chì một chân điên cuồng đánh du kích Lý Ngân Hàng từ sâu trong giá sách cũng chịu đi ra.

Dẫu cho cửa này nhiều nguy hiểm, ba người bọn họ đã phối hợp tương đối hoàn mỹ, giẫm nát nguy cơ dưới chân, hướng thẳng về phía ánh sáng.

Bởi vậy, mặc dù Lý Ngân Hàng rất mệt mỏi, nhưng biểu cảm vẫn sảng khoái.

Chú lính chì một chân bị ép vận động mạnh mười lăm phút đồng hồ, mặt dài ra như châu chấu, anh ta vác súng, nhảy lò cò ra ngoài, đứng bên rìa cánh cửa.

Khuôn mặt viết rõ “mời ba vị lăn bên này”.

Nam Chu nói với Giang Phảng:

– Tôi dẫn cô ấy về rồi đây.

Giang Phảng siết chặt quyển sách trắng đã từng ghi lại bí mật của mình, giấu phía sau.

Giống như từng giấu mũi dao đề phòng cảnh giác.

Anh cười nói:

– Hoan nghênh trở về

Hết chương 92

Lời tác giả:

Anh Phảng: Có ý đồ dụ dỗ Thuyền Nhỏ, kết quả trao luôn cả tim của mình.

Cho nên mới là một kẻ “trộm tim” thất bại với điểm trộm cướp chỉ có 5.

Cát: Thấy bên bển cũng hay gọi Giang Phảng là thuyền to, Nam Chu là thuyền nhỏ =)))

- -----oOo------