Văn Võ Song Toàn

Chương 33



Từ ngày Từ Khâu Tử Hiên huấn luyện riêng cho Hạ Vũ Hào, trong tay Hạ Vũ Hào lúc nào cũng ôm một quả bóng chuyền không rời, chỉ còn thiếu lúc đi vệ sinh cũng mang theo nữa thôi.

Mỗi ngày hết tiết học, Hạ Vũ Hào đều tập đỡ bóng mười phút, bỏ mặc Chấn Văn, Chấn Võ phơi nắng đứng chờ.

Chấn Văn nhìn thấy ở Hạ Vũ Hào vẻ nhiệt huyết, chuyên tâm giống Chấn Võ năm đó, nhưng Chấn Võ của bây giờ lại rất trầm lặng, càng ngày càng như một thầy giáo nghiêm nghị.

Chấn Văn vốn tưởng rằng đến Chí Hoằng, Chấn Võ sẽ chủ động lựa chọn gia nhập đội bóng chuyền, nhưng xem ra cậu đánh giá thấp quyết tâm của Chấn Võ rồi.

Mỗi lần Hạ Vũ Hào cầm bóng chuyền luyện tập, tầm mắt của Chấn Võ sẽ không tự giác mà nhìn theo quả bóng nhảy lên xuống. Nhìn Chấn Võ như vậy, Chấn Văn không tin anh không còn thích bóng chuyền nữa.

Giờ nghỉ trưa hôm nay, Hạ Vũ Hào vẫn tranh thủ thời gian luyện tập, Chấn Văn nhàm chán nhìn cậu tự chơi đùa vui vẻ, oán trách: “Buổi chiều cậu có đi tập bóng không?”

“Đương nhiên.” Hạ Vũ Hào nói.

“Ai da, cậu sẽ không thật sự từ học sinh phản nghịch trở thành thiếu niên nhiệt huyết đấy chứ?” Chấn Văn trêu chọc, nhìn Hạ Vũ Hào bây giờ, khó mà tưởng tượng lúc trước cậu ta vì không chịu vào đội bóng chuyền mà kiên quyết chống đối.

Hạ Vũ Hào giơ quả bóng lên cao, dáng vẻ như quỳ bái, ánh mắt lấp lánh: “Bóng chuyền, càng đánh càng thú vị.”

Chấn Văn vươn tay giành lấy quả bóng, xoay người ném cho Chấn Võ.

Chấn Võ không ngờ Chấn Văn đột nhiên làm vậy, lập tức vươn tay định đỡ, nhưng trước khi tay Chấn Võ chạm vào quả bóng, Hạ Vũ Hào đã nhào tới, giành lấy.

Cánh tay giơ ra lưng chừng của Chấn Võ khựng lại giữa không trung, nhìn Hạ Vũ Hào ôm chặt quả bóng vào trong ngực, bàn tay nắm chặt, chậm rãi hạ xuống. Tại khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trong mắt Chấn Võ thoáng hiện lên vẻ nhiệt tình ngày trước.

Hạ Vũ Hào khoa trương giấu quả bóng ra sau lưng, bất mãn nói: “Này, sao lại lấy bóng của mình?”

Ánh mắt Chấn Văn rời khỏi Chấn Võ, cười nói: “Chỉ là một quả bóng thôi, cậu làm gì mà vội vã như vậy, cũng đâu phải mình đoạt mất bạn gái cậu.”

“Đoạt bạn gái của mình cũng không thể đoạt bóng của mình.”

“Biết rồi, đây là quả bóng Khâu Tử Hiên đưa cho cậu, rất quan trọng.”

“Đương nhiên, trong đội nhiều người như vậy, anh ấy chỉ đưa cho mình, cho thấy tầm quan trọng của mình.”

“Nhắc đến mới nhớ, tên chân ngắn kia còn bắt nạt cậu không?”

“Không, nghe nói lần trước cậu ta bị phạt chống đẩy hai trăm cái, làm xong ngất luôn.”

“Cũng coi như thưởng phạt phân minh.”

“Tất nhiên, không nói chuyện với cậu nữa, mình đi tập đây.” Nói xong túm cặp sách, vội vã chạy đi, vui vẻ tựa như đứa nhỏ.

Chấn Võ đưa mắt nhìn Hạ Vũ Hào rời đi, tầm mắt dừng ở cửa ra vào chừng hai giây mới quay người dọn dẹp sách vở trên bàn.

Chấn Văn nhìn không rời mặt Chấn Võ, giống như không biết bao nhiêu lần nhìn trộm anh, nụ cười vừa rồi trêu chọc Hạ Vũ Hào đã biến mất, chỉ để lại nét buồn.

Chấn Võ chưa hề mất đi niềm yêu thích bóng chuyền như anh nói, sự nhiệt huyết thoáng hiện lên lúc nãy mới là dáng vẻ Chấn Võ nên có, anh hẳn nên luôn nhiệt huyết như vậy.

Nghĩ kỹ, Chấn Võ giấu cậu rất nhiều chuyện, dường như Chấn Võ giấu cả bản thân mình đi, chỉ để lại cái vỏ bọc anh trai của cậu.

Chấn Võ lúc nào cũng suy nghĩ cho cậu, lo nỗi lo của cậu, cảm nhận của người em trai Chấn Văn luôn luôn đứng ở vị trí cao nhất, còn bản thân anh chẳng đáng kể gì.

Thấy Chấn Võ như thế, trái tim Chấn Văn càng đau đớn hơn.

Chấn Văn cầm một quyển sách, tựa như nhiều ngày gần đây, lướt qua người Chấn Võ, tầm mắt rời khỏi Chấn Võ ngay trước khi anh nhìn sang, đi ra ngoài.

Đọc sách là lá chắn thứ hai cậu thường dùng, cầm một quyển sách đi ra vườn trường hay ngồi trên ghế đá, Chấn Võ sẽ không quấy rầy cậu, mà ở cách cậu một khoảng nhỏ làm chuyện của mình, có đôi khi cũng đọc sách.

Chấn Văn nhìn quyển sách mình tiện tay cầm, là sách địa lý, cười khổ, quyển sách này có vẻ như không có gì đáng để nghiên cứu cả.

Nhưng, ngoại trừ chuyện nguy hiểm, Chấn Võ chưa bao giờ hỏi cậu làm gì hay tại sao lại làm vậy, chỉ thành thói quen đi theo cậu, mặc cậu làm việc cậu muốn làm.

Nghĩ đến đây, Chấn Văn đột nhiên đứng lại, gấp quyển sách vừa mở ra, còn chưa đọc được chữ nào, xoay người một trăm tám mươi độ đi về hướng ngược lại.

Chấn Võ bất ngờ, nhưng vẫn chỉ đi theo, không hề lên tiếng hỏi.

Chấn Văn bước nhanh đến sân vận động, đến tầng một, đứng ở trước cửa vào sân bóng chuyền.

Người bên trong đang tụ lại một chỗ, hình như đang bàn tán gì đó, nhưng lần này có Khâu Tử Hiên, các đội viên không dám làm gì quá đáng.

Chấn Văn đến gần mới nghe thấy Trần Gia Quân hình như đang nói không muốn để một tên tay mơ không biết gì làm lãng phí thời gian. Hạ Vũ Hào đứng sau lưng Khâu Tử Hiên, chăm chú nhìn sườn mặt anh, những lời của Trần Gia Quân tựa như không chút ảnh hưởng tới cậu ta.

Chấn Văn liếc Chấn Võ bên cạnh, thở ra một hơi, bày ra khuôn mặt tươi tắn, cao giọng nói: “Hạ Vũ Hào, quen biết cậu lâu như vậy, chưa bao giờ thấy cậu chịu để người khác bắt nạt, thật là thần kỳ nha.”

Đám người đang bàn tán đồng loạt quay đầu, đưa mắt nhìn hai anh em đi vào. Bọn họ không hề xa lạ gì hai người, dù sao cũng thiếu chút nữa đã đánh nhau rồi.

Hạ Vũ Hào kinh ngạc hỏi: “Sao các cậu lại tới đây?” Từ lần trước cãi cọ, Chấn Văn, Chấn Võ không đến đây xem cậu tập luyện nữa, bây giờ lại đột nhiên tới, khiến Hạ Vũ Hào mở to mắt thắc mắc.

Chấn Văn không để ý đến Hạ Vũ Hào, quay người nói với Khâu Tử Hiên và Hạ Thừa Ân: “Quản lí, đội trưởng, tôi muốn gia nhập đội bóng.”

Tất cả mọi người, ngoại trừ Hạ Thừa Ân vui mừng không ngậm miệng được, đều nghi hoặc nhìn Chấn Văn.

Không thể trách mọi người, Chấn Văn nhìn kiểu gì cũng không giống một người thích vận động, làn da cậu trắng nõn thiếu nắng, hình thể hơi gầy, Kình Dương nhỏ nhất đội bóng đứng bên cạnh cậu còn trông vạm vỡ hơn.

Mà người kinh ngạc nhất hiển nhiên là Chấn Võ, Chấn Văn không thích vận động thế nào, anh là người rõ nhất.

Nhìn thái độ của Chấn Văn, tuy không quá nghiêm túc, nhưng cũng không giống như đang nói đùa, Chấn Võ muốn hỏi lại thôi.

Hạ Vũ Hào phản ứng nhanh hơn lập tức hỏi: “Cậu muốn gia nhập đội bóng? Tại sao? Không phải cậu không thích vận động hả?”

“Hết cách rồi, thấy cậu một mình ở đây bị người khác bắt nạt, mình tới bảo vệ cậu.”

Chấn Võ nhìn Chấn Văn hi hi ha ha trêu chọc Hạ Vũ Hào, nhưng nụ cười không kéo được đến ánh mắt, nhíu mày.

Hạ Thừa Ân lại như không nghe thấy lời của Chấn Văn, cười hì hì đi tới kéo tay cậu: “Hoan nghênh, hoan nghênh, Tử Hiên, mau dẫn cậu ấy đi thay đồ.”

Khâu Tử Hiên đẩy gọng kính, nhìn Chấn Văn từ trên xuống dưới một lượt, lờ đi lời của Hạ Thừa Ân.

Hạ Thừa Ân như đã đoán trước được phản ứng của Khâu Tử Hiên, đưa mắt nhìn sang Chấn Võ đứng bên cạnh Chấn Văn. “Cậu thì sao? Đúng rồi, tôi nhớ cơ ngực của cậu!”

Hạ Thừa Ân đưa tay sờ ngực Chấn Võ, Chấn Văn nhìn theo tay anh, đè nén kích động muốn hất ra, nói: “Tôi đi đâu, anh ấy theo đó. Anh, em nói đúng không?”

Tiếng gọi anh này làm Chấn Võ giật mình, hình như đã rất lâu rồi anh không được nghe Chấn Văn gọi như thế nữa.

“Đúng nha, cậu cũng vào đội bóng đi. Cậu rất cao, còn có cơ ngực, rất hợp đánh bóng chuyền. Tử Hiên, cũng đưa cậu ta một bộ đồng phục đi.”

Khâu Tử Hiên không nhiệt tình như Hạ Thừa Ân, nhìn Chấn Võ và Chấn Văn nói: “Các cậu muốn gia nhập, chúng tôi rất hoan nghênh, nhưng phải nói trước, đội bóng không phải quán nước, là một thành viên của đội bóng phải tuân thủ quy tắc của đội bóng, nếu các cậu thấy không thể thực hiện được, bây giờ có thể rời khỏi.”

“Được rồi, biết rồi, anh nói gì chúng tôi làm cái đó, thế đã được chưa?”

“Thế nào gọi là đã được chưa? Quy tắc của đội bóng đâu phải mình tôi quyết định.”

“Nhưng anh là lão đại của đội bóng, đến cả Hạ Vũ Hào còn ngoan ngoãn nghe lời, chúng tôi không có lý do nào không nghe, đúng không?” Nói xong không quên nháy mắt với Hạ Vũ Hào. Hạ Vũ Hào trừng mắt với cậu, buồn bực không lên tiếng.

“Tôi là quản lí không phải lão đại, nếu như tôi nói không đúng, hoan nghênh chỉ ra, đội bóng của chúng ta dân chủ.”

“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. Vậy, bây giờ chúng tôi thay đồng phục được chưa?”

“Hôm nay đến đây thôi, các cậu về chuẩn bị, xem ra hai cậu đều là đột nhiên đi tới.” Khâu Tử Hiên nhìn quyển sách trong tay Chấn Văn, nhíu mày.

Anh đã biết tại sao mình cảm thấy không được tin tưởng cho lắm rồi, có ai lại cầm sách địa lý đến xin gia nhập đội bóng đâu? Nhưng hiện tại đội bóng đang thiếu người, chỉ có thể thu nhận trước rồi tính sau.

Chấn Văn thở dài một hơi, mặc dù hạ quyết tâm vì Chấn Võ mà vào đội bóng chuyền, nhưng cậu thật sự lo lắng những bài huấn luyện hà khắc kia.

Dù sao mục đích đã đạt được rồi, Chấn Võ thành công vào đội bóng, cậu có thể chịu đựng một ngày thì cố chịu đựng vậy.

Hai người đi ra khỏi sân vận động, tâm trạng của Chấn Văn rất tốt, bước chân phơi phới, đến cả quyển sách địa lý trong tay cũng cảm thấy yêu thích hơn.

Đi không bao xa, Chấn Võ ngăn cậu lại, xem ra anh thật sự không nhịn được nữa: “Không phải em không thích vận động à? Sao lại muốn gia nhập đội bóng?” Đúng như Chấn Văn đoán trước, trong mắt Chấn Võ không có sự vui mừng vì vào đội bóng mà chỉ có lo lắng quyết định này của cậu.

Chấn Văn bày ra khuôn mặt tươi cười trả lời: “Vì tình anh em!”

Chấn Võ sững người chừng một giây, rồi hỏi lại: “Tình anh em?” Lẽ nào là vì anh nên cậu làm thế?

Chấn Văn thấy Chấn Võ ngơ ngác như vậy, nụ cười càng sâu: “Vũ Hào đi đâu, em theo đó.”

Nếu như nói lời thật, Chấn Võ nhất định sẽ lập tức gạt đi.

Chấn Võ nhìn thẳng vào mắt Chấn Văn, nói: “Anh nói chuyện nghiêm túc, em đừng đùa nữa.”

Chấn Văn giả bộ cười đến cơ mặt sắp cứng lại rồi, tâm trạng vừa được thả lỏng lại trở nên nặng nề, suy nghĩ xoay chuyển, cậu nên nói gì mới khiến Chấn Võ chịu rời xa cậu, làm chuyện anh ấy muốn làm đây?

Dù sao cũng bị vạch trần rồi, tiếp tục giả vờ không còn ý nghĩa gì nữa, Chấn Văn thu lại nụ cười nói: “Được, không nói đùa nữa.” Dừng lại một chút, rồi lập tức nói tiếp: “Bởi vì, em cảm thấy phiền.”

Trong lúc nói câu này, cậu cẩn thận đánh giá Chấn Võ, sợ anh sẽ vì lời này của cậu mà bị tổn thương, nhưng cậu không thể không nhẫn tâm, có như vậy Chấn Võ mới có thể tự do.

Chấn Võ không ngờ Chấn Văn sẽ trả lời như vậy, sững sờ hỏi lại: “Phiền gì?” Ánh mắt hiện lên sự hoảng hốt.

Trong đầu Chấn Văn lướt qua những việc Chấn Võ làm vì cậu, Chấn Võ nhường nhịn, che chở cho cậu, Chấn Võ lo lắng, hốt hoảng, căng thẳng, sợ hãi, bất an vì cậu. Tất cả đều khiến cậu cảm thấy mệt mỏi, cậu không muốn nhìn thấy nữa. Cậu không thích Chấn Võ bây giờ. Nghĩ vậy, Chấn Văn nhẹ giọng đáp: “Anh đó!”

Nói xong, Chấn Văn không dám nhìn Chấn Võ, xoay người bước nhanh rời đi, chỉ sợ không che giấu được đau đớn trong mắt mình.

Xin lỗi anh, Chấn Võ, em chỉ muốn nhìn thấy anh như trước kia, dù cho sau này anh không ở bên em nữa, em cũng chấp nhận. Chấn Võ ngơ ngác đứng đó, nhìn theo bóng lưng Chấn Văn càng đi càng xa, giây phút đó, tựa như anh quên cả thở. Chấn Võ ôm lấy trái tim mình, nơi này như vừa bị đâm trúng, đau quá!