Vang Danh Thiên Hạ

Chương 32



Vừa về phòng Lam Hạ ngồi xuống bàn có vẻ mệt mỏi.

Du Hoặc vòng ra sau Lam Hạ đưa tay ôm cổ Lam Hạ. Rồi dụi mặt vô cổ Lam Hạ than mệt.

Lam Hạ cười đưa tay xoa đầu Du Hoặc nói: Đệ cũng mệt đây.

Du Hoặc nói mệt cũng đi tắm đã rồi ngủ.

Du Hoặc đang đứng đằng sau ôm Lam Hạ nên Lam Hạ ngồi ngước mặt lên nhìn mặt Du Hoặc.

Lam Hạ nói: Đệ không đi nổi.

Du Hoặc cúi đầu xuống hôn môi Lam Hạ một cái nói: Ta bế đệ đi.

Lam Hạ nghe vậy dang hai tay ra. Du Hoặc vòng ra đằng trước ôm Lam Hạ đi ra sau bình phong để tắm.

Cả hai tắm song ra cả người Lam Hạ đỏ chót.

Lam Hạ liếc Du Hoặc đầy thâm ý hỏi: Huynh giỏi mấy việc này nhỉ.

Du Hoặc nhìn thấy Vậy cười: Lúc trước làm Sát thủ việc gì mà chưa thấy qua.

Lam Hạ cất một tiếng: Ồ

Du Hoặc cười ôm Lam Hạ vào lòng: Yên tâm nhìn chứ chưa động vô ai, đệ là duy nhất.

Lam Hạ nghe vậy mới hài lòng.

Du Hoặc bế Lam Hạ vô giường nói: Không nghĩ đệ ghen thế đấy.

Lam Hạ nằm nghiêng trên giường một tay chống đầu lên nói: Sao hả đệ không được à.

Du Hoặc thả màn giường nằm xuống nhìn Lam Hạ nói: Không đệ như vậy huynh rất thích. Nói song hôn Lam Hạ một cái rồi ôm Lam Hạ vào lòng nói:

Yêu đệ còn không hết sao không thích đệ được.

Lam Hạ đưa một tây đập nhẹ vào vai Du Hoặc nói: Chỉ được cái nói hay.

Du Hoặc buông Lam Hạ ra nghiêng đầu nhìn Lam Hạ nói: Ta nói thiệt đấy.

Lam Hạ cười tủm tỉm nói: Biết rồi.

Song nằm suống giường nhắm mắt ngủ.

Du Hoặc thấy thế hỏi: Đệ đi ngủ á.

Lam Hạ hé một mắt nhìn: Chứ sao huynh lúc nãy còn chưa đủ. Ta mệt lắm.

Du Hoặc nghe vậy nói: Ta đùa đấy. Ngủ đi mai còn có việc.

Lam Hạ nghe vậy liếc nói cao giọng: Huynh thật thà nhỉ thế mà đi ngủ thật.

Du Hoặc cười ôm Lam Hạ đè xuống giường nói: Không ngủ vậy chúng ta nói chuyện đêm khuy.

Nói song cúi suống hôn Lam Hạ

- ----

Sáng hôm sau cả nhà dậy đều muộn.

Lúc Du Hoặc Và Lam Hạ dậy đã nửa buổi sáng.

Du Hoặc nhìn người nằm trong lòng hôn nhẹ một cái.

Lam Hạ đưa tay ôm cổ Du Hoặc dụi dụi: Giờ nào rồi huynh.

Du Hoặc ôm xoa lưng Lam Hạ nói: Chắc nửa buổi sáng: Dậy ăn gì không đói.

Lam Hạ nghe vậy mở mắt chớp chớp cho tỉnh ngủ.

Song hai người cùng dậy vệ sịnh.

Lam Hạ thấy Du Hoặc đang mặc xiêm y quay qua cầm cái áo khoác ngoài nói: Đệ khoác áo ngoài cho huynh.

Du Hoặc cười nói: Có phu quân thật tốt quá. Vậy ta chải tóc cho đệ nhé.

Lam Hạ khoác áo cho Du Hoặc song thì ngồi suống để Du Hoặc chải tóc cho.

Du Hoặc cầm cây lược chải nhẹ tóc Du Hoặc khen: Tóc đệ mượt thật đấy.

Sau này ta sẽ thường xuyên chảy tóc cho đệ. Chải đến già luôn.

Lam Hạ nghe vậy ngước nhìn Du Hoặc cười nhẹ: Vậy ta sẽ khoác áo cho huynh đến cuối đời vậy. Khi nào ta không còn có thể khoác nữa thì thôi.

Nghe Lam Hạ nói vậy Du Hoặc ôm Lam Hạ thật chặt nói: Đệ hứa rồi đấy. Không được quên đâu.

Lam Hạ cũng ôm chặt Du Hoặc: Ngày nào huynh còn chải tóc cho đệ đệ sẽ vẫn giúp huynh khoác áo. Lỡ sau này về già một trong hai chúng ta người đi trước người ở lại cũng đừng buồn. Vì chúng ta đã rất hạnh phúc rồi.

Du Hoặc nghe vậy sống mũi cay cay.

Y chưa bao giờ nghĩ sẽ cưới được người như Lam Hạ.

Kiếp này Y không còn cô độc có Lam Hạ bên cạnh vậy y đã mãn nguyện rồi.

Y nói: Sau này nếu đệ đi trước huynh sẽ đi cùng đệ. Huynh thề đấy.

Lam Hạ nghe vậy mắt ươn ướt nói giọng mũi: Ừ, chúng ta đi cùnh nhau. Để huynh ở lại đệ cũng không lỡ.

Cả hai cảm xúc ngổn ngang một hồi mới bình tâm lại được. Du Hoặc tiếp chải tóc cho Lam Hạ nói phá vỡ không khí buồn hiện tại:

Nói thế chứ hai chúng ta mới 20 tuổi. Đời người còn dài lắm. Chúng ta cứ sống tốt thôi.

Lam Hạ nghe vậy nói: Huynh nói đúng chúng ta còn thời gian rất dài.

Hai người chải tóc, y phục song đi ra ngoài đến phòng khách dâng trà cho phu thê Lam Nguyệt.

Sáng nay Thời Yến và Lam Nguyệt chơi cờ ngoài sân đợi Du Hoặc và Lam Hạ dâng trà.

Thấy Du Hoặc và Lam Hạ đến phu thê đứng dậy vô chủ vị ngồi.

Du Hoặc và Lam Hạ nhận trà của Quản gia đưa dâng cho Thời Yến.

Thời yến nhận trà uống rồi đưa hai phong bao đỏ cho Du Hoặc Và Lam Hạ nói: Chúc hai đệ răng long đầu bạc, mãi mãi hạnh phúc.

Du Hoặc và Lam Hạ tạ thời Yến rồi dâng trà cho Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt nhận trà uống rồi cũng phát phong bao đỏ nói: Du Hoặc tỷ giao lại đệ đệ tỷ cho đệ. Hi vọng sau này hai đệ sẽ đi với nhau, yêu thương nhau đến già.

Du Hoặc nói: Tỷ tỷ Yên tâm đệ sẽ đối sử tốt với Lam Hạ.

Lam Nguyệt cười gật đầu quay qua Lam Hạ nói: Lam Hạ,Du Hoặc là một người tốt sau này hai đệ cùng nhau chia sẻ, cùng nhau tiến tới. Tỷ chẳng mong gì chỉ mong đệ và Du Hoặc mãi hạnh phúc về sau.

Lam Hạ nói: Tỷ Tỷ yên tâm đệ sẽ hạnh phúc cùng Du Hoặc.

Lam Nguyệt hài lòng Gật đầu.

Du Hoặc và Lam Hạ đứng dậy ngồi vào ghế thì đám nhỏ Thời Danh cũng từng đứa đến tham kiến Du Hoặc.

Bây giờ Du Hoặc chính thức là Thúc Phu bọn nhỏ. Lễ nghi không thể thiếu.

Du Hoặc cũng lấy phong bao phát cho ba đứa nhỏ.

Ba đứa nhỏ nhận phong bao còn không quên chúc thêm vài lời hay.

Cả nhà ai cũng cười.

Đến lượt Thời Dạ.

Thời Dạ cũng chúc Du Hoặc Và Lam Hạ.

Du Hoặc và Lam Hạ cũng có phong bao hỉ tặng cho Thời Dạ.

Thời Dạ Cầm phong bao nói: Đệ sẽ cất đi để xin vía.

Thời Yến Nghe vậy nói: Đệ mới 17 tuổi xin vía sớm thế làm gì

Thời Dạ nghe vậy nói: Đệ đâu xin cái đó.

Thời Yến nghe vậy nhìn hỏi: Thế đệ xin cái gì.

Thời Dạ nói: Xin được vị hôn phu tốt như Du Hoặc Huynh hoặc như Lam Hạ huynh.

Thời Yến Nghe Vậy giật mình nhìn Lam Nguyệt. Lam Nguyệt cũng nhìn lại phu quân

Lam Hạ hỏi: Đệ sẽ lấy nam nhân à.

Thời Dạ nghe vậy im lặng nhìn thời Yến.

Thấy đệ đệ nhìn mình Thời Yến nói: Không sao ta không có ý kiến. Đệ lấy ai cũng được miễn là hạnh phúc.

Thời Dạ nghe vậy nhảy lên chạy qua ôm cổ Thời Yến Cảm ơn rối rít.

Thời Yến bị Thời Dạ ôm cổ lay qua lay lại chóng cả mặt nói: Được rồi. Đệ như vậy bao giờ mới thành thân được.

Thời Dạ nghe vậy cũng kệ cứ ôm Thời Yến Không buông.

Thời Yến chỉ đành thở dài mặc đệ đệ ôm.

Thời Danh thấy thúc thúc như vậy nói: Thúc y như con vậy cũng thích ôm phụ thân. Cho nên con mấy chục năm nữa thành thân thúc cũng vậy.

Thời Dạ nghe vậy buông ca ca ra chạy ra ôm Thời Danh nói:

Vậy thúc ôm con.

Thời Danh vùng vẫy nói: Thôi thúc đừng ôm con. Thúc bỏ con ra.

Thời Dạ vẫn ôm chặt nói: Ta với con đều thành thân muộn từ giờ ta với con sẽ ôm nhau như vậy.

Thời Danh trợn mắt nói: Không con nói lộn thúc 20 tuổi sẽ thành thân, lấy được một người tài giỏi tuấn tú.

Thời Dạ nghe vậy mới bỏ đứa nhỏ ra ngồi lại vào ghế uống trà.

Thời Danh được thả ra mà thở cả ra hơi nói.

Thúc biết con trêu thúc mà thúc còn ôm con chặt thế. Khó thở con.

Thời Dạ vừa uống nước vừa nói: Ta ôm con là ta thuơng con.

Thời Danh nói: Thúc ôm chả giống tình thương gì cả.

Hai thúc cháu cứ nói qua nói lại. Cả nhà nhìn nhau lắc đầu.

*****NĐH*****