Vào Cửa Nhà Giàu

Chương 27



Trung lái xe một mạch không nghỉ dọc cao tốc, hơn hai tiếng đồng hồ trên xe tôi và anh đã về đến biệt phủ. Lòng tôi lúc này, nếu nói không sợ thì là không đúng nhưng… có Trung bên cạnh, cảm giác rõ ràng vững tâm hơn rất nhiều. Suốt chặng đường hai chúng tôi không trao đổi câu nào, chỉ nghe tiếng gió vút qua bên tai. Trung quay sang tôi, đáy mắt cương trực ánh lên tia ấm áp rất khó giải thích nhưng đủ làm lòng tôi an tĩnh.

– Chốc nữa, không cần nói gì hết, nghe chưa?

Tôi gật đầu chấp thuận. Bao việc Trung làm cho tôi chẳng lẽ không đủ để tôi tin anh sao? Mà vốn dĩ ngay từ đầu tôi đã đặt cược số phận vào tay anh nên mới có ngày hôm nay.

Hoàng hôn cam đỏ phủ xuống khắp cánh rừng, chiếc xe zip băng qua ánh sáng le lói cuối ngày rồi dừng ở cuối con đường. Cánh cổng đồng như cánh cổng địa ngục trước mắt tôi lừ lừ mở ra. Trung phóng xe vào trong sân trước, đẩy cửa xe bên ghế lái bước xuống. Khi tôi định mở cửa bên còn lại, bất ngờ bàn tay cứng rắn mở giúp, Trung gật nhẹ, quay lưng bước đi. Tôi bước nhanh theo Trung, cảm giác trái tim đập thình thình nửa sợ hãi nửa rộn ràng. Trung sẽ nói gì với lão Toàn? Sâu thẳm tôi lờ mờ đoán ra được nhưng chẳng thể khẳng định, chỉ có thể chờ đợi.

Căn biệt phủ xôn xao trước sự trở lại của cậu cả Đinh Thái Trung, đặc biệt là việc anh trở về cùng tôi hết sức đường hoàng. Bất ngờ, cánh tay Trung… choàng qua eo tôi giữ chặt, tôi ngơ ngác tròn mắt nhưng không phản đối, nhắm mắt lại đồng tình khi anh đặt một nụ hôn rất nhẹ lên trán tôi, dường như khóe miệng anh có chút cười hài lòng. Trung muốn khẳng định… tôi là của anh trước tất cả mọi người có mặt ở biệt phủ lúc này, đặc biệt là lão Toàn cha anh. Lão ta xuất hiện, trợn tròn mắt, cáu giận đến mức mặt mũi tím đen, bước nhanh từ nhà chính ra sân khi hay tin rồi sốc muốn đột quỵ trước hình ảnh tôi và Trung bên nhau.

Sau ba bước chân lão bước đến, dang cánh tay to béo đẫy đà giáng một cú tát kinh hồn lên má Trung làm tôi hốt hoảng trợn tròn mắt. Trung ngả người về một bên trước cú tát mà anh chấp nhận như sự trừng phạt không thể khác từ người mà anh gọi là “cha”.

– Tao không ngờ… mày lại mất dậy như thế!

Rồi lão quay sang tôi, hai mắt đỏ vằn chằng chịt tia máu như quỷ dữ. Tôi co rúm lại, lão chưa kịp động thủ cơ thể cao lớn của Trung đã xông đến chắn giữa tôi và cha anh như sự bảo vệ vững chắc nhất. Nấp sau tấm lưng rộng lớn của Trung, chưa bao giờ tôi cảm thấy bình yên đến thế, cứ như chiếc thuyền chòng chành trong cơn gió bão tìm được một nơi neo đậu bình yên, cơ thể tôi vô thức giấu mình sau lưng anh.

– Cha, mọi chuyện cha đã thấy rồi, có trách thì cha hãy trách con, đừng trách Cúc Chi.

“Cúc Chi”… Lần đầu tiên Trung gọi tên tôi, cũng là lúc anh khẳng định trước cha anh tôi đã là của anh. Run rẩy nghẹn ngào, lòng tôi lúc này rộn lên cảm giác sung sướng không cách nào kiềm chế được, dù tôi biết… rất có thể Trung nói vậy chỉ vì muốn cho tôi tự do, chính thức được tự do không cần phải chạy trốn bất kỳ ai. Dù có là thế nào thì… tôi vẫn cứ hạnh phúc đến rơi nước mắt trước phản ứng của anh lúc này.

– Mày?

Lão Toàn tức nghẹn, lúc này bà cả cũng từ sân sau xuất hiện, chứng kiến một cảnh cha con tương tàn vì một con nhỏ như tôi, bà giận đến mức toàn thân run lẩy bẩy từng bước tiến lại, ngước nhìn con trai, khuôn mặt nhăn nhó nặn ra câu hỏi đau lòng:

– Trung, tại sao con lại ngu dại như thế? Con cướp vợ của cha con, có thể nào lại như thế hả? Tương lai của con… con sẵn sàng vì con hồ ly này mà vứt bỏ hết sao? Có đáng không?

Tôi không rõ bà ấy nhắc đến “tương lai” gì nhưng có thể hiểu sự trừng phạt rất lớn của lão Toàn đối với anh. Trung im lặng trước chất vấn của bà ấy, bất giác tôi cảm nhận được nỗi buồn trên vai anh trước phản ứng này của bà cả nhưng đã lựa chọn chắc hẳn anh đã xác định rồi.

– Mẹ, mẹ vào nhà đi. Dù sao chuyện là vậy, con không hối hận.

Chẳng còn gì để nói, bà cả chỉ đập đập vào bả vai anh, nước mắt tuôn rơi, răng cắn vào môi căm hờn. Bà ấy vừa đánh anh vừa khóc:

– Mẹ chịu đựng cuộc sống này cũng là vì con… vậy mà…

Chứng kiến cảnh ấy, chẳng hiểu sao nỗi đau xót cũng dâng đầy trong lồng ngực tôi. Vậy ra… cuộc sống chung chạ một ông nhiều bà bao năm qua cũng làm bà ấy đau khổ vô cùng nhưng vì tương lai của anh mà bà ấy chấp nhận, cuối cùng chính anh lại gạt bỏ tất cả những gì bà ấy hi sinh cho anh.

– Bà… bà đừng trách anh Trung… lỗi là ở tôi!

Tôi lên tiếng bào chữa cho Trung nhưng lời tôi nói ra như lửa đổ thêm dầu, bà ấy nhớ ra kẻ tội đồ là tôi đứng nấp sau lưng anh, liền như hổ dữ đẩy anh ra, một mực lao vào tôi. May sao Trung vẫn là người che chắn ngăn cản cả mẹ anh lẫn lão Toàn khiến hai người đó không thể trút hận thù lên tôi.

– Trung, con nghe mẹ, lúc này vẫn còn kịp. Chúng ta đuổi con hồ ly này đi, giữa hai cha con sẽ lại như xưa, có được không con?

Bà cả ra sức thuyết phục Trung. Nghe đến việc “đuổi tôi đi”, thực lòng tôi vui hơn là buồn, cũng đồng tình nếu Trung chấp nhận lời khuyên của mẹ anh. Mục đích của chuyện thừa nhận này chẳng phải chỉ để chấm dứt tơ tưởng của lão Toàn đặt lên tôi hay sao? Lúc này tôi và lão đã ở hai thế giới mà chuẩn mực đạo đức còn sót lại trong con người lão hẳn là không thể chấp nhận, ít nhất thái độ căm hận của lão trước hai chúng tôi là đủ hiểu. Tôi níu lấy áo Trung như khuyên anh chấp nhận đề nghị của mẹ anh, vậy mà anh không có phản ứng, chỉ im lặng, cố gắng ngăn mẹ anh tiếp cận tôi.

Á…

Những bàn tay hộ pháp từ phía sau bất ngờ chụp lấy tôi. Trung không thể bảo vệ tôi hơn khi bọn chúng quá đông, nghe tiếng động anh lập tức quay lại, hai mắt long lên nhìn tôi bị bọn chúng giữ chặt. Tôi muốn hét lên nhưng không thể khi bị một bàn tay giữ chặt miệng, chỉ ưm ưm vùng vẫy trong vô vọng.

Một gã tay sai trong những kẻ giữ chặt tôi nhìn Trung thuyết phục:

– Cậu cả, cậu nghe lời bà cả đi! Ông chủ cũng đã chấp nhận phương án này. Đánh cho con khốn này một trận rồi tống cổ nó đi, sau đó chúng ta về thành phố A đòi con mẹ nó tiền! Nó chỉ là một con đàn bà, không đáng để hai người bất hòa!

Trung lao đến vung chân đạp vào bụng gã vừa nói làm gã gập người nôn ọe, anh cố sức giật tôi khỏi những bàn tay hộ pháp nhưng tiếc rằng sức mình anh so với đám đàn ông này không thể nào bằng, cuối cùng chấp nhận nhìn tôi bị bọn chúng kéo lùi lại phía sau còn bản thân anh bị mấy gã giữ chặt không làm gì được. Trong biệt phủ này, kẻ có quyền lớn nhất vẫn là lão Toàn, những gã tay sai từng bảo vệ anh lúc này không thấy mặt, có khả năng bọn họ đã bị sa thải từ lâu rồi.

Lão Toàn nheo nheo mắt chứng kiến cảnh chia rẽ của tôi và Trung, dù lão đã tắt hi vọng với tôi nhưng cơn căm hận vẫn còn hừng hực. Lão lừ đôi mắt đỏ lòm quát to:

– Lôi con đĩ này ra cổng sau, trói lại thả cho hổ ăn! Nhốt cậu cả vào phòng!