Vật Thay Thế - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 37



“Vậy anh dịu dàng một chút?” Giọng Văn Liễm rất trầm, nhìn vào mắt cô rồi nói.

Bàn tay Hạ Ngôn khẽ lướt qua mặt anh, vài giây sau, cô buông ra rồi xoay người đi vào.

Văn Liễm đứng ngây ra vài giây, sau đó cầm ô đuổi theo.

Hạ Ngôn khoanh tay, không quay đầu lại, Văn Liễm ôm eo nghiêng ô che cho cô.

Ban đầu Lý Tòng cũng xuống xe cùng họ, kết quả lại nghe thấy ông chủ mình xin phép Hạ Ngôn để được ‘hôn’, cậu lại ngồi vào ghế lái, không dám nhìn chuyện cười của sếp. Có trời mới biết, trước giờ cậu ta chưa từng nhìn thấy bộ dáng như vậy của sếp bao giờ, bản thân là thư ký của Văn Liễm, mấy năm nay cũng thấy có không ít người theo đuổi anh, cho dù là mấy năm anh ở bên Hạ Ngôn.

Các thiên kim giới hào môn thường xuyên liếc mắt đưa tình với Văn Liễm, có một lần anh tham gia tiệc rượu, tiểu thư nhà họ Thẩm tự mình qua xin wechat của anh.

Văn Liễm cười, “Tôi không có wechat.”

Trực tiếp từ chối đối phương.

Cô gái ấy vô cùng thất vọng, quan trọng là cô ấy lại vô cùng xinh đẹp.

Không chút nghi ngờ gì cả, kiểu người như Văn Liễm, cho dù anh không háo sắc, cũng có không ít phụ nữ tự dâng đến.

Thế nhưng giờ đây, tình cảnh lại thay đổi hoàn toàn.

Anh gần như đã phát điên lên vì Hạ Ngôn.

Đi vào ngõ, mưa cũng nhỏ hơn rồi, vừa đến cửa Hạ Ngôn đã nghe thấy tiếng cửa mở, Hạ Tri Kỳ ló chiếc đầu nhỏ ra, khi nhìn thấy cô đôi mắt nhóc lập tức sáng lên, “Mẹ ơi!”

Hạ Ngôn cười bước lên bậc thềm, xoa đầu con, “Sao tóc con vẫn ướt vậy?”

Từ Mạn cười: “Thời tiết xấu, cô bảo nhóc là phải sấy khô tóc, nhưng nhóc bảo đợi em về rồi sấy.”

Hạ Ngôn đáp, “Được ạ.”

Đôi mắt Hạ Tri Kỳ lại nhìn về phía sau, Hạ Ngôn cũng quay đầu theo, người đàn ông cầm chiếc ô màu đen đứng ngay phía sau cô, anh khẽ chỉnh lại cổ áo, cởi cúc trên cùng ra.

Hạ Tri Kỳ lập tức ôm lấy chân Hạ Ngôn theo phản xạ, “Mẹ ơi, chú người xấu lại đến rồi.”

Ngón tay Văn Liễm khựng lại.

Hạ Ngôn xoa đầu Hạ Tri Kỳ, “Chú ấy đưa mẹ về, không tính là người xấu.”

Hạ Tri Kỳ vùi đầu vào chân Hạ Ngôn, lắc đầu, “Vẫn tính.”

Hạ Ngôn khẽ nhướng máy: “Đi vào trước đi.”

Cô kéo tay Hạ Tri Kỳ, Từ Mạn thấy Hạ Ngôn vẫn còn điều muốn nói với Văn Liễm nên đã dắt đứa bé vào nhà trước.

Cánh cửa đóng lại, Hạ Ngôn quay người qua.

Làn mưa mềm mại vẫn tiếp tục phủ xuống, rơi lên tán ô của anh.

Hạ Ngôn nhìn anh nói: “Tôi không phải là người tệ bạc, sau này tôi sẽ nói cho con biết sự thật, nhưng tôi phải nói rõ với anh trước, đứa bé chỉ có thể mang họ Hạ, không có liên quan gì với anh cả.”

Văn Liễm đút tay vào túi quần, nghe vậy vài giây sau mới gật đầu, “Nghe theo em.”

Hạ Ngôn nhìn vào cổ áo anh, hình ảnh ban nãy anh chỉnh cổ áo bỗng hiện lên trong đầu, cô thu lại tầm mắt, đẩy cửa bước vào.

Cô vừa đi vào, mưa bỗng dần lớn hơn.

Giọt mưa lộp bộp rơi lên tán ô, Văn Liễm không rời đi ngay, anh lấy một điếu thuốc ra châm. Vài giây sau bước lên bậc thềm gõ cửa.

Trong nhà.

Hạ Ngôn đang dùng khăn lau tóc cho Hạ Tri Kỳ, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô khựng lại: “Có chuyện gì?”

Giọng nói trầm mặc của Văn Liễm truyền đến, “Wechat, em bỏ chặn anh đi.”

Hạ Ngôn: “Xem tâm trạng đã.”

Văn Liễm: “…”

Hạ Tri Kỳ ngẩng đầu nhìn Hạ Ngôn: “Mẹ, sao chú ấy vẫn chưa đi vậy?”

Văn Liễm: “…”



Sấy tóc xong Hạ Tri Kỳ đã buồn ngủ rồi, mặt vùi lên đùi Hạ Ngôn, ngáp một cái xong cả người trượt xuống.

Từ Mạn thấy vậy thì bật cười, cúi người ôm nhóc lên, bế vào giường trong phòng, sau khi đắp chăn cho nhóc xong mới đi ra, nói với Hạ Ngôn: “Bánh ngải Vũ Phàm gửi đã đến rồi, ở trong tủ lạnh ấy.”

Hạ Ngôn lấy đồ ngủ, vâng một tiếng.

Cô chuẩn bị đi tắm thì chuông điện thoại lại vang lên, cô mở ra nhìn, là số ở Kinh Thị gọi tới, có chút quen thuộc, cô trầm mặc vài giây rồi nhấc máy.

Ở đầu dây bên kia, lại là Đường Dịch.

Đường Dịch nói: “Hạ Ngôn, ngày mai em có rảnh không? Cô muốn gặp em một lát.”

Hạ Ngôn lập tức nhìn sang Từ Mạn theo phản xạ.

Từ Mạn cũng nghe thấy giọng Đường Dịch, bà nhíu mày.

Hạ Ngôn nói: “Không biết cô tìm em có chuyện gì vậy?”

“Gặp mặt rồi nói, em có thời gian không?” Giọng nói ấy vẫn mang theo sự kiêu ngạo, Hạ Ngôn nhíu mắt lại, cô rất muốn từ chối, nhưng cũng muốn nghe xem bà ta muốn nói gì.

Cô đáp: “Sáng mai em rảnh, cô muốn hẹn ở đâu?”

“Em đến đoàn múa đi.”

Hạ Ngôn: “Được.”

Nói rồi cô cúp máy, nhìn sang Từ Mạn, “Là cô Đường Dịch.”

Từ Mạn khẽ cong môi, “Em đi xem cô ta muốn nói gì.”

Hạ Ngôn đồng ý.



Đường Dịch vừa cúp máy thì có người gõ cửa, bà quay người lại: “Vào đi.”

Tối nay Hạ Tình vẫn mặc đồ múa, trên người thêm một chiếc áo khoác dài mỏng, cô ta hỏi, “Cô, cô tìm em có việc gì vậy?”

Đường Dịch cầm ly giữ nhiệt lên uống một ngụm, sau đó đặt mạnh xuống bàn, ầm một tiếng, Hạ Tình bị dọa mà giật mình.

Đường Dịch chỉ vào mặt cô ta nói: “Em có thấy mất mặt không? Sao có thể mất mặt như vậy được chứ, vì một người đàn ông mà xấu mặt trước mọi người đến thế, nếu em đã xin được cơ hội đến rồi thì cứ nhảy cho tốt, nhưng em thì sao? Mất mặt trước nhiều thầy cô như vậy, em nên nhớ em là người đại diện cho đoàn múa đấy, ngay cả việc đúng thời điểm cũng không làm được, điệu múa thì không có chút mỹ cảm nào! Hạ Tình! Em khiến cô quá thất vọng rồi!”

Bà ta nói rồi ném mạnh điện thoại qua.

Hạ Tình không kịp tránh đi nên bị đập vào đầu.

Chỗ bị ném trúng lập tức tím bầm lên, cô ta co rúm lại, nhìn qua thì thấy video ghi lại bài nhảy của mình trong buổi tiệc tối nay.

Sắc mặt lập tức trắng bệch, “Cô ơi em xin lỗi, em xin lỗi.”

“Xin lỗi có tác dụng gì không? Vừa xảy ra chuyện như kia xong sao em không khép nép lại một chút? Sợ người ta không biết mình là nữ chính hoạt động bí mật à?”

Sắc mặt Hạ Tình tái đi, cả người run lên.

Đường Dịch vẫn còn muốn mắng tiếp nhưng lúc này lại có người gõ cửa, bà ta chỉ đành dừng lại, nói ‘vào đi’.

Trợ lý của Đường Dịch cầm máy tính bảng đi vào, cô ta nói: “Cô, video thi đấu của Hạ Ngôn đều ở đây, bao gồm cả điệu ‘Lá liễu’ và ‘Thanh xà’ hai năm trước.”

Cô ta đặt máy tính bảng xuống, lúc này mới phát hiện Hạ Tình đứng ở bên cạnh.

Hạ Tình nhìn chằm chằm vào máy tính bảng, sau đó nhìn Đường Dịch: “Cô, cô lấy video của cô ta làm gì?”

Đường Dịch cầm máy tính bảng lên: “Em ra ngoài đi.”

Hạ Tình vẫn tiến tới, nắm chặt lấy mép bàn, “Cô, cô lấy video của cô ta làm gì?”

Trợ lý của Đường Dịch nhìn cô ta một cái, thấy phiền: “Đương nhiên là xem rồi, sắp tới cô Đường Dịch sẽ tham gia một cuộc thi quốc tế quy mô lớn, cô ấy muốn chọn người nhảy điệu ‘Đôn Hoàng’ được cô Đường cải biên.”

Sắc mặt Hạ Tình lập tức thay đổi, “Vì vậy muốn tìm cô ta sao?”

Đường Dịch nhìn cô ta, “Đương nhiên cô phải chọn người tốt nhất rồi, em cũng chuẩn bị đi.”

Hạ Tình không dám tin nổi, lung lay sụp đổ.

Sau đó cô ta bị trợ lý kéo ra ngoài, lúc sắp đến ngoài cửa, Đường Dịch ở phía sau nói: “Về tư duy, Hạ Ngôn mạnh hơn em, hai năm rưỡi trước, cô ấy rơi vào bế tắc tình yêu nhưng vẫn nhảy được điệu ‘Lá liễu’ một cách xuất sắc, nhưng em thì sao, không nói hơn hai năm nay, chỉ bàn đến biểu hiện trong những cuộc thi gần đây, em giống như người hoàn toàn mất đi lý trí vậy.”’

“Vực lại tinh thần cho tốt đi, nếu không vực lại được, vị trí đại diện cũng sẽ không còn đâu.”

Hạ Tình nắm chặt tay, cô ta dùng sức mở cửa, đi ra ngoài.



Sau khi nằm lên giường, điện thoại của Hạ Ngôn cũng rung lên, cô nhìn con trai nằm ở bên cạnh, bật chế độ yên lặng, sau đó nhấn mở ra, là tin nhắn của Giang Tuyết Nhi.

Giang Tuyết Nhi: [Thím dâu, thím ngủ chưa?]

Hạ Ngôn: [Tôi không phải thím dâu của cô, cô gọi nhầm rồi.]

Giang Tuyết Nhi: [Đúng là thím mà, Văn Liễm là chú của cháu.]

Hạ Ngôn: [À.]

Giang Tuyết Nhi: [Đừng chặn cháu, đừng chặn cháu nhé.]

Hạ Ngôn quả thực đang định làm vậy.

Giang Tuyết Nhi: [Cháu đứng về phía thím.]

Hạ Ngôn: [Sau đó thì sao?]

Giang Tuyết Nhi: [Ồ, cháu chỉ muốn nói chuyện với thím một chút thôi, cháu thích điệu ‘Lá liễu’ thím nhảy lắm, thật đấy, lúc cuộc thi diễn ra cháu đã bị điệu ‘Lá liễu’ của thím làm cho mê mẩn rồi.]

Giang Tuyết Nhi: [Cảm giác không thoát ra được ấy.]

Hạ Ngôn: [Sau này cô cũng có thể thử xem.]

Giang Tuyết Nhi: [Cháu nhảy phong cách cố định rồi, cô giáo nói cháu chỉ biết nhảy ‘See tình’ thôi.]

Hạ Ngôn: [‘See tình’ cũng đẹp mà, có phong cách cố định mọi người sẽ dễ nhớ tới hơn.]

Giang Tuyết Nhi: [Cũng đúng, thím ơi thím tốt thật đấy.]

Hạ Ngôn: [Tên tôi là Hạ Ngôn, sau này đừng gọi là thím nữa.]

Giang Tuyết Nhi: [Được ạ, chị Ngôn Ngôn, ngủ ngon.]

Hạ Ngôn: [Ngủ ngon.]

Gửi tin nhắn xong cô đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó xoay người ôm con rồi chìm vào giấc ngủ.

Giang Tuyết Nhi thích thú nhìn đoạn trò chuyện, sau đó chụp lại màn hình đăng lên vòng bạn bè.

Giang Tuyết Nhi: [Nói chuyện với nữ thần, thật vui.]

Lâm Tiếu Nhi trả lời: [Giang Tuyết Nhi, muộn vậy rồi sao cháu vẫn làm phiền Hạ Ngôn vậy.]

Văn Trạch Tân cũng bình luận: [Muộn vậy rồi, sao em vẫn làm phiền thím dâu vậy.]

Giang Tuyết Nhi trả lời Văn Trạch Tân: [Thím dâu bảo chúng ta đừng gọi là thím nữa, cô ấy sẽ tức giận đấy, chắc còn chặn luôn.]

Văn Trạch Tân: [@Văn Liễm, chú nhỏ, chú còn phải cố gắng thêm nữa.]

Văn Liễm ít khi lướt vòng bạn bè, tối nay không cẩn thận nhấn mở ra đã nhìn thấy Văn Trạch Tân nhắc đến mình, anh tùy ý nhấn vào, nhìn thấy lịch sử cuộc trò chuyện.

Sau đó.

Anh nhấn mở khung chat với Giang Tuyết Nhi.

Văn Liễm: [Cô ấy ngủ rồi sao?]

Giang Tuyết Nhi đột nhiên bị gõ đầu, ngây người ra, nhanh chóng gật đầu đáp lại.

Giang Tuyết Nhi: [Đúng vậy.]

Văn Liễm: [Khoảng thời gian này cháu ở Kinh Thị sao?]

Giang Tuyết Nhi: [Vâng Vâng Vâng.]

Văn Liễm: [Chăm sóc cô ấy nhiều chút.]

Giang Tuyết Nhi: [Chú yên tâm, cô ấy là thím cháu, cháu nhất định sẽ vì cô ấy mà hy sinh thân mình.]

Văn Liễm: [Chú cảm ơn.]

Giang Tuyết Nhi: [Nhưng chú ơi, nhưng chú đừng thân thiết với cháu quá, cháu sợ thím không vui, dù sao thím cũng không vừa mắt chú.]

Văn Liễm: [….]