Vây Giữ

Chương 1: Xứ sở Phù Tang



Nhiệm vụ thứ nhất cuối cùng cũng hoàn thành, đây là giai đoạn đầu tiên để thực hiện nhiệm vụ giết chết An Trác Li, con trai của An Thành, một người cầm quyền của thế lực lớn đứng thứ tư trong giới hắc đạo, sự hủy diệt của bóng tối chính là thứ đáng sợ nhất ở nơi xã hội đang có sự chuyển biến.

Bóng dáng tuyệt sắc giai nhân bước xuống máy bay, trên mặt diện một cái kính đen, bên dưới là một bộ vest quần ngắn, hai màu chủ đạo trắng đen hài hòa trên là da trắng hồng mê người, toát lên sự thanh thoát không kém phần đoan trang đến lạnh lùng.

Khí chất ngất trời ấy được Dĩ Đan sở hữu rất thành thục. Cô sải bước đi về phía lối ra vào, vừa đi cô vừa nhấc máy gọi cho ai đó.

"Đến đón em!"

Đầu máy bên kia chỉ trả lời vẻn vẹn một từ.

"Được"

Dường như họ rất kiệm lời, chẳng thể nói nổi một câu đầy đủ mười chữ. Hay là vì đã quen với cách giao tiếp này quá mức nên không cần phải thể hiện cảm xúc chăng?

Không bao lâu, Dĩ Đan đã cùng một người phụ nữ chỉ tầm hai mươi ba tuổi đứng trước một tòa nhà to lớn. Cô cùng người phụ nữ bước vào cánh cửa chính rồi đi thang máy đến tầng mười hai.

Mở cánh cửa phòng 204, Dĩ Đan thẳng thừng bước vào, gương mặt cô không hé lộ chút biểu cảm nào. Dĩ Đan vào một lối đi nhỏ ở gần ban công, tầm một lúc xung quanh đều là ba bức tường, chỉ có duy nhất người phụ nữ đang đi bên cạnh cô, có vẻ là ngõ cụt. Bỗng dưng cô vươn tay áp vào bức tường cứng nhắc, lập tức bên dưới lộ rõ một ô vuông, trong giây lát đã đưa hai cô gái đi xuống dưới tầng hầm. Nói trắng ra thì đây là một thang máy được ngụy trang.

Ở trong một toà chung cư mà lại có tầng hầm bí mật thì quả là có vấn đề. Chính xác là vậy, căn chung cư này là của cô nhưng lại đứng tên chủ là một người khác, có lẽ làm như vậy để đánh tráo đôi mắt người nhìn. Bề ngoài nó chỉ là là một toà chung cư nhưng bên trong lại ẩn dấu biết bao nhiêu sự kì lạ và bí ẩn.

Được một lúc, Dĩ Đan và cô gái kia đã hạ xuống một căn phòng, nơi đây có biết bao nhiêu lọ và ống thủy tinh đặt trên bàn. Xung quanh còn phảng phất hương thơm của nước hoa. Cô gái kia nhấc một lọ thủy tinh và cầm trên tay rồi nói:

"Em đã chế tạo xong chưa?"

Dĩ Đan không chần chừ mà lên tiếng: "Vẫn còn thiếu một thứ."

Cô gái liền nhìn Dĩ Đan với đôi mắt hiếu kì và dò hỏi: "Thiếu thứ gì?"

"Là kịch độc của hoa linh lan." Dĩ Đan bình thản đáp.

Thì ra cô chính là một người chế tạo nước hoa, nhưng nước hoa của cô không phải chế tạo để tung ra thị trường mà sáng tác của cô là dùng để giết người. Thứ cô làm ra chính là độc nhất vô nhị, là những loại nước hoa chứa các loại độc tố khác nhau. Có loại sử dụng tận hai, ba ngày thì kịch độc mới bộc phát và gây tê liệt thần kinh, sau đó dẫn đến cái chết. Nhưng đôi khi nước hoa cô làm chỉ vừa sử dụng, mười phút sau đã đi chầu ông bà ngay và luôn.

Người ta nói nước hoa chính là thứ tôn lên vẻ đẹp và khí chất hút hồn của người khác, thế mà lại chẳng ai ngờ, nước hoa cũng là công cụ kết liễu dòng đời ngắn ngủi của con người trong giây lát.

Thấy cô gái trầm mặc chẳng nói gì, Dĩ Đan lên tiếng: "Tuệ Dao, em phải đi Nhật một chuyến!"

Tuệ Dao tiến lại gần Dĩ Đan, đôi mày đen nhíu lại, ánh mắt như đang muốn dò xét điều gì: "Tại sao phải sang Nhật? Không phải hoa linh lan ở Trung Quốc cũng có sao?"

"Em sang Nhật còn vì lí do khác",Dĩ Đan chậm rãi nói, sắc thái vẫn không chút biến đổi: "Em đã đi Italy cả tuần rồi, cũng gần một năm em chưa trở lại Nhật thăm bố mẹ, nếu bây giờ vẫn không đi, chắc chắn lão Mộc sẽ nghi ngờ em đang làm chuyện gì giấu ông ấy, không thể không đề phòng".

"Vậy còn hoa linh lan? Chị giúp em chuẩn bị..."

"Không cần". Tuệ Dao chưa nói hết câu thì Dĩ Đan đã cắt ngang lời cô: "Đã có người chuẩn bị cho em rồi, sang Nhật ngoài thăm bố mẹ, em cũng sẽ hoàn tất phần cuối cùng cho Linux".

(Linux là tên của loại nước hoa cô đang chết tạo)

Tuệ Dao chần chừ một lúc rồi cũng gật đầu: "Có cần chị giúp gì không?"

Bổng nhiên trong đầu của Dĩ Đan lóe lên một tia suy nghĩ nào đó, cô quay đầu, dư quang quét toàn bộ các ống thủy tinh chứa từng hương thơm đặc biệt khác nhau rồi mở miệng: "Em nghe nói An Trác Li vừa bay sang Triều Tiên".

Nghe cô nói vậy, Tuệ Dao lập tức bước gần đến cô, cất giọng trầm trầm: "Nói đi!"

"Chị giúp em tìm chỗ nghỉ chân của hắn, số người đi bên cạnh và hành tung của hắn, còn lại em sẽ tự giải quyết". Vừa nói, Dĩ Đan vừa thu gom phần nước hoa vẫn chưa hoàn thành và hai lọ nước hoa khác loại cho vào trong túi xách. Cô lại tiếp tục hắng giọng: "Được rồi, chị chỉ cần giúp em thế thôi, dù sao nhiệm vụ này cũng là em đảm nhận, chị không liên quan trong chuyện này, tốt nhất không nên nhúng tay vào quá nhiều, sẽ gặp nguy hiểm. An Thành không phải người đơn giản, em không muốn chị bị cuốn vào chuyện này".

Dĩ Đan cầm lấy túi xách, vừa rời đi vừa nói: "Thế nhé, cảm ơn chị, em đi đây, tạm biệt". Cô vẫn không ngoảnh đầu lại mà tiếp tục đi thẳng, tay trái giơ lên vẫy vẫy.

Tuệ Dao nhìn Dĩ Đan với ánh mắt vừa mông lung vừa khó hiểu, lại thêm một chút ẩn ý sâu xa nào đó, đôi mày từ từ giãn ra, chậm rãi mở miệng: "Nhớ cẩn thận!"

Dĩ Đan bước vào trong thang máy tự động rồi biến mất trong tích tắc.

Ngày hôm sau Dĩ Đan đã lên máy bay để đến Nhật Bản, một đất nước được mệnh danh là "xứ Phù Tang", nơi đón bình minh đầu tiên trên toàn châu lục và cũng là xứ sở hoa anh đào lộng lẫy nhất. Nhật Bản là nơi định cư của gia đình cô, gia thế của cô rất có tiếng trong thế giới ngầm, là gia tộc lớn trong giới hắc đạo. Cô là con gái thứ trong gia đình và có một người anh trai tên là Mộc Tiêu.

Nửa ngày sau, cuối cùng cô cũng đứng trước dinh thự của Mộc gia, bên cạnh có hai chàng vệ sĩ và một vali hành lí. Cô sải bước tiến vào cổng chính, được một lúc đã bước đến bên trong đại sảnh.

Rất nhiều người hầu đang làm việc khi nhìn thấy cô liền ngưng tất cả hoạt động lại, nghiêm túc chào Dĩ Đan như chào một vị công chúa: "Chào mừng nhị tiểu thư trở về!".

Dĩ Đan ra lệnh cho họ tiếp tục làm việc rồi tự mình đi lên tầng hai.

"Mộc Dĩ Đan?!". Một giọng nói trầm thấp pha chút lạnh nhạt vang lên. Cô ngay lập tức quay đầu, nhìn thấy bóng dáng cao ráo quen thuộc của người đàn ông tựa trên thành lang can, môi cô nở một nụ cười tươi tắn.

"Anh!"

"Quay về từ khi nào, sao em không báo cho mọi người biết?"

"Em vừa về lúc sáng, giờ mới tới nơi!". Dĩ Đan vẫn giữ nụ cười trên môi, còn người đàn ông tuấn tú kia khuôn mặt vẫn lạnh tanh như tảng băng biết nói.

"Lại đây!". Mộc Tiêu lạnh giọng nói, ngay lập tức Dĩ Đan hiểu ý của anh trai mình, bước đến rồi đưa đôi tay thon dài nuột nà của mình luồng qua eo Mộc Tiêu, ôm lấy anh một cách nhẹ nhàng.