Vây Giữ

Chương 3: Xâm nhập (I)



Dĩ Đan trên con xe siêu thần phóng thẳng về dinh thự.

Cô ở trong phòng mình khóa cửa lại, ánh mắt dò xét bắt đầu hiện lên, cô mở chiếc hộp, loài hoa này ngay lập tức tỏa ra mùi hương vô cùng kì diệu thu hút cô.

Dĩ Đan hơi cự tuyệt sự mê hoặc của nó nhưng cũng không thể không công nhận, nó thật sự quá hoàn hảo.

Có ai lại ngờ, đằng sau cái nét đẹp trời cho và hương thơm chuẩn quyến rũ người khác đó lại chứa một thứ độc tố chuyên mang người ta đứng giữa ranh giới sống chết kia chứ?

Người đời có câu "không thể nhìn mặt mà bắt hình dong" quả nhiên không hề sai, nó quá đỗi nguy hiểm.

Nguyên liệu chính cũng có rồi nhưng đối tượng truy sát ngầm tên tủi khá nổi, tuy gia thế cô không hề thua kém nhưng nếu làm việc để lộ sở hở thì cũng mang lại tai họa.

Nhiệm vụ bây giờ của cô chỉ có mỗi Tuệ Dao và bên giao dịch biết rõ, cha mẹ và anh trai cô lại chẳng hề biết cô đang âm thầm đứng trước mối đe dọa lớn như vậy.

Cái bản tính chẳng sợ ai của Dĩ Đan hoàn toàn dập tắt những cái suy nghĩ vu vơ như là "liệu mình có thể hoàn thành được không? An Trác li không phải là loại dễ đối phó,..."

Đối với Dĩ Đan, một người làm việc vô cùng thận trọng, chẳng để lại một sơ hở nào mà lại sợ những điều đó ư? Thật là chẳng dám nghĩ tới.

Dạo này Mộc Tiêu cũng khá bận, ít để ý đến Dĩ Đan nên cô cũng nhẹ lòng, nếu để anh ta biết được hiện tại cô đang đảm nhận cái nhiệm vụ quỷ quái này chắc cô sẽ bị cấm túc nửa năm mất.

Cái đôi chân này mà không đi trải sự đời nửa năm thì chẳng may cô lại bị bại liệt thê thảm lắm.

Mộc Tiêu sống trong giới Hắc đạo lâu nên có sự tình gì chuyển biến hắn sẽ nắm bắt ngay, cô không thể không đề phòng.

Dĩ Đan ở Nhật tầm một tuần thì cũng quay lại Trung Quốc. Thứ cô nhận được đầu tiên chính là cuộc gọi của bên giao dịch.

"Cũng tới lúc cô nên hành động rồi nhỉ?"

"Tôi biết!"

"Mộc Dĩ Đan, cô nên làm cho thật gọn gàng và sạch sẽ".Giọng nói của người đàn ông có cảm giác lạnh đến đáng sợ, nếu là người bình thường chắc cũng run người trước ngữ điệu của ông ta.

Dĩ Đan khẽ cười nhếch, đáy mắt lóe lên một tia sắc lạnh: "Ông xem ra hơi coi thường tôi nhỉ?"

"Tôi biết cô là người thông minh, nếu hoàn thành tốt, tôi lập tức cho người đưa bảo vật tới cho cô."

"Được!"

Người đàn ông cúp máy, mọi liên lạc đều bị cắt đứt, xem ra ông ta rất cảnh giác.

Vụ giao dịch cũng được ba tháng rồi nhưng Dĩ Đan còn chưa biết được ông ta là ai, tại sao là muốn giết chết An Trác Li gây động đến An gia kia chứ?

Đây hoàn toàn là một vụ giao dịch được bảo mật danh tính mà. Dĩ Đan cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, cô lập tức lấy thông tin của An Trác Li từ Tuệ Dao rồi bay đến Triều Tiên.

"Dĩ Đan, An Trác Li hiện đang ở Pyong Yang, bên cạnh hắn có tổng là tám mươi hai người, một tuần nay hắn đang du ngoạn ở một sòng bạc tên Folinxtren, đó là nơi có khá nhiều chủ tộc trong thế giới ngầm ra vào, đánh cược, mua bán tư mật hay mại dâm,...đều xuất hiện và tổ chức quy mô lớn ở đó, chị gửi định vị cho em rồi, em nhớ cẩn thận, bằng mọi giá phải đảm bảo tính mạng là trên hết đấy nhé!"

Lại không ngờ, thành phố xa hoa này lại ẩn chứa nhiều thứ kinh người như vậy. Thật tiếc cho cái danh của thành phố lớn bị vấy bẩn trong âm thầm.

Dĩ Đan chạy trên con Lamborghini Veneno màu xanh dương cực chất trong thành phố, đến một khu vực ngoài tầm kiểm soát của camera an ninh.

Cô rời xe, dư quang quét một vòng quanh khu vực rồi đi vào một ngã rẽ.

Con đường này cũng tối quá rồi, xung quanh chỉ có lác đác vài bóng đèn, cô theo lối đi Tuệ Dao chỉ dẫn từ trước, được một lúc cũng đã tìm thấy nơi cô cần tìm.

Chính xác là chỗ này, bên ngoài có vẻ hơi âm u. Dĩ Đan tìm lối đi vào trong. Không bao lâu đã gặp phải hai tên áo đen đứng canh gác, chúng chặn cô lại.

Ánh mắt họ có vẻ hơi cảnh giác với cô: "Này cô gái, cô có thẻ FL không?"

"Thẻ FL?". Cô còn chưa nắm rõ sự tình, có biết thẻ là cái quỷ quái gì chứ?

Thấy cô còn hơi khó hiểu, một tên liền lên tiếng: "Phải có thẻ FL mới vào được, cô không có thì đòi vào đây làm gì? Mau đi đi!"

Dĩ Đan chẳng thể nói thêm lời nào nữa đành phải rời khỏi.

Mới bắt đầu hành động, còn chưa xâm nhập ổ địch vào mà đã bị đuổi, đúng là mất mặt quá!

Dĩ Đan ra ngoài, liên lạc cho Tuệ Dao để hỏi thêm, cô có bao giờ tới mấy nơi kiểu này, sao biết được có nhiều quy tắc vậy chứ?

Tuệ Dao vừa bắt máy cô đã liền hỏi: " Bà chị à, thẻ FL là cái gì vậy?"

Tuệ Dao bên kia bất giác đập tay lên trán:"Chị quên nói với em, chị có chuẩn bị trong túi xách cho em rồi, ngăn thứ hai".

Dĩ Đan bất lực đáp:"Không nói sớm!". Cô thở dài rồi cúp máy, mở túi xách ra thì đúng là có một chiếc thẻ màu đen thật.

Dĩ Đan vào trong một lần nữa, lần này thì hoàn toàn có thể vào trong mà không có bất kì trở ngại nào.

Đi sâu vào trong, trước mắt cô có biết bao nhiêu cánh cửa, cô thầm chửi thề trong lòng, nhiều phòng như vậy biết chọn phòng nào chứ, lỡ chui vào phải cái thứ phòng bậy bạ thì có mà hỏng mắt cô.

Cô càng tiến sâu vào thì gặp phải hai lối rẽ sang hai bên, càng đi lại càng thêm nhiều cánh cửa phòng dọc hai bên lối.

Bí quá chưa biết nên chọn bên nào, cô lẩm bẩm trong miệng, tay cũng chỉ chỏ hai bên:" Bên trái bên phải bên nào tốt gặp thỏ hiền bên nào xấu gặp sói dã bên tốt bên này".

"Ồ, đường này!". Cô đi sang bên trái, tính cảnh giác bắt đầu tăng cao.

Đi một lúc mà chẳng nghe thấy động tĩnh gì, nơi này cách âm tốt đến vậy sao?

Dĩ Đan thử mở hé một cánh cửa, lén đưa mắt nhìn vào bên trong, thấy có rất nhiều người chụm lại thành nhiều khối, cô cũng chẳng ngại mà vào trong khám phá, hàng loạt các loại hình chơi đập vào mắt cô.

Thú thật thì cô chẳng biết loại nào cả, đó giờ cô còn chẳng xem qua ai chơi bài hay vòng quay các thứ bao giờ, hôm nay được thấy nhiều thứ lạ như vậy, xem ra được mở mang tầm mắt.

Dĩ Đan đi dạo quanh một vòng thì chạm mặt một nhân viên ở đây, anh ta bưng trên tay một khay chứa ba ly rượu vang đỏ, tiến gần đến cô:" Chào vị tiểu thư này, cô có muốn nếm một ly không?"

Đã đến đây thì nghĩa là ăn chơi, nếu cô từ chối lúc này thì e là có vấn đề, không thể không tạo sự nghi ngờ cho họ, đành nhận một ly vậy.

"Cảm ơn!"

Dĩ Đan cầm lấy ly rượu vang rồi tiếp tục dò xét xung quanh, thế nhưng chẳng có lấy một bóng dáng quen thuộc nào. Truyện Tổng Tài

Xem ra An Trác Li không có trong căn phòng rộng lớn này rồi.

Dĩ Đan quay người thì thấy một số người đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt họ như đang để ý từng nhất cử nhất động của cô.

Cô nhìn lại thì mới biết, ly rượu vang cô cầm trong tay đã mười phút rồi vẫn chưa chạm môi, vẫn là bất thân do kỷ, cô đành uống một ngụm.

(Bất thân do kỷ: nghĩa là việc không do mình quyết định)

Quả nhiên, dần dần những ánh mắt đó xua tan đi, không còn dán chặt lên người cô nữa.

Dĩ Đan ung dung bước ra khỏi căn phòng, lại tìm đến căn phòng khác.

Cô vào phải một căn phòng trông ghê rợn hơn, những người ở đây toàn là kiểu phụ nữ hầu hạ đàn ông. Lũ đàn ông này đúng là hạng thượng lưu, người nào người nấy trông cũng đáng sợ, thân hình khá cao lớn và lực lưỡng.

Mỗi người như vậy bên cạnh lại ba bốn cô gái vây quanh, cô nào cô nấy cũng ăn mặc gợi cảm, phóng túng. Nhìn sơ thì cũng có nhan sắc, nhưng lại đi hầu hạ mấy tên đàn ông này, Dĩ Đan thấy cũng muốn mất mặt thay.

Dù sao cô cũng có nhiệm vụ, phải hoàn thành càng nhanh càng tốt.

Dĩ Đan vừa đi ba bước thì đã nghe thấy tiếng nỉ non của mấy cô gái quấn quýt bên một người đàn ông da ngăm.

"Triệu tổng, hôm nay cứ để em hầu hạ cho ngài, nha!"

"Triệu tổng à, ngài uống thêm một ly đi"

Trời ơi, rốt cuộc mấy con mụ già này được huấn luyện đặc biệt theo kiểu gì thế? Lời nào thốt ra cũng ngọt sớt, đã vậy thanh điệu cũng rất quyến rũ người nghe nữa.

Dĩ Đan cũng là con gái nhưng sao nghe mà sởn gai ốc thế này?

Nơi này đúng là không phù hợp với cô chút nào cả!

Dĩ Đan bước nhanh, đi sâu vào trong khu vực, cô cố gắng tìm bóng dáng của An Trác Li, chỉ mới ngó nghiêng được một nửa của khu này cô đã chạm mặt phải một tên đàn ông.

"Này em gái?"

Cô giật nảy người, đưa mắt nhìn tên kia.

Hắn quét một đường trên người cô rồi cố lĩnh ngộ.

Ai vào khu vực này mà lại không ăn mặc gợi cảm ngoại trừ cô? Đáy mắt hắn có vẻ nghi ngờ nhưng rồi cũng xua tan đi suy nghĩ phức tạp kia.

Hắn tiến sát cô hơn, sau đó cất giọng:" Trông cô rất xinh đẹp đấy!"

Dĩ Đan hừ nhẹ chỉ vừa đủ bản thân nghe thấy. Nói tới nhan sắc thì cả đám phụ nữ ở đây còn chẳng bằng một góc của cô, khen cô xinh đẹp thì thành nói dư thừa, cô chỉ được gọi là "tiên tử" mới xứng với cái dung nhan tuyệt mỹ ấy.

"Cô tới hầu hạ tôi đi!". Tên kia lại nói tiếp

Câu đề nghị của hắn khiến Dĩ Đan bất giác như muốn nôn ra, hắn là ai mà đòi một vị tiên tử như cô hầu hạ, đúng là đề cao bản thân quá mức, chỉ khiến cô thêm ghê tởm hắn.

Cô chưa kịp phản ứng thì lại thêm một người đàn ông khác cũng bước đến:"Nữ nhân này trông ngon đấy, Cố tổng lại để mắt đến thì thật may mắn cho cô ta".