Vậy Mà Cậu Còn Nói Không Thích Tớ

Chương 6



Edit: Pinkie

Nhưng đáng tiếc, mọi chuyện không có tốt đẹp như Hạ Thiên tưởng.

Sau khi phân ban tự nhiên và xã hội, không chỉ có bạn học muốn rời đi mà cũng sẽ có người muốn vào. Vì thế, có rất nhiều bạn học lớp xã hội lại muốn chuyển sang lớp tự nhiên của bọn họ.

Trong đó có một bạn nữ làm cho mọi bạn nam đều chú ý tới, tên là An Lan. 𝑻ì𝓂‎ tru𝑦ệ𝑛‎ ha𝑦‎ tại‎ ⩶‎ tru𝓂tru𝑦𝚎‎ 𝑛﹒V𝑛‎ ⩶

Bạn nữ đó có đôi mắt đáng yêu như nai tơ, ngay cả một đứa con gái như Hạ Thiên cũng cảm thấy cậu ấy xinh đẹp, chính là cái loại ngây thơ không cần bất kỳ sức công kích nào, cũng khiến người ta động lòng, cả người an an tĩnh tĩnh mà cực kỳ xinh đẹp.

Nếu phải dùng một cái thành ngữ tới hình dung thì chính là tĩnh nhược xử nữ (1).

(1) Thành ngữ đầy đủ là 静若处子, 动若脱兔 (Tĩnh nhược xử nữ, động nhược thoát thố) có nghĩa là khi tĩnh thì yên lặng như thiếu nữ khuê các, khi động thì nhanh như thỏ trốn chạy. 

Mà cô chính là vế tương phản còn lại, khi động thì nhanh như thỏ trốn chạy.

Lúc đầu, Hạ Thiên cũng không chú ý, nhưng cô không ngờ giáo viên chủ nhiệm lại tuyên bố một tin động trời.

Bởi vì có không ít bạn học mới chuyển tới, cho nên phải sắp xếp lại chỗ ngồi một lần nữa, mà không khéo chính là, cuối cùng Lục Hạo Hiên được xếp ngồi cùng bàn với An Lan.

Ngay lập tức, Hạ Thiên cảm thấy có nguy cơ, bởi vì đối phương thật sự rất xinh đẹp, vẻ đẹp làm cho người khác cảm thấy thoải mái. Làm sao mà cô có thể không lo lắng đây chứ?

Quan trọng nhất chính là, Lục Hạo Hiên chưa bao giờ nói thích cô, bọn họ nhiều nhất chỉ là bạn bè thân thiết, chỉ có một mình cô đơn phương.

Đối với kết quả này, hình như Lục Hạo Hiên cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ là lúc thu dọn đồ đạc, cậu trộm liếc mắt nhìn Hạ Thiên một cái.

Thấy Hạ Thiên cũng không thèm nhìn cậu thì cúi đầu yên lặng đọc sách, không biết làm sao mà trong lòng cậu có hơi chút thất vọng.

Cậu ấy bình tĩnh như vậy sao?

Cậu phải đi rồi, thế mà cậu ấy không có bất kỳ biểu hiện gì, giống như không hề có liên quan gì với cậu ấy vậy?

Hạ Thiên thấy Lục Hạo Hiên từng bước từng bước rời khỏi cô, hơi thở quen thuộc của ngày xưa dần biến mất, trong lòng cô vô cùng khó chịu. Nhưng cô không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu, sợ mọi người nhìn thấy được nỗi buồn chất chứa trong lòng của cô.

Chỗ ngồi của hai người được sắp xếp cách một một hàng, ở giữa là lối đi. Hạ Thiên ngồi bên trong, cách với Lục Hạo Hiên bởi bạn ngồi cùng bàn mới.

Nhưng Hạ Thiên không biết thì ra bọn họ sẽ cách bởi hai người.

Lúc đổi chỗ, Lục Hạo Hiên đã giành chỗ ngồi phía ngoài lối đi trước.

Bên kia, An Lan đã cầm cặp sách đi tới, nhưng khi nhìn thấy Lục Hạo Hiên đã ngồi ở vị trí kia và không có ý định đứng dậy, nên không thể làm gì khác hơn là đi một vòng lớn qua ngồi phía bên kia.

Lúc này Hạ Thiên đang phiền não, làm sao cô có thể chú ý tới những chi tiết này?

Cô chỉ biết, Lục Hạo Hiên của cô đã đi rồi, còn tới ngồi bên cạnh một bạn gái cực kỳ xinh đẹp.

Sau đó, thầy giáo lại tạo nhóm học tập, An Lan và Lục Hạo Hiên cùng chung một nhóm.

Thế này, hầu như tiết tự học buổi tối, ngay cả lúc tan học, hai người cũng đều đi cùng nhau, cùng nghiên cứu bài tập.

Hạ Thiên muốn tiến tới để hỏi chuyện, nhưng lại không nói được nên lời, hai người họ thảo luận về những vấn đề học tập mà cô không hiểu.

Hạ Thiên chỉ có thể chùn bước, nhìn bóng lưng hai người sánh bước bên nhau trong ánh hoàng hôn, lần đầu tiên cô nhận ra mình và Lục Hạo Nhiên thật sự là người ở hai thế giới, dù có gặp nhau cũng chỉ là thời gian ngắn ngủi, ông trời sẽ thu hồi nhanh chóng.

Cũng lúc này, đầu óc mộng mị hơn một năm rưỡi của Hạ Thiên dần dần tỉnh táo.

Cô đã ám chỉ rõ ràng nhiều năm như vậy nhưng Lục Hạo Hiên đều không đáp lại, còn thường dùng ánh mắt lạnh lùng chế nhạo nhìn cô, chắc hẳn không phải là do tính cách của cậu ấy, mà là do cậu ấy…… thực sự không thích cô.

Lần đầu tiên, khi Hạ Thiên biết Lục Hạo Hiên đi hướng nào thì cô xoay người đi hướng ngược lại.

“Làm sao vậy?” An Lan thấy Lục Hạo Hiên ở bên cạnh đột nhiên dừng lại, thì thắc mắc hỏi.

Lục Hạo Hiên nhìn xung quanh, “Hạ Thiên đâu? Vừa rồi không phải cậu ấy còn ở bên cạnh chúng ta mà?”

“Không biết nữa, chắc là đi trước rồi.” An Lan nói.

Sau khi xác định Hạ Thiên đã không còn ở đây thì Lục Hạo Hiên mới từ bỏ tìm kiếm.

Nhưng sau đó, khi thảo luận bài tập với An Lan, cậu không biết vì sao lại không còn nhiệt tình nữa.