Về Bên Anh

Chương 20: Tất cả đau khổ sẽ bộc phát 3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Fleur

Biên tập: Iris

fullhouse007

Mọi người trong khoa chỉnh hình phát hiện môi bác sĩ Bạch đẹp trai nhà họ lại bị rách, vì thế y tá Từ đang cầm trà lạnh thể hiện tấm lòng, bác sĩ Bạch không nhận, nói không phải bị nóng trong. Tập thể y tá tầng bốn tổ chức họp, nội dung hội nghị xoay quanh vấn đề môi của bác sĩ Bạch. Trong lòng y tá Diệp có một đáp án sinh động, nhưng không thể nghĩ thông được, cô sắp buồn bực chết rồi.

Bác sĩ Bạch lên tầng năm vài lần nhưng Tần Ca vẫn không chịu gặp anh, cô hộ lý khó xử chặn người ở cửa: “Bác sĩ Bạch, Tiểu Ca tăng lương cho cô để cô nghe lời con bé. Cho nên cô không thể để cháu vào, rất xin lỗi.”

Bạch Khải Gia gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu, xuống tầng dưới nói một tiếng với Lục Thiên. Sau đó, bác sĩ Lục nguyên bản vì muốn theo đuổi chị y tá nên chăm chỉ xuống tầng năm bắt đầu đến thăm giường số 35 hàng ngày, không phải mang đồ ăn thì cũng là ngồi chơi, chị y tá tức giận mắng anh lăng nhăng.

Lục Thiên tố khổ với Bạch Khải Gia: “Tiểu Bạch, cậu đang phá hoại chuyện tớ theo đuổi chị ấy đấy!”

Bạch Khải Gia đưa cho anh một bình giữ nhiệt: “Trở lên xem xem, bà nấu cháo cá cho Tần Ca.”

Bác sĩ Lục vẻ mặt đau khổ lên lầu, cầu xin Tần Ca: “Em gái ơi, em có thể gặp Tiểu Bạch không? Hai người như vậy, người chịu khổ là anh đây đấy!”

Tần Ca chia đồ ăn Lục Thiên đem đến cho mọi người trong phòng bệnh, chỉ để lại cháo của bà, hỏi anh: “Thiên Thiên, anh ăn không?”

Lục Thiên xua tay: “Anh cũng không dám, Tiểu Bạch sẽ tức giận.”

“Ừm.” Tần Ca cầm cháo từ từ ăn, nhân tiện nói chuyện với biên tập.

Biên tập gửi cho cô một tin, là một họa sĩ gần đây khá nổi trên Weibo, nói: Truyện của người ta được mua bản quyền chuyển thể thành phim rồi.

Tần Ca bỗng không còn khẩu vị. Mấy năm nay, cô cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, chỉ hy vọng có thể được chuyển thể thành phim. Khi còn nhỏ, cô thích nhất là  “They kiss again”*, sau đó cô cũng xem những phiên bản cũ; các phiên bản cũ do khác quốc gia nên cũng khác nhau nhưng cô đều xem say xưa, thật ra cái cô xem không phải là diễn viên, mà là cốt truyện.

*Nguyên tác là từ truyện Itazura Na Kiss nổi tiếng của Nhật Bản.

Biên tập còn nói: Nghe nói đây là truyện của chính tác giả, bây giờ mọi người đều thích kiểu này, thu được lắm. Lần trước nghe nói có tác giả bị bệnh, lập tức liền bán được bản quyền chuyển thể, nhà sản xuất nói đến thời điểm có thể dùng tác giả để quảng cáo.

Tần Ca đáp lại bằng sự im lặng. biên tập nhà cô vài năm nay đều cần mẫn và thật thà đề cử chuyển thể “Yêu em không thể nói”, cho đến hôm nay cũng chưa thấy câu trả lời. Quả nhiên người không thể so sánh với nhau…

Cùng lúc đó, phòng phẫu thuật số ba cũng đang khẩn trương chuẩn bị trước phẫu thuật, bệnh nhân giường số 43 khoa chỉnh hình sắp làm phẫu thuật. Bạch Khải Gia ngồi trong phòng thay đồ nghĩ gì đó, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

Tần Ca đang phiền muộn thì nhận được tin: Hôm nay chú Vương phải cắt tay, anh sắp vào phòng phẫu thuật, biết em sẽ lo lắng cho nên nói với em một tiếng, phẫu thuật xong anh sẽ đi thăm em.

Tần Ca hoàn toàn không ăn được, cô cầm điện thoại lo lắng, không rõ là vì chú Vương không giữ được cánh tay hay là Bạch Khải Gia phải làm phẫu thuật.

Cô xuống giường mặc áo khoác nói muốn đi ra ngoài, cô hộ lý hỏi: “Hôm nay lạnh lắm, cháu muốn đi đâu?”

Tần Ca cầm điện thoại nghĩ ngợi, đi thang máy xuống tầng dưới.

Tầng bốn vẫn thế, hôm nay vừa hay là y tá Diệp trực ban, thấy Tần Ca mặc đồ bệnh nhân cũng chưa nhận ra ngay. Tần Ca chào trước, y tá Diệp thốt lên: “Tiểu Ca, chị làm sao đấy?”

Tần Ca giơ chiếc vòng băng dính màu hồng trên tay mình ra, bên trên có ghi tên bệnh nhân, bệnh tình. Sáng sớm, khi trưởng khoa Thái kiếm tra phòng đã giúp cô xem qua vết thương, nói qua vài ngày là có thể cắt chỉ về nhà.

Y tá Diệp hỏi cô: “Chị tới đây làm gì? Tìm ai?”

Tần Ca lắc đầu.

Y tá Diệp nói: “Chắc chị còn chưa biết, chú Vương giường 43 vừa được đẩy đi phẫu thuật, cánh tay kia của chú ấy bị thương quá nặng không giữ được, phải cắt đi. Vẫn là bác sĩ Bạch mổ chính.”

Tần Ca rùng mình: “Tôi đi qua nhìn thử.”

Cô chầm chậm đi đến cửa phòng bệnh, giường của chú Vương trống không, cô Trần cũng không ở đó. Bệnh nhân mới giường 44 đang nói chuyện bệnh tình của chú Vương với người nhà, cảm thán một người đàn ông mất tay nên làm gì bây giờ. Sau khi thấy Tần Ca, bọn họ dừng lại, hỏi cô: “Cháu tìm ai?”

Tần Ca không tiến vào, nói đi nhầm.

***

Cô đứng chờ trên hành lang, thời gian trôi qua từng giờ. Đầu gối Tần Ca cứng đờ, không biết qua bao lâu, rốt cuộc đợi đến khi thang máy mở ra, cô Trần và chú Vương đã trở lại. Chú Vương còn chưa tỉnh, từ cổ trở xuống nằm trong chăn, không thể nhìn ra là thiếu gì. Tần Ca nhìn cô Trần lau nước mắt ngồi bên giường, cả người gầy đi rất nhiều.

Cô đừng bên ngoài đến khi trời tối, thẳng đến khi y tá Diệp đi tới hỏi: “Sao chị còn ở đây?”

Tần Ca nói: “À, tôi quay về đây.”

Khi cô đi đến phòng y tá tầng năm, y tá trực nói: “Tần Ca phải không? Thuốc tối nay của chị còn ở đây, để tôi lấy cho chị một chút.”

Tần Ca liền đứng chờ ở trước phòng y tá. Y tá đưa cho cô một túi giấy nhỏ, thuốc dạ dày uống trước khi ăn cơm, còn những thuốc khác uống sau, Tần Ca gật đầu nói đã nhớ kỹ, sau đó cúi đầu đi về phía trước.

Đi tới đi tới, cô ngẩng đầu nhìn một cái. Người người tấp nập đi lại, cách đó không xa có người đang tựa vào tường, anh cười với cô nhưng cười rất khó coi.

Vào giờ khắc này tất cả âm thanh xung quanh đều biến mất, Tần Ca từ từ đi đến cửa phòng bệnh, chỉ cần một bước sẽ đi vào.

“Tần Ca.” Bạch Khải Gia gọi cô lại: “Có thể đi cùng anh một chút không?”

Tần Ca cúi đầu bước đi, ngược hướng đi vào phòng bệnh.

Hai người một trước một sau chờ trước thang máy, phía sau có rất nhiều người nên hai người chỉ có thể đứng ở chính giữa thang máy. Tần Ca đứng sau Bạch Khải Gia, còn chưa đứng vững thì bên trong cũng có một bác gái một đi ra, ỷ vào cơ thể to lớn chen ra ngoài. Mọi người chỉ có thể áp sát nhau, cơ thể bé nhỏ của Tần Ca căn bản không có sức, bị đẩy vào lưng Bạch Khải Gia đứng trước.

Chỉ thấy anh đột nhiên quay lại, vòng tay nửa ôm cô vào trong ngực nhưng không hề đụng vào cô. Hai người mặt đối mặt, anh dùng thân mình che vết mổ chưa cắt chỉ ở bụng cô.

Cuối cùng cũng đến tầng một, bọn họ là người cuối cùng ra khỏi thang máy. Sau khi ra ngoài, anh nói: “Đi ăn trước đã.”

Lại là canteen bác sĩ, lại là chỗ ngồi lần trước, Tần Ca cũng vô tâm nghĩ xem có bị chụp ảnh không, tay đưa ra lấy phiếu cơm của Bạch Khải Gia.

“Để anh đi.” Bạch Khải Gia đứng lên.

Tần Ca cầm phiếu cơm của anh đi, cơ thể bé nhỏ đứng xếp hàng, tỉ mỉ xem xét món ăn tối nay.

***

Cô chỉ gọi một phần cơm, Bạch Khải Gia hỏi: “Em không ăn à?”

Tần Ca lắc đầu: “Vừa ăn cháo rồi.”

Thế là anh vùi đầu ăn cơm, còn cô nghịch điện thoại.

Nhưng thật ra cô đều biết, anh chan canh ăn xong cơm rồi, đồ ăn và thịt chưa hề động đến. Anh ăn rất chậm, hai bát cơm mà ăn đến khi mọi người trong canteen đi hết.

Anh giải thích: “Đau dạ dày, không thể ăn nhanh được.”

Tần Ca ừm một tiếng, tiếp tục nghịch điện thoại.

Cơm nước xong, sắc mặt anh tốt hơn một chút, hỏi Tần Ca: “Đi ra vườn hoa nhỏ cho mèo ăn nhé?”

Tần Ca lại ừm.

Thấy cô đồng ý, anh lấy tất cả tiền lẻ trong người mua chân giò hun khói. Hai người ngồi một chỗ bóc lớp túi màu đỏ bên ngoài, còn chưa làm xong đã có hai ba con mèo nhỏ ngó ra. Họ bẻ vụn chân giò hun khói rồi đặt xuống đất, lũ mèo có vẻ nhận ra người quen, không chút đề phòng tiền lại gần ăn thịt, ăn hết túi chân giò hun khói còn trông mong nhìn Bạch Khải Gia và Tần Ca, vẫy vẫy đuôi.

“Hết thật rồi.” Bạch Khải Gia xua tay.

Lũ mèo cũng không đi, nằm bên chân anh ngửa bụng chơi. Tần Ca vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, bỗng cảm thấy Bạch Khải Gia nặng nề tựa vào vai cô.

Tay cô dừng một chút, đánh ra một loạt wwwwwwwww, nhưng không từ chối, yên lặng xóa hết dãy chữ w, đút điện thoại vào túi quần. Hai tay trống không, cô liền bế một chú mèo màu vàng lên gãi ngứa.

“Phẫu thuật xong anh đi tìm em, cô hộ lý nói em ra ngoài. Em đi đâu thế?” Bạch Khải Gia từ từ nhắm hai mắt thì thầm.

“Meo meo meo meo!”

“Thật ra lần trước phẫu thuật rất thành công, tuy anh không thể cam đoan trăm phần trăm nhưng nói chung là có thể giữ được tay, cùng lắm là không có sức làm việc nặng.”

“Meo meo meo meo meo meo!” Con mèo nhỏ bị Tần Ca gãi bụng, thoải mái lăn tròn.

“Cũng không biết tại sao… lại không giữ được…” Bạch Khải Gia giật giật, chôn mặt trong vai cô, đến giờ phút này anh mới để lộ sự mệt mỏi.

“Cậu đã làm hết sức rồi.” Đây là câu đầu tiên Tần Ca nói với anh từ ngày đó đến giờ.

Cả người Bạch Khải Gia trầm tĩnh lại, cứ lẳng lặng dựa vào bên người cô, nghe tiếng mèo kêu.

***

Sau đó chú mèo không kêu nữa, đập đuôi vào lòng bàn tay cô, Bạch Khải Gia cũng vuốt ve tóc cô, hai tay vốn đặt trên ghế nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Tần Ca, nhiệt độ bàn tay xuyên quá lớp áo bệnh nhân mỏng manh, khiến người ta không thể bỏ qua.

“Chị?” Vườn hoa nhỏ ngày càng yên lặng đột nhiên bị tiếng gọi này phá vỡ, Trần Mẫn ngồi trên xe đạp điện, không thể tin được khi nhìn một nam một nữ trước mắt.

Bạch Khải Gia hé mắt ra nhìn, đầu rời khỏi vai Tần Ca, tay cũng buông ra, nhiệt độ ấy nháy mắt liền tan biến.

Tần Ca đặt con mèo nhỏ đã ngủ vào tay anh, rất có khí thế đứng lên nói với Trần Mẫn: “Không được nói cho bố mẹ chị biết.”

Nhưng trọng điểm của Trần Mẫn là: “Bác sĩ Bạch? Sao hai người lại ở đây?”

Bạch Khải Gia dụi mắt, không muốn nói chuyện. Tần Ca cầm lấy tay đang đặt trên tay lái của Trần Mẫn: “Chúng ta qua bên này tán gẫu một chút.”

Con mèo nhỏ tỉnh dậy, phát hiện mình bị chuyển cho người khác, từng tiếng kêu gọi cô gái mềm mại kia.

Trần Mẫn bị đưa đi rất xa, ủ rũ nhìn cô mong chờ được giải thích. Tần Ca im lặng hồi lâu, thật sự không biết nên nói thế nào, đơn giản kể lại chuyện mình phẫu thuật.

Cậu sợ hãi, vứt xe lại đỡ cô, ý vị hỏi: “Chị sao rồi? Chị đau ở đâu? Em đỡ chị lên lầu!”

Tần Ca vỗ cậu: “Tiểu Mẫn, em đừng lo lắng quá, chị sắp xuất viện rồi.”

Trần Mẫn vẻ mặt buồn thiu, tốt xấu cũng không truy hỏi chuyện bác sĩ Bạch nữa. Tần Ca khen cậu: “Ngoan quá.”

Trần Mẫn được khen mà đỏ mặt, vỗ ngực cam đoan: “Chị, em sẽ không nói với người khác, nhưng em có thể đến thăm chị không?”

“Ừ.”