Về Bên Em Khi Đêm Đã Tận

Chương 31



Editor: Mộ

Đêm hôm đó Tô Ly ngủ rất sớm, tạm thời quên đi những chuyện cô đã trải qua suốt hai hôm nay. Cô vừa nhắm mắt lại đã ngủ thẳng đến sáng hôm sau và lập tức thấy tinh thần sảng khoái.

Nhưng khoan hãy nói, ngày có chút nhớ đêm lại có chút mong, hôm qua cô có một giấc mơ. Trong mơ cô thấy một người đàn ông khoả thân có bờ vai rộng và vòng eo hẹp đang dùng cơ thể đè lên người cô để làm những chuyện không tài nào diễn tả được. Cô chỉ nhớ khi mình tỉnh lại cô thấy trái tim vô cùng trống trải và muốn gặp anh đến phát điên.

Sau khi ngủ dậy, Tô Ly tự mình nấu bữa sáng cho mình như thường lệ, theo lịch trình thường ngày thì cô sẽ đến văn phòng làm việc. Chỉ có một điểm khác biệt là không có xe nên hơi bất tiện. Buổi sáng là giờ cao điểm hơn nữa bây giờ là gần cuối năm nên ngày nào cũng bị tắc đường.

Văn phòng nằm trong một con hẻm trên khu phố cũ ở phía Tây thành phố. Họ cho thuê một căn nhà nhỏ hai tầng đã rất nhiều năm, dưới lầu có cửa hàng ăn uống, khu vực gần đó cũng không nổi tiếng lắm. Hai, ba năm trước nghe nói có dự án phá dỡ di dời để xây dựng một công trình lớn nhưng đến tận bây giờ chưa có tiến triển gì như thể không ai muốn thu dọn đống hỗn loạn này.

Tô Ly từng nghĩ đến việc chuyển đến trung tâm thành phố, tìm đại một xó xỉnh nào đó cũng được. Dù sao, cô cũng không cần đất mặt tiền. Phần lớn khách hàng của cô đều là khách quen, hơn nữa chỉ cần chèn tấm thẻ nhỏ vào quảng cáo thì không sợ mọi người không tìm được địa điểm mới.

Nhưng giá thuê nhà đắt đỏ vẫn khiến cô chùn bước. Cô nghĩ đến việc thuê nhà ở đây thêm một năm nữa, ngày hôm qua cô đã đóng xong tiền nhà nên cô cũng yên tâm hơn rồi.

Cô vừa bước vào cửa chính của văn phòng, một vài nhân viên đã ở đó.

Không nhiều lắm chỉ có ba người thôi.

Một người là Thôi Diễm đàn em khoá dưới của cô, người chịu trách nhiệm trả lời điện thoại và nhận công việc cho văn phòng. Hai người còn lại là Tiểu Dương và Tiểu Đào, cả hai đều cao lớn khoẻ mạnh có thể thực hiện nhiệm vụ một cách độc lập nhưng thỉnh thoảng họ cũng sẽ làm trợ lý cho cô.

Ngay khi Tô Ly bước vào và ngồi xuống, họ đã hỏi về những gì các cô đã làm trong hai ngày qua. Cô trả lời một cách ngắn gọn và súc tích, sau đó thúc giục họ làm việc.

Phòng làm việc không có vách ngăn, mọi người tụ tập lại với nhau và tám chuyện về những vấn đề vụn vặt hàng ngày. Chẳng bao lâu sau hai người đàn ông cầm dụng cụ rồi cùng nhau ra ngoài.

Tô Ly để rất nhiều tài liệu trong máy tính xách tay của mình, mặc dù có máy tính để bàn nhưng cô chỉ có thể miễn cưỡng làm việc với nó. Trước khi làm việc, cô liên hệ với một vài cửa hàng sửa xe gần núi Long Linh, cuối cùng cô đã tìm được người đồng ý giúp cô. Sau đó cô gọi cho Tiểu Đao để cậu ấy xử lý những việc còn lại. Bấy giờ mới vơi đi một chuyện.

Ngay khi cô vừa cúp máy, điện thoại cố định của văn phòng đổ chuông.

Thôi Diễm trả lời, mới đầu cô ấy còn nhẹ nhàng alo vài lần, sau đó cô ấy nổi giận và cúp máy.

“Ai thế?” Tô Ly ngẩng đầu hỏi.

“Không có ai nói chuyện cả.” Thôi Diễm lắc đầu, sau đó tỏ vẻ chán nản: “Ngày hôm qua cũng có vài cuộc điện thoại như thế, cứ như bị quấy rối ấy.”

Tô Ly nghe được thì để trong lòng, cô hỏi: “Có phải cùng một số không?”

Thôi Diễm trả lời: “Có hai số thay phiên nhau gọi đến.”

Tô Ly ra hiệu: “Để chị xem.”

Thôi Diễm kéo điện thoại cố định qua, Tô Ly lần lượt xem qua lịch sử cuộc gọi, xác định thời gian và hỏi: “Hôm trước có gọi đến không?”

Thôi Diễm gật đầu: “Nửa đêm còn có một cuộc, sáng hôm qua thì gọi liên tiếp ba cuộc. Em đã cảnh cáo hắn nếu còn gọi lại nữa sẽ tố cáo hắn tội quấy rối. Thế mà hắn vẫn đổi số mới để gọi lại, chắc là cùng một người.”

Tô Ly nghĩ ngợi trong một khoảng thời gian ngắn và không nói lời nào. Hắn gọi đến vào lúc cô không có ở đây. Thật dễ đoán ra hắn là ai.

Thôi Diễm bổ sung thêm: “Em đã kiểm tra rồi. Nó là số điện thoại của vùng khác. Em không biết đó có phải là đối thủ của chúng ta không. Cứ vài chục phút họ lại gọi một lần, không cho ai làm việc cả.”

Tô Ly đẩy điện thoại cố định về chỗ cũ và nói: “Đừng để ý đến hắn, chị sẽ xử lý việc này.”

Cô đứng dậy và bước đến cửa sổ của văn phòng. Nó cũng là cái cửa sổ duy nhất ở đây. Rèm cửa đang mở. Đối diện nó là căn nhà cũ của người dân với một bức tường u tối và các sợi dây điện vắt ngang.

Tô Ly lấy điện thoại di động ra, kéo đến số điện thoại của Tưởng Uý. Đúng lúc cô cũng có chuyện muốn hỏi anh ta nên nhân tiện gọi luôn.

Tưởng Uý là cảnh sát chịu trách nhiệm đặc biệt cho vụ án của ba Tô Ly.

Vài giây sau, Tưởng Uý nhận máy: “Tô Ly?”

Cô hỏi thăm anh ta trước: “Đội trưởng Tưởng, mấy hôm nay anh có bận không?”

Tưởng Uý cười: “Tàm tạm. Sao hôm nay em lại rảnh rỗi gọi điện cho anh thế?”

Tô Ly trêu ghẹo: “Ngài là người bận rộn, xin lỗi vì đã làm phiền.”

“Người phải xin lỗi là anh mới đúng.” Tưởng Uý nghiêm túc nói: “Anh biết em muốn hỏi gì. Gần đây bọn anh có thêm nhiều vụ án mới, anh vẫn tiến hành điều tra vụ việc của ba em nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian.”

Tô Ly hiểu kế hoạch của họ. Họ đã tốn rất ý nhiều thời gian vào việc này, bây giờ đã mất dần kiên nhẫn. Có câu sự thật có thể đến muộn nhưng sẽ không bao giờ biến mất.

Tô Ly mỉm cười: “Không sao, em hiểu mà.”

“Bây giờ em khách sáo thật đấy.” Tưởng Uý hơi kinh ngạc, ngay sau đó anh ta lại dùng giọng điệu nghiêm túc: “Chỉ có điều em gọi đúng lúc lắm, anh vừa có tin tức tốt muốn báo với em, em chuẩn bị trước đi.”

Tô Ly vừa nghe xong đã thấy căng thẳng: “Tin tức gì?”

Tưởng Uý nói: “Hôm qua người của Toà Án đã gửi quyết định cho bọn anh báo rằng thẻ ngân hàng của ba em đã qua thời hạn đóng băng, em có thể sử dụng tiền trong đó như bình thường.”

Tô Ly sững sờ, trong chốc lát cô cảm thấy tâm trạng hơi phức tạp. Cô không biết nên diễn tả như thế nào, đột nhiên cô bật cười.

“Sao vậy?” Tưởng Uý ở đầu dây bên kia cũng tò mò: “Em có vẻ không kích động lắm, không vui sao?

Tô Ly hít sâu một hơi: “Đương nhiên là em vui rồi.”

Tưởng Uý: “Kéo dài lâu quá nên không quan trọng nữa sao?”

Tô Ly nói thật với anh ta: “Đội trưởng Tưởng, nếu anh nói cho em biết chuyện này sớm hơn hai ngày thì bây giờ em đã có một cuộc sống khác rồi.”

Tưởng Uý thắc mắc: “Tại sao em lại nói như vậy? Em gặp phải khó khăn gì sao?”

Tô Ly thở phào nhẹ nhõm: “Không có chuyện gì, chỉ là một chuyến đi xa thôi.”

“Em lại theo dõi ai à?” Tưởng Uý nhắc nhở cô: “Anh bảo này, em tém tém lại đi. Gần đây, có rất nhiều công dân nhiệt tình báo cáo với bọn anh. Họ nói rằng họ không có cảm giác an toàn và luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình.”

Tô Ly phản bác: “Cũng đâu nhất định là bọn em.”

“Anh ở đây với tư cách là một người bạn để cảnh tỉnh em. Anh không có quyền bao che cho em. Nếu hoạt động của em trở thành một vấn đề lớn, đến lúc đó Cục Công Thương sẽ đứng ra trực tiếp giải quyết. Anh không nhắc nhở em được nữa đâu.”

Tô Ly nở nụ cười: “Em biết. Anh cũng không nhìn xem văn phòng của em đã tồn tại mấy năm rồi, em biết đâu là điểm mấu chốt. Bằng không, em làm sao lăn lộn được dưới mí mắt của các anh chứ.”

Tưởng Uý chỉ trích cô: “Em chỉ thích chạy trên đầu bọn anh thôi.”

Tô Ly bật cười nói về chuyện chính: “Thật ra em gọi cho anh để nói về chuyện vụ án.”

Tưởng Uý nghe cô nói rõ ràng: “Em có manh mối gì không?”

Tô Ly dứt khoát hỏi: “Anh có biết trong tập đoàn Chí Khôn có một người tên là Văn Sâm không?”

Tưởng Uý suy nghĩ một chút rồi nói: “Không nhưng anh từng nghe nói về Văn Sâm.”

“Anh biết hắn sao?” Tô Ly vội vàng hỏi, “Khi nào? Chuyện gì?”

Tưởng Uý nhớ lại: “Chỉ trong vài tháng gần đây, thường xuyên có người gây chuyện gần chỗ em rồi bị bắt vào cục cảnh sát. Sau đó người tên Văn Sâm đã đến đây rất nhiều lần để bảo lãnh cho họ.”

Sau khi cô nghe Tưởng Uý giải thích xong, Tô Ly không tin sẽ có một Văn Sâm thứ hai.

“Người này có vấn đề, tốt hơn hết anh nên kiểm tra thông tin của anh ta.” Cô nói chuyện mà trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Có lẽ hắn có liên quan gì đó đến tập đoàn Chí Khôn và vụ tai nạn của ba em”.

Tưởng Uý hỏi: “Em nghe thông tin đó ở đâu.”

Tô Ly thuận miệng bịa ra: “Là do công dân nhiệt tình báo cáo.”

“Xem ra, công dân nhiệt tình của thành phố này vẫn chấp nhận em.” Tưởng Uý đùa giỡn một lát rồi nói: “Được rồi, đồng nghiệp của anh cũng đang chú ý đến người này. Nếu em nói như vậy, anh sẽ tự mình kiểm tra.”

“Còn một chuyện nữa.” Trước khi anh ta cúp máy, Tô Ly gọi anh ta lại: “Hai hôm nay có người gọi điện quấy rối văn phòng của em. Em nghi ngờ có ai đó ở trong bóng tối đang nhắm vào em. Anh không cần phải cảnh cáo hộ em đâu chỉ cần kiểm tra xem họ có quan hệ gì với Văn Sâm không.”

Tưởng Uý đồng ý: “Em gửi lại số điện thoại đó cho anh.”

Tô Ly: “Ừ, cảm ơn anh. Khi nào rảnh, em sẽ mời đi ăn tối.”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Ly nghe thấy tiếng động cơ ồn ào. Cô vén rèm lên và nhìn xuống lầu, đúng lúc đó một chiếc xe máy giao hàng của bưu điện dừng ở ven đường.

Cô biết tài xế của xe giao hàng này. Ngoài văn phòng làm việc của cô hầu như không có ai nhận thư của bưu điện. Nếu cô đoán không lầm, chỉ vài phút sau người đó sẽ lên đây gõ cửa.

Tô Ly xoay người liếc nhìn căn phòng dữ liệu, về cơ bản tất cả tài liệu được lưu trữ đều là hồ sơ và văn kiện, những tài liệu quan trọng đã bị cô cất ở chỗ khác, phần còn lại không có giá trị gì cũng chỉ lưu lại thành văn bản.

Cô ra khỏi phòng tài liệu và vừa đóng cửa lại thì cô thực sự thấy người giao hàng của bưu điện đang cầm một lá thư đi lên.

Đối phương nhận ra cô, vừa mới vào cửa đã hét kên: “Tô Ly!”

Tô Ly đi lấy, cũng không biết là ai gửi. Cô liếc cả mặt trước và mặt sau rồi lẩm bẩm: “Tại sao không có địa chỉ gửi thư?”

Người giao hàng của bưu điện liếc nhìn rồi nói: “Chắc là lười viết nên ném thẳng vào hộp thư.”

Tô Ly thấy lạ vì cô thường sử dụng chuyển phát nhanh để gửi thư và cô chưa bao giờ gặp phải trường hợp phong thư không đề tên người gửi.

Sau khi người giao hàng bỏ đi, Tô Ly xoay người xé phong bì, nó hơi phồng nhưng bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng được gấp lại ba lần.

Cô lại càng tò mò hơn, hình như nó không phải giấy tờ thông thường, cô vừa đoán vừa mò tay vào trong.

Tôi lấy ra một tờ giấy A4 đã được in sẵn, nội dung bên trong rất ngắn gọn, cô chỉ tốn hai giây để đọc xong nó. Cô trợn mắt, nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, trái tim cô chợt thắt lại, cô vò nát tờ giấy từ lúc nào không hay.

Bởi vì cô chết lặng mất mấy giây nên Thôi Diễm nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô ấy đứng dậy và hỏi: “Thế nào? Ai gửi thế?”

Tô Ly không che bức thư lại nên Thôi Diễm cũng đọc được nội dung trong đó.

[Sau này hãy cẩn thận khi mày ra ngoài, không có việc gì thì đừng đến đường Thất Ninh. Bên đó có rất nhiều tai nạn và mày sẽ dễ dàng bị đâm đến chết]

Thôi Diễm đọc xong, ngước mắt lên thấy sắc mặt Tô Ly không được tốt lắm, cô ấy lo lắng hỏi: “Cái này… là có ý gì?”

Tô Ly lấy lại hơi thở bình thường. Cô lại xem nội dung bức thư một lần nữa, gấp giấy lại và khôi phục vẻ mặt bình thường: “Chắc là người quấy rối, đừng để ý.”

Nhưng Thôi Diễm càng nghĩ càng hoảng sợ, cô ấy đi theo cô trở lại chỗ ngồi, không khỏi nhắc nhở: “Nhưng mà đường Thất Ninh…”

Tô Ly kéo chuột bấm vào một trang web, cô lướt qua trang chủ và nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Đường Thất Ninh không có gì đặc biệt. Bây giờ khắp nơi đều có camera giám sát không có ai to gan như thế đâu.”

Thôi Diễm thấy cô bình tĩnh như vậy, cô ấy gật đầu nói: “Vậy thì tốt, người gửi thư rõ ràng muốn hù doạ chị, nhưng chị vẫn phải cẩn thận một chút. Dù sao tập đoàn Chí Khôn cũng đang ở trên con đường đó.”

“Chị sẽ cẩn thận.” Tô Ly cười gượng, cũng không quên nhắc nhở Thôi Diễm: “Gần đây lúc đi làm em phải chú ý hơn. Nếu có điều gì không ổn phải lập tức nói với chị.”

Thôi Diễm cười một cách thoải mái: “Em không sao. Mấy ngày trước, Tiểu Dương và những người khác không biết lấy đâu ra vài chiếc còi báo động chống sói. Nó có hình dáng như một quả trứng nhỏ nhưng có tác dụng tốt lắm. Chỉ cần bị khởi động là nó kêu liên tục luôn.”

Cô ấy vừa nói vừa lấy một cái từ trong ngăn kéo ra và treo nó trên đầu ngón tay: “Nhìn này, nó có dễ thương không?”

Tô Ly gật đầu: “Dễ thương.”

“Chị cầm một cái để tự vệ đi.” Thôi Diễm đặt nó lên trên bàn và nói: “Em vẫn còn cái khác.”

Tay phải của Tô Ly vẫn đang cầm con chuột, khi cô thả tay ra thì lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Cô không biết có phải do cô bị doạ không nhưng bức thư này đã mang đến cho cô cảm giác sợ hãi chưa từng có. Sau khi trái tim ổn định, cô cầm quả trứng nhỏ lên xem rồi ném nó vào túi xách.

Tối hôm đó bọn họ chuẩn bị tan sở, Tô Ly và những người khác đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng thì có tiếng xe dừng lại ở dưới lầu. Cô nghe thấy âm thanh quen thuộc bèn đến gần cửa sổ và nhìn ra ngoài. Đó là xe của cô.

Sau đó, Tiểu Đao chạy lên lầu tranh công: “Chị Ly, em đuổi kịp chị rồi. Em cũng lái xe của chị về nữa.”

Tô Ly ngạc nhiên và vui vẻ: “Cậu nhanh thật đấy.”

“Không có đâu” Tiểu Đao nói “Đường được thông rồi, em biết chị cần xe nên em phải đi nhanh hơn một chút.”

Tâm trạng của Tô Ly rất tốt, cô lập tức ra quyết định: “Hôm nay chị mời khách, các cậu chọn địa điểm đi.”

Những người còn lại lập tức reo hò.

Bọn họ đều không kén ăn, lại thường xuyên ăn cơm với nhau nên khẩu vị cũng không mấy khác biệt. Họ không tìm những nhà hàng nổi tiếng trên Internet mà họ nói mình thích ăn ở những quán ăn đường phố hơn.

Chỉ có Tô Ly biết họ nghĩ đến tài liệu quan trọng trong xe của cô và không muốn vứt bỏ chiếc xe một mình nơi không có ai ở đó, vì vậy họ tìm một quán thịt nướng toả ra hương thơm trên con phố.

Ngay khi đợt tuyết đầu tiên kết thúc, thời tiết bắt đầu se se lạnh. Họ gọi một bàn ăn ngoài trời, cùng nhau uống bia và nót bụng với vài đĩa hải sản và thịt nướng rồi cười nói vui vẻ để giải toả áp lực của công việc.

Tô Ly vẫn nhớ những chuyện mình làm sau khi say rượu ngày hôm đó nên cô không uống nhiều, chỉ yên lặng ăn cơm.

Lúc bữa tiệc kết thúc đã hơn tám giờ, trên đường về nhà cô tiện thể đưa vài người về. Cuối cùng cô mới lái xe trở về nhà mình.

Khu vực này có rất nhiều trường đại học, thường xuyên bị tắc đường. Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi cô đã gặp phải hai cái đèn đỏ.

Cuối cùng cô cũng về được tiểu khu. Tô Ly đỗ xe gần bụi cây ven đường. Cô quay người thu dọn tất cả mọi thứ trong xe rồi vác lên vai và vào toà nhà.

Cô vừa bước lên bậc thang, một âm thanh sột soạt phát ra từ bóng cây tối om bên trái.

Cô căng thẳng, dừng chân lại và ngoái đầu về phía sau. Cô cố gắng căng mắt ra thì nhìn thấy một bóng người cao lớn màu đen đang từ từ đi về phía cô.

Chân tay Tô Ly mềm nhũn, nhất thời không cử động được. Cô đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại báo cảnh sát không nhưng cô đột nhiên chạm tay vào quả trứng báo động mà Thôi Diễm đưa cho cô lúc nãy.

Cô cảm thấy an tâm hơn một chút, cô giữ nó trong lòng bàn tay nhưng chưa kịp nghĩ ra phải làm sao để bật cảnh cáo thì đối phương đã bước tới và giữ chặt cổ tay cô.

“Là anh.”