Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 33: Hương vị yêu đương



Câu chuyện như thế này: Mùa hè năm 2012 sau Công nguyên, nữ nghiên cứu sinh tiến sĩ Hạ Dịch Nặc 24 tuổi ở Đại học C gặp được nghiên cứu viên đặc biệt Lương Giác Quân 27 tuổi vừa về nước. Hạ Dịch Nặc dùng thân phận trợ giảng thành công tiếp cận Lương Giác Quân, dùng cánh tay bị gãy đổi lấy một tháng đưa bữa sáng của Lương lão sư. Tháng tám năm sau, Hạ Dịch Nặc thổ lộ với Lương Giác Quân ở hội trường cầu lông, đồng thời dùng một bức thư tình buồn nôn giấu trong một quyển sách kỳ lạ bắt được tâm hồn thiếu nữ của mỹ nhân. Sau khi hai người chính thức cùng một chỗ, loan phượng hòa minh, kiêm điệp tình thâm. Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, trong một lần làm thí nghiệm Lương Giác Quân bị cảm nhiễm một loại siêu virus không xác định, đột nhiên biến mất. Hạ Dịch Nặc vì tìm kiếm người yêu, dùng thời gian hai năm mất ăn mất ngủ vùi mình trong phòng thí nghiệm, ngày tiếp nối đêm, rốt cuộc đã nghiên cứu thành công một loại thuốc đặc biệt cho siêu virus. Về sau Hạ Dịch Nặc tự nguyện tiêm siêu virus vào người, tiếp theo liền xuyên qua thời không, sau khi tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong một khách điếm tên là "Duyệt Lai"*1, mà lão bản của khách điếm chính là người được giang hồ gọi là Lãnh diện*2 Bồ Tát Lương Giác Quân. Đại mạc cô yên trực, Trường hà lạc nhật viên.*3 Khách điếm Duyệt Lai nằm ở biên giới sa mặc, Lương Giác Quân một nhà trung lương, võ công cái thế, trung can nghĩa đảm, chỉ tiếc phụ thân bị loạn thần tặc tử làm hại, chém đầu cả nhà. Lương Giác Quân mai danh ẩn tích, dẫn dắt những thân tín may mắn còn sống sót ẩn danh ở nơi này, làm bạn cùng gió dao sương kiếm, chờ đợi một ngày kia, báo thù rửa hận cho phụ thân. Không thể tránh khỏi mối ràng buộc uyển chuyển của tình yêu, vì ai vất vả khiếu lung linh tâm*4. Lương lão bản, ngươi có còn nhớ Hạ Vũ Hà ở ven hồ Đại Minh năm đó, a không, Hạ Tiểu Bảo không? Chỉ tiếc, mặc dù đã uống loại thuốc đặc biệt chống lại siêu virus, cũng không có cách nào thay đổi sự thật là Lương Giác Quân đã quên mất những chuyện trước kia. Loạn thế chớ nhắc đến tình nhi nữ, nhưng loạn thế tình nhi nữ lại càng sâu. Hạ Dịch Nặc kiếm đảm cầm tâm*5, hiệp cốt nhu tình, một lòng trung can, si ngốc dây dưa cùng Lương lão bản, trong câu chuyện xưa này nhất định cũng phải xen lẫn thêm những mối hận thù ân oán của nhiều thế hệ, kiếm quang du tẩu. Cuối cùng, Hạ Dịch Nặc chờ được đến khi mây mờ qua đi nhìn thấy ánh trăng tỏ, lại một lần nữa ôm được mỹ nhân trở về. Từ đó về sau hai người hành tẩu khắp nơi, quần anh tụ hội, một đường vượt mọi chông gai, trừng gian trừ ác, cướp của người giàu chia cho người nghèo, từ đó về sau ngươi là gió ta là cát, triền triền miên miên lượn chân trời xa xăm, giang sơn tiếu, mưa khói đan xen, sóng lớn cuốn hết bao nhiêu hồng trần thế tục...

(*1: Chữ Duyệt Lai này hình như là Welcome á)

(*2: Mặt lạnh)

(*3: Hai câu thơ trong bài Sứ chí tái thượng của Vương Duy: Sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời, Sông dài, mặt trời lặn tròn vo.)

(*4: Hình như là để chỉ sự suy tính)

(*5: Đánh đàn thì thấy rõ lòng cao đẹp, múa kiếm thì thấy rõ sự gan dạ. Chỉ bậc tài hoa)

Này là không thể nào a.

Nhưng chính xác thì câu chuyện là như thế nào? Vậy để người ghi chép kỳ quái này chậm rãi nói đi.

Đêm hôm đó sau khi Hạ Dịch Nặc về đến nhà liền nhận được tin nhắn của Lương Giác Quân, chỉ có một câu: "Absolutely, I do." Hạ Dịch Nặc ôm điện thoại trong tay cả đêm lúc nằm mơ cũng đều muốn cười ra tiếng.

Vậy, yêu đương là có tư vị như thế nào?

Ngày hôm sau là thứ sáu, buổi trưa Lương Giác Quân nói đêm nay phải tăng ca, không thể chạy bộ cũng không thể chơi cầu, để Hạ Tiểu Bảo tùy ý hoạt động. Hạ Dịch Nặc cảm thấy Lương lão sư thật là đáng yêu đến cực điểm, rất biết cách báo cáo hành tung của mình.

Chín giờ tối, Lương Giác Quân trở về đến dưới lầu của khu nhà, nhìn một lần liền thấy được Hạ Dịch Nặc cùng một tiểu cô nương mười mấy tuổi đang ngồi xổm cùng nhau xoay xoay lắp lắp cái gì đó. Đến gần nhìn lại, thì ra là xe đạp nhỏ của tiểu cô nương bị rơi dây xích, Hạ Dịch Nặc chính là đang vùi đầu cố gắng lắp dây xích lại.

Lương Giác Quân đứng ở sau lưng một lớn một nhỏ, ôm hai tay có chút hứng thú mà nhìn, không có lên tiếng.

Hạ Dịch Nặc đem chiếc xe đạp kia chổng ngược xuống, chăm chú lắp dây xích. Đèn đường có chút tối, nhìn không rõ lắm. Qua khoảng hai phút, Hạ Tiểu Bảo thấp giọng nói một câu yes, sau đó ngẩng đầu cao hứng bừng bừng nói với tiểu cô nương "Give me five", ngay khi sắp vỗ tay, Hạ Dịch Nặc bỗng nhiên nhận ra trên tay mình dính dầu, liền thu lại bàn tay đang nâng lên cao. Tiểu cô nương cũng không để tâm, giơ ngón tay cái lên nói Tiểu Bảo tỷ tỷ thật là lợi hại.

Hạ Dịch Nặc vỗ tay một cái chuẩn bị đứng lên, đại khái là ngồi xổm có chút lâu, lảo đảo một chút, Lương Giác Quân bước nhanh tới đỡ lấy, oán trách nói: "Cho nên nói thiếu máu thì phải rèn luyện thân thể thật nhiều."

Hạ Dịch Nặc vừa nhìn thấy là Lương Giác Quân, lập tức nhếch miệng mỉm cười ngọt ngào. Lương Giác Quân từ trong túi lấy khăn giấy ra, tỏ ý muốn Hạ Dịch Nặc trước lau tay một chút.

Bà nội của tiểu cô nương một đường bước nhanh đến, trách cứ hài tử tại sao không nói một tiếng đã chạy đi xa, nhìn thấy Hạ Dịch Nặc, cao hứng nói: "Ai nha, thì ra là Tiểu Bảo, đã lâu rồi cũng không có thấy ngươi a!"

Hạ Dịch Nặc lễ phép chào hỏi: "Xin chào Lý nãi nãi."

Lý nãi nãi vừa nắm chặt lấy cháu gái, vừa hỏi Tiểu Bảo: "Bà ngoại của ngươi vẫn khỏe chứ?"

Hạ Dịch Nặc cúi đầu trả lời: "Rất tốt, làm phiền ngài bận tâm rồi."

Lý nãi nãi: "Ta tới gọi Hoa Hoa về nhà tắm rửa đi ngủ, ngày mai là thứ bảy cũng không thể vui chơi quá mức như vậy a. Chúng ta đi trước, có thời gian rảnh thì đến nhà chúng ta chơi."

Hạ Dịch Nặc mỉm cười thật ngây thơ: "Được rồi. Lý nãi nãi gặp lại sau, Hoa Hoa gặp lại sau."

Tiểu cô nương hướng Hạ Dịch Nặc phất phất tay, tránh khỏi sự quản thúc của bà nội, đạp xe đạp nhỏ chạy đi.

Lương Giác Quân hỏi: "Sao lại đứng ở dưới lầu?"

Hạ Tiểu Bảo đáp: "Ah, vốn là muốn đi siêu thị ở phía trước mua xì dầu, sau đó liền gặp Hoa Hoa, chính là tiểu cô nương vừa rồi, vì vậy ta phát huy tinh thần giúp người làm niềm vui một chút."

Lương Giác Quân cười: "Chín giờ tối đi siêu thị mua xì dầu? Vậy xì dầu đâu?"

Hạ Tiểu Bảo chớp mắt mấy cái: "Ta quên mang tiền."

Lương Giác Quân gật đầu: "Ah, quên mang tiền."

Hạ Tiểu Bảo: "Nhưng mà trong nhà còn có canh đậu xanh, buổi tối ta nấu a, có muốn ăn một chút hay không?"

Đuôi của chú cáo lộ ra rồi.

Về đến trước cửa nhà, Lương Giác Quân chờ đợi Hạ Dịch Nặc mở cửa. Hạ Dịch Nặc có chút bất đắc dĩ vẫy vẫy bàn tay dính đầy dầu máy: "Chìa khóa ở trong túi, giúp ta mở một chút đi."

Hạ Dịch Nặc mặc T-shirt và quần jean đơn giản, Lương Giác Quân liền đưa tay sờ đến túi quần jean của Hạ Dịch Nặc, bên trái, không có, bên phải, cũng không có.

Hai tay Hạ Dịch Nặc nâng lên trước ngực, có chút quẫn bách: "Cái kia, có thể là ở túi sau đi?"

Lương Giác Quân nhìn nàng một cái, sau đó sờ đến túi sau quần jean của Hạ Tiểu Bảo, quả nhiên là ở đó. Đưa tay vào lấy chìa khóa ra, Hạ Dịch Nặc có chút không được tự nhiên bỗng nhiên nhúc nhích.

Lương Giác Quân: "Ngươi đỏ mặt cái gì?"

Hạ Tiểu Bảo: "Đâu có?!"

Lương Giác Quân: "Ồ, lỗ tai cũng đỏ lên rồi."

Hạ Tiểu Bảo: "..."

Vừa vào cửa Hạ Dịch Nặc để Lương Giác Quân tùy ý ngồi xuống, bản thân chạy đi rửa tay trước, dầu máy của dây xích rất khó rửa, phải rửa rất nhiều lần, luôn cảm thấy còn chưa sạch sẽ. Hạ Dịch Nặc từ trong phòng vệ sinh thò đầu ra: "Có vài thứ trong tủ lạnh, ngươi lấy ra ăn trước đi, ta còn chưa có rửa tay sạch." Lương Giác Quân vốn đang đứng ở cạnh ghế sofa nhìn LoVo, sau đó liền đi về phía phòng vệ sinh, Hạ Dịch Nặc vẫn còn đang dùng sức chà xát bàn tay, sau đó bắt đầu dùng kìm cắt móng tay.

Lương Giác Quân nắm lấy bàn tay Hạ Tiểu Bảo nhìn nhìn: "OCD*."

(*Rối loạn ám ảnh cưỡng chế là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.Người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được chẳng hạn rửa tay hàng chục lần mặc dù tay đã sạch hay dành quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà quá mức gọn gàng cần thiết. Nhưng không phải mọi hành vi có tính chất ám ảnh cưỡng chế đều bị coi là dấu hiệu của bệnh, chẳng hạn phải nghe kể chuyện mới đi ngủ được (ở trẻ nhỏ) hoặc các nghi lễ tôn giáo đều là các hành vi lặp đi lặp lại nhưng chúng có ích và không quá gây phiền toái.)

"Ngươi xem, vừa rồi trong móng tay đều đen thùi lùi."

"Ngươi định rửa tới khi nào?"

"Rửa ba lần nữa!"

"Thích sạch sẽ tăng cường các rối loạn cưỡng chế."

Canh đậu xanh là Hạ Dịch Nặc tự nấu, ngọt đến trong lòng. Hạ Tiểu Bảo nhu thuận đến không thể tưởng tượng nổi, Lương Giác Quân tươi cười rạng rỡ.

"Sư tỷ, cuối tuần ngươi thường làm gì?"

"Thứ bảy tăng ca, chủ nhật quét dọn mua sắm thêm tập thể hình."

"Vẫn luôn là như vậy sao?"

"Vẫn luôn như vậy."

"Oa a."

"Còn ngươi?"

"Thứ bảy cũng thường làm việc trong phòng thí nghiệm, chủ nhật có thể ở nhà nghỉ ngơi, sau đó xem ba mẹ có thời gian hay không, gọi ta về nhà ăn cơm."

"Ah, vậy còn ngày mai?"

"Tất nhiên là muốn làm gì cũng được."

"Ngoan ngoãn về nhà ăn tối, sau đó ta mời ngươi đi ăn khuya."

"Thật sao?!"

"Nghe không giống đang nói thật sao?"

"Vậy cơm chiều ta phải ăn ít một chút!"

Hạ Tiểu Bảo, ngươi cho rằng trọng điểm thật sự là đi ăn khuya sao, thật là bản vẽ đồ sâm phá*.

(*Ý chỉ những người nhìn vấn đề quá ngây ngô, đơn giản.)

Trước khi chính thức bắt đầu khóa học, đám sinh viên trong khoa liên tục trở về trường học, sinh viên năm nhất và tân nghiên cứu sinh cũng nhao nhao đến đăng ký thông tin. Hạ Dịch Nặc cảm thán, hài tử bây giờ nhìn qua thật là dễ thích nghi, nguyên một đám kích động đến xoa tay, trên gương mặt cũng không có loại trẻ trung thuộc về junior. Kha Định Hào hai tay nắm lấy nhau, ánh mắt giả vờ hoa tâm: "Đúng vậy a, cũng không có loại ngượng ngùng kia, cảm giác giống như là mối tình đầu. Có đôi khi đi trong sân trường, ngươi cũng không phân biệt được rõ ràng người nào là sinh viên năm ba, người nào là nghiên cứu sinh năm ba." Hạ Dịch Nặc liếc mắt nhìn hắn, Kha Định Hào liền vội vàng nói: "Hì hì, ta không có ý đó. Ta chỉ là đại biểu cho phần lớn học trưởng học tỷ muốn nói với các tiểu thịt tươi một câu, nếu như các ngươi huấn luyện quân sự, trời liền sẽ nắng."

Trên thẻ sinh viên của Hạ Dịch Nặc có đóng một dấu mộc đỏ của trường Đại học C, cũng là tuyên cáo, đây là năm thứ năm làm nghiên cứu sinh tiến sĩ cũng là năm cuối cùng. Làm nghiên cứu sinh năm thứ năm, tất nhiên đã trở thành đại sư tỷ.

Phòng thí nghiệm mới tuyển mấy tân nghiên cứu sinh, trong đó có một tiểu sư muội tên là Lưu Nghiên, đi theo Hạ Dịch Nặc học tập kỹ thuật thí nghiệm. Tiểu cô nương vừa nghe nói là đại sư tỷ của phòng thí nghiệm hướng dẫn mình, nhìn qua còn có chút căng thẳng. Hạ Dịch Nặc trong lòng cười thầm, bản thân mình lúc trước cũng là như vậy đi, Viên sư tỷ hướng dẫn mình năm đó, nay đã sớm tốt nghiệp, làm vợ làm mẹ người ta rồi, mà Kha Định Hào do mình hướng dẫn năm đó, hôm nay cũng đã là sư huynh của người khác rồi.

Kha Định Hào kề tai nói nhỏ với Hạ Dịch Nặc, "Tại sao ta hướng dẫn một sư đệ, còn ngươi lại hướng dẫn một sư muội chứ, tục ngữ nói 'nam nữ tháp phối can hoạt bất luy'*, nếu không chúng ta trao đổi đi?"

(*Ở đây có thể hiểu là sự cân bằng âm dương, có nam thì phải có nữ như thế mới là điều tốt.)

"Nếu như ngươi cảm thấy ngứa da, có thể gọi Điện Điện gãi giúp ngươi một chút."

"Đừng, ta chỉ là nói giỡn thôi."

"Điện Điện nhà các ngươi thật ra có thể sắp có một sư đệ." Lúc trước Hạ Dịch Nặc có hỏi Lương Giác Quân năm nay có tuyển tân nghiên cứu sinh hay không, Lương lão sư trả lời là sau kỳ thi tuyển vòng hai nghiên cứu sinh vào tháng ba thì có chọn được một người, là một nam sinh.

"Làm sao ngươi biết?"

"Nghe Lương lão sư của các nàng nói."

"Ngươi và Lương lão sư thật ra rất thân thiết a, lần trước đến Đổng trang cũng gọi được nàng cùng đi."

"Người ta không phải là người tự cao tự đại, nhìn xem Điện Điện ở cùng nàng cũng giống như là hai tỷ muội vậy, lại nhìn ngươi xem, mỗi lần nhìn thấy Đường lão sư, giống như là chuột thấy mèo, có chút tiền đồ đi có được hay không?"

"Lão nhân gia ngài một ngày mà không làm tổn thương ta thì không thể sống sao?"

"Thuốc đắng dã tật nhưng có lợi cho bệnh tình, lời nói thật thì khó nghe nhưng có lợi cho bước tiến sau này."

Hạ Dịch Nặc theo thường lệ mà hỏi chuyên ngành đại học của Lưu Nghiên, trước kia đã làm những thí nghiệm nào. Năng lực thực hành của Lưu Nghiên không tệ, chỉ một chút liền thông, Hạ Dịch Nặc rất hài lòng.

Những kỳ thi trong nền giáo dục Trung Quốc đã là chuyện thâm căn cố đế, cái gọi là chất lượng giáo dục đã được triển khai rất nhiều năm, nhưng mà luôn có một vài sinh viên rất dễ dàng chú tâm vào những chuyện vụn vặt. Đến giai đoạn nghiên cứu sinh, vẫn còn mang tâm lý chờ đợi mỗi ngày đến lớp đọc sách rồi thi cử, như vậy đơn giản chính là chuyện cười rồi. May mắn là học thuật tương đối tự do, thứ cần để ý trong khoa học kỹ thuật chính là số liệu thật trong các bản báo cáo dựa trên những thí nghiệm mà đôi tay làm việc chăm chỉ để hoàn thành. Nghiên cứu sinh năm nhất có lẽ còn cần tham gia lớp lý thuyết một chút, phần lớn thời gian, ngươi phải ở trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu học thuật. Cái gọi là nghiên cứu, chính là khám phá, mà không phải là nghiệm chứng, sợ là sợ cái gì, có vài người chần chờ trì hoãn không muốn bước vào vai trò của người khám phá, gắt gao dựa theo những thứ đã viết trên sách giáo khoa, vậy còn làm nghiên cứu cái gì đây.

Có đôi khi Lưu Nghiên sẽ chia sẽ những kiến thức mới mẻ với những người bạn cùng phòng, cùng mọi người thảo luận nỗ lực. Đám bạn cùng phòng nhao nhao cười nói, Nghiên Nghiên ngươi suy nghĩ nhiều đạo lý giáo điều như vậy a. Lưu Nghiên nghiêm túc nói: "Sư tỷ của ta nói, nàng nhắc nhở ta giai đoạn nghiên cứu sinh phải nắm bắt được trọng điểm, ta cảm thấy rất có đạo lý."

"Nói như vậy, chúng ta lên lớp hàng ngày nhưng thật ra cũng chỉ là tàm tạm thôi sao?" Bạn cùng phòng A.

"Nói trắng ra thì hoàn toàn chính xác là như vậy, sư huynh của ta cũng nói, mấu chốt là phải nhìn xem những nghiên cứu học thuật thực hiện như thế nào, những bài viết thực hiện như thế nào." Bạn cùng phòng B.

"Ngươi được sư tỷ hướng dẫn là rất tốt a, sẽ nói với ngươi những thứ này." Bạn cùng phòng C.

"Ân, như vậy thật sự là rất tốt." Lưu Nghiên đồng ý.

"Nếu gặp phải một vài trường hợp khác, phải làm việc cả ngày còn chưa nói, còn phải bưng trà đưa nước, ngươi cũng phải chấp nhận chịu đựng." Bạn cùng phòng B.

"Cho đến bây giờ Hạ sư tỷ cũng không có như vậy, cũng không có lên mặt, hơn nữa bộ dáng còn rất xinh đẹp." Lưu Nghiên tự hào nói.

Nhiều bạn cùng phòng: "Mấu chốt chính là rất xinh đẹp a. Ai, thế giới này chính là nhìn vào khuôn mặt..."

Thứ bảy, Hạ Dịch Nặc điên cuồng vội vàng làm thí nghiệm, Kha Định Hào cả kinh hỏi thẳng sư tỷ ngươi vội vàng như vậy làm cái gì. Hạ Dịch Nặc trả lời, có hẹn với giai nhân. Kha Định Hào hừ một tiếng, còn không phải là mẹ ngươi gọi ngươi về ăn cơm sao.

Cơm chiều đúng là trạng thái đứng núi này trông núi nọ, ăn cơm xong trò chuyện với bà ngoại một lát, Hạ Dịch Nặc tìm cớ về sớm một chút. Khi đến Lương trạch cũng đã hơn chín giờ, Lương Giác Quân đang ở trong phòng sách đọc sách.

Lương Giác Quân rất chân thành mà hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

Hạ Dịch Nặc nghiêm túc trả lời: "Kỳ thật ta rất ít khi ăn khuya, tối đa chính là canh đậu xanh như hôm qua."

Lương Giác Quân: "Ta cũng vậy."

Nhất thời cũng không biết nên làm cái gì, vì vậy hai người cùng ngồi trên ghế sofa xem TV. Hạ Dịch Nặc có chút khát nước, đi đến phòng bếp mở tủ lạnh tìm đồ uống, lại phát hiện một hàng năm chai yakult.

Hạ Tiểu Bảo hỏi Lương lão sư: "Ngươi cũng bắt đầu uống cái này sao?"

Lương Giác Quân: "Ah, hôm nay lúc đi siêu thị nhìn thấy liền thuận tiện mua về."

Hạ Tiểu Bảo nhướng mày: "Ah, thuận tiện."

Lương Giác Quân mặt không đổi sắc: "Thì có người thích uống."

Hạ Tiểu Bảo chớp mắt: "Đúng a, có người thích uống."

Lương Giác Quân: "Biểu tình phong phú như vậy, coi chừng liệt cơ mặt."

"..."

Trên TV đang chiếu quảng cáo, một mớ hỗn độn, thuốc dạ dày hoa hướng dương hiệu Khang Trữ, mọi người khỏe mạnh mới là tốt nhất, đạn đạn đạn, loại bỏ nếp nhăn nơi khoé mắt, ngươi vốn là rất xinh đẹp. Lúc Hạ Dịch Nặc đưa tay đi lấy điều khiển từ xa, "Không ngờ" liền nắm phải bàn tay của Lương Giác Quân.

Lương Giác Quân không có phản ứng, để tùy ý Hạ Tiểu Bảo cầm chặt lấy. Bàn tay Hạ Dịch Nặc thon dài khô ráo, là một đôi bàn tay có thể làm bác sĩ khoa ngoại, bàn tay của Lương Giác Quân thì ấm áp hơn rất nhiều, móng tay sáng lóng lánh, đầu móng chăm sóc cẩn thận, còn muốn sáng bóng hơn ngà voi. Hạ Dịch Nặc lồng mười ngón tay của hai người vào nhau, vui vẻ mà cười thầm.

Kỳ thật bây giờ các chương trình quảng cáo trên TV cũng có chút thú vị, ví dụ như ngươi có thể nghiên cứu một chút xem cuối cùng cái gì được gọi là trà thảo mộc đỏ đích thực.

Một hồi lâu, Hạ Dịch Nặc chỉ vào giỏ táo trên bàn trà nói: "Ăn trái táo đi!"

"Ân."

Hạ Dịch Nặc buông tay ra, đứng dậy chọn lấy một trái táo đỏ rực, giơ lên hỏi Lương Giác Quân: "Ngươi biết truyền thuyết cổ xưa về trái táo không?"

Lương Giác Quân thốt ra: "One apple a day, keep the doctor away."

Hạ Tiểu Bảo cười đến giảo hoạt: "Cái này cũng không thể được, ta còn chưa lấy được doctor's degree, sao có thể keep away đây."

Lương Giác Quân làm bộ như muốn đoạt đi trái táo kia: "Vậy ngươi cũng đừng ăn."

Hạ Tiểu Bảo nịnh nọt nói: "Cho nên ngươi ngồi xuống, ta gọt cho ngươi ăn nha."

Hạ Dịch Nặc bắt đầu chuyên tâm gọt táo, giơ tay lên chém xuống, công phu rất cao, chỉ một lát sau một vòng vỏ táo nguyên vẹn liền bị gọt xuống, làm thành hình dáng một vòng tròn đáng yêu ở trên bàn trà. Lương Giác Quân bỗng nhiên muốn nhìn bộ dáng khi làm thí nghiệm ngày thường của Hạ Dịch Nặc một chút.

Hạ Dịch Nặc cầm trái táo thả lại trên bàn trà, lại giơ vỏ táo đến trước mặt Lương Giác Quân: "Trong truyền thuyết phương Đông, truyền thuyết về trái táo là như thế này: Nếu như ngươi ước nguyện một điều trước vòng vỏ táo nguyên vẹn, như vậy nguyện vọng này liền sẽ biến thành sự thật. Bây giờ ta đem cơ hội này cho ngươi, nhanh, nhắm mắt lại cầu nguyện đi."

Lương Giác Quân mang vẻ mặt không tin: "Thật hay giả vậy? Sao ta chưa từng nghe nói qua vậy."

Đôi mắt Hạ Dịch Nặc lấp lánh như ánh sao: "Thật, nhanh lên."

Lương Giác Quân bán tín bán nghi mà nhắm mắt lại, muốn nhìn một chút xem trong hồ lô của Hạ Tiểu Bảo bán thứ thuốc gì đây.

Còn đang suy nghĩ truyền thuyết cổ xưa kia có đáng tin hay không, một cỗ khí tức thuộc về Hạ Dịch Nặc tới gần, lập tức, trên môi áp lên một mảnh mềm mại ấm áp.

Lương Giác Quân theo phản xạ mà ngửa ra phía sau một chút, không có mở mắt. Một mảnh ấm áp kia không nhanh không chậm, đuổi tới, sau vài giây đồng hồ, thành thật tách ra, lướt qua rồi dừng lại.

"Được rồi, mở mắt ra, nguyện vọng của ngươi đã được thực hiện." Thanh âm của Hạ Dịch Nặc có chút khàn khàn trầm xuống, nghiêm túc lại vô tội mà mỉm cười với Lương Giác Quân.

Lương Giác Quân không lên tiếng, quay đầu nhìn TV, nhưng không có cách nào che giấu nét vui vẻ tràn ra nơi khóe miệng.

Hạ Dịch Nặc ngoan ngoãn một lần nữa ngồi trở lại ghế sofa.

Trên TV bắt đầu chiếu chương trình mua sắm trên TV. Điện thoại vàng! Dùng tiền không mua được tôn quý! Mặt ngoài có vàng a! Có đúng không, có đúng không! Kim cương thật, vàng thật, mà hôm nay chỉ có trên 399 của chúng tôi!! Nhanh chóng nhấc điện thoại lên đặt hàng a!

"Này, cho một chút phản ứng đi, nụ hôn đầu tiên của người ta nha." Hạ Dịch Nặc lôi kéo cánh tay của Lương Giác Quân thoáng lắc lắc.

Lương Giác Quân: "Ah, Ta cũng vậy."

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, Tiện thắng khước nhân gian vô số.*

(*Trích trong bài thơ Thước kiều tiên của Tần Quán: Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau, Hơn hẳn bao lần ở dưới trần đời)