Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 45: Nghiêm túc lại thong dong



Trong chuyện xưa, Tử Hà nói với Chí Tôn Bảo, bây giờ ta trịnh trọng tuyên bố, tất cả mọi thứ trên ngọn núi này đều là của ta, bao gồm cả ngươi; trong chuyện xưa, Trình Điệp Y nói với Đoạn Tiểu Lâu, ít đi một năm, một tháng, một ngày, một canh giờ, cũng không tính là cả đời; trong chuyện xưa, Cố Gia Minh nói với Lâm Tử Dĩnh, nam cũng được, nữ cũng được, ta chỉ biết là ta thích ngươi.

Mà trong cuộc sống, luôn luôn có những chuyện vừa nghiêm túc lại vừa thong dong. Những kinh hỉ trong cuộc sống thường ngày, thì ra là do ngươi chân thực mà hòa nhập cùng nó, lý giải nó, nhiệt tình yêu thương nó.

LoVo tiến vào thời kỳ ngủ đông dài dòng buồn chán, Hạ Dịch Nặc càng không cần trở về cái ổ nhỏ của mình nữa. Chẳng qua là Lương Giác Quân rất thích phòng sách của Hạ Dịch Nặc, hai người cũng thường đến Hạ gia nghỉ ngơi. Mà khí tức khách sạn trong nhà Lương Giác Quân, cũng bởi vì sự gia nhập của Hạ Dịch Nặc, từ từ tiêu tán, trở nên ấm áp có tình yêu. Đều nói muốn kiểm nghiệm xem hai người có thích hợp ở cùng nhau hay không, phải đi du lịch cùng nhau, phải ở chung. Ngươi phải tiếp thu và thích ứng với nhịp điệu của đối phương, sau đó tìm được một tần suất chung, mới có khả năng sinh ra đồng cảm, cùng tấu ra một khúc nhạc hài hòa.

Ngày đó khi sắp đến lúc tan tầm, Lương Giác Quân đang ở phòng vệ sinh rửa tay, nghe thấy trong phòng kế bên truyền đến tiếng nôn mửa cùng tiếng khóc lóc. Trong lúc Lương Giác Quân đang do dự xem có nên gõ cửa hỏi thăm tình hình một chút hay không, người ở bên trong liền đi ra, đúng là học trò của viện sĩ Trình Tào Tinh.

Sắc mặt Tào Tinh tái nhợt, mái tóc mất trật tự, lúc nhìn thấy Lương Giác Quân, có chút chật vật cùng lúng túng.

Lương Giác Quân liền vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng một chút, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Tào Tinh khe khẽ tránh ra: "Ta không sao, Lương lão sư."

Lương Giác Quân đưa khăn giấy đến, có chút lo lắng nói: "Không thoải mái sao? Có cần đưa ngươi đến bệnh viện hay không?"

"Lương lão sư, thật sự không cần", Tào Tinh ngẩng đầu, cười đến có chút đắng chát, "Ta muốn một mình yên lặng một chút."

Lương Giác Quân có chút lo lắng: "Được rồi, có chuyện gì có thể tùy thời gọi ta."

"Được rồi, cám ơn!" Nói xong Tào Tinh liền đi thẳng ra khỏi phòng vệ sinh.

Trở lại phòng thí nghiệm, Lương Giác Quân vẫn là nhịn không được giữ chặt lấy Trần Điện Điện, hỏi: "Điện Điện, ngươi có biết gần đây Tào Tinh làm sao không?"

"Tào sư tỷ? Nàng làm sao vậy?" Trần Điện Điện mở to đôi mắt, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Lương Giác Quân: "Ngươi có cảm thấy, gần đây nàng chỗ nào không bình thường hay không?"

"Không có?! Nàng làm sao vậy?"

"Ah, không có việc gì, ta tùy tiện hỏi một chút thôi."

Sáng hôm sau Lương Giác Quân vừa đến phòng thí nghiệm, liền nghe thấy một tin giật gân, viện sĩ Trình vốn đang ở Bắc Kinh tối hôm qua gấp gáp trở về C thành, luận văn của nghiên cứu sinh tiến sĩ Vương Kiếm bị nghi làm giả học thuật, bị học viện điều tra nội bộ. Một thành viên nghiên cứu sinh là Tào Tinh, tự sát bất thành, trước mắt vẫn còn đang ở bệnh viện phụ thuộc để quan sát.

Biết được tin tức này Lương Giác Quân liền chấn động. Trước đó không lâu đã nhìn thấy hai người lôi kéo ở trong phòng thí nghiệm, sau đó Tào Tinh còn khóc ở trong phòng vệ sinh, những thứ đó nhất định là có liên quan, hơn nữa hẳn là đã sớm có manh mối.

Tề Mễ Lan cảm thán nói với Lương Giác Quân: "Tào Tinh là bạn gái của Vương Kiếm, lúc hai người vào đại học đã ở cùng nhau rồi, hai năm sau cả hai liền cùng bắt đầu học tiến sĩ, áp lực từ các phương diện đều khá lớn, đến bây giờ vẫn chưa kết hôn. Vương Kiếm kỳ thật rất ưu tú, xem như là môn sinh đắc ý của viện sĩ Trình. Chỉ là ngươi có thể tưởng tượng được không, chỉ vì muốn viết một đại luận văn, thế nhưng hắn lại động tay động chân vào số liệu thí nghiệm! Viện sĩ Trình bận rộn như vậy, làm sao có thời gian giúp học trò chỉnh sửa từng câu từng chữ trong đại luận văn. Kết quả, luận văn đang trong giai đoạn thử nghiệm mù, thì có hai vị giảng viên đặc ra nghi vấn, hoài nghi tính chân thực của số liệu. Còn Tào Tinh, hẳn là không chịu nổi áp lực, thế nhưng lại làm ra loại chuyện tự sát ngốc nghếch này, mấu chốt là nàng còn đang có hài tử!"

Lương Giác Quân cả kinh: "Cái gì? Nàng mang thai?"

Tề Mễ Lan lắc đầu: "Đúng vậy, ai! Xảy ra chuyện lớn như vậy, viện sĩ Trình mới phải đi suốt đêm trở về xử lý. Bây giờ học viện đang cố gắng đè mọi chuyện xuống, không để cho mọi chuyện ồn ào, sau này mọi thành viên có liên quan trong phòng thí nghiệm đều sẽ bị yêu cầu hỗ trợ điều tra, tin rằng chẳng mấy chốc mọi chuyện sẽ có kết quả. Chỉ là không biết hai ngươi này, về sau sẽ phải đi tiếp như thế nào."

Sau khi nghe xong, Lương Giác Quân cau mày.

Đêm đó, Lương Giác Quân nói với Hạ Dịch Nặc về chuyện của Vương Kiếm và Tào Tinh, Hạ Dịch Nặc cũng cảm thấy khó tin, phải tiêu hóa một hồi lâu, mới cảm thán: "Bây giờ trong giới học thuật nhiều người quá nóng vội rồi, vì muốn thăng cấp mà không từ thủ đoạn, công danh sự nghiệp liền quan trọng như vậy sao, không cần phải mạo hiểm, khiến cho cửa nát nhà tan."

Lương Giác Quân: "Cho dù là một chuyện có xác suất rất nhỏ, nhưng nó thực sự đáng để chúng ta suy nghĩ sâu sắc. Một số tạp chí châu Âu rất hiếm hoi, tuân theo sự kết hợp giữa học thuật và nghệ thuật, đáng tiếc là bây giờ không nhiều người có thể làm được chuyện đó."

Hạ Dịch Nặc nhìn Lương Giác Quân, hỏi: "Vậy còn ngươi?"

"Ta?" Lương Giác Quân cười nói, "Ta còn chưa đủ tư cách. Bỏ qua các vấn đề về đạo đức học thuật, ta cảm thấy, có lẽ ngày đó ta hẳn là nên quan tâm đến Tào Tinh nhiều hơn một chút, nàng cũng sẽ không làm ra chuyện điên rồ như vậy."

Hạ Dịch Nặc nắm chặt lấy tay Lương Giác Quân, nghiêm túc nói: "Tuyệt đối không cần nghĩ như vậy, ta biết ngươi có hảo tâm, không ai muốn điều này xảy ra, đừng không vui."

Lương Giác Quân có chút mỏi mệt, gật gật đầu, dùng tay xoa xoa cổ một chút.

Hạ Tiểu Bảo nhịn không được cảm thấy đau lòng, xung phong nhận việc nói: "Không bằng ta mát xa cho ngươi đi, thư giãn một chút!"

Lương Giác Quân bán tín bán nghi mà nhìn nàng, Hạ Tiểu Bảo trực tiếp đem Lương Giác Quân đẩy ngã xuống giường. Vì vậy Lương Giác Quân ngoan ngoãn nằm sấp trên gối, Hạ Tiểu Bảo thở hổn hển đem Lương lão sư bày thành hình một chữ T.

Hạ Tiểu Bảo quỳ ngồi ở trên giường, chà nóng hai tay, bắt đầu xoa bóp đầu vai của Lương Giác Quân. Lực đạo vừa vặn, làm cho người ta thoải mái đến muốn ngủ thiếp đi.

Ai ngờ Hạ Tiểu Bảo lại bắt đầu âm dương quái khí nói: "Tiên Sâm, gần đây rất mệt mỏi đi, bờ vai có chút cứng ngắc rồi!"

Lương Giác Quân vùi đầu vào gối nén cười.

Hạ Tiểu Bảo tiếp tục tác quái, bàn tay còn bắt đầu không thành thật một chút: "Tiên Sâm! tứ bất tứ cô* lão bà ở nhà rất dong dài, tiểu hài còn không nghe lời chút nào, cả ngày làm phiền ngươi! Bất quá ngươi yên tâm, mệt mỏi một chút cũng không sao, ta xoa bóp cho ngươi một chút, đảm bảo ngươi tô tô phúc phúc!!!"

(*四不四家: Hình như theo tiếng địa phương Tứ Xuyên thì từ 'tứ bất tứ cô' phát âm gần giống từ 'có phải hay không', vì vậy câu này tương tự như 'có phải hay không lão bà ở nhà rất dong dài, tiểu hài còn không nghe lời chút nào, cả ngày làm phiền ngươi!)

Lương Giác Quân ngồi dậy, một phát liền bắt được bàn tay không thành thật của Hạ Dịch Nặc, uy hiếp nói: "Ngươi từ đâu học được những lời này, hả?"

Hạ Tiểu Bảo còn không sợ chết, cúi đầu làm ra bộ dáng thẹn thùng: "Tiên Sâm, ngươi thật là nóng nảy bạo lực, người ta là nữ hài a!"

Lương Giác Quân tiến người đến áp về phía Hạ Tiểu Bảo, lúc này Hạ Tiểu Bảo mới xin tha: "Ha ha ha, được rồi, ta nói! Lúc học đại học, lão tam cùng phòng thích nhất là leo lên giường mã giết gà* cho chúng ta, sau đó ôm lấy cổ họng, nói những lời thoại trong phim điện ảnh Hongkong, thuận tiện ăn đậu hũ của chúng ta..."

(*Dùng để chỉ massage, còn được gọi là Masai, từ này xuất phát từ tiếng Nhật (ma sa ji), và cách phát âm tiếng Nhật xuất phát từ tiếng Anh "massage [mə'sɑ:ʒ]" chuyển ngữ.)

Đoạn thời gian học đại học vô ưu vô lo, tựa hồ chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, thế nhưng đã qua rất nhiều năm.

Lương Giác Quân híp đôi mắt: "Cho nên ngươi nói là, trước kia lão tam cùng phòng của các ngươi, thường xuyên với ngươi, ân, như vậy, giở trò?"

Hạ Tiểu Bảo tiến sát gương mặt đến, bộ dáng được tiện nghi còn khoe mã: "Tiên Sâm, ngươi ghen rồi sao!"

Lương Giác Quân xoay người, một lần nữa nằm xuống, buồn buồn nói: "Không có!"

"Không có sao? Tại sao ta ngửi thấy một lượng lớn mùi giấm a?" Hạ Tiểu Bảo nói xong, còn cố ý hít hít ngửi ngửi khắp bốn phía.

Bầu không khí nặng nề của cả một ngày, bị kẻ dở hơi trước mặt này thổi tan không còn một mảnh. Mà lúc này, xác thực là tâm tình có chút phiền lòng.

Lương Giác Quân tức giận nói: "Mát xa không hảo hảo mát xa, bắt đầu liền nói những lời kỳ lạ, bây giờ còn không thể giải thích nổi, thật là!"

Hạ Dịch Nặc cúi người xuống, cơ hồ là dán lên bên người Lương Giác Quân, bàn tay cũng đã thăm dò vào váy ngủ của Lương Giác Quân, nhu hòa du tẩu trên tấm lưng trần trụi của nàng: "Sư tỷ, ngươi yên tâm, về sau ta chỉ đối với một mình ngươi, giở trò..."

Hai ngày sau, học viện ra thông báo. Bởi vì hành vi không ngay thẳng trong học thuật, Vương Kiếm bị hủy bỏ tư cách bảo vệ luận văn, cưỡng chế thôi học. Lương Giác Quân suy nghĩ một chút, quyết định đến bệnh viện thăm Tào Tinh, vì vậy nói với Hạ Dịch Nặc buổi tối trở về muộn một chút, không cần chờ mình ăn cơm.

Tào Tinh bởi vì uống quá nhiều thuốc mà bị đưa vào bệnh viện, tuy rằng đã sớm qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng bởi vì trầm cảm tiền sản, được chuyển đến khoa tâm thần. Lúc nhìn thấy Lương Giác Quân, Tào Tinh vô cùng xấu hổ.

Lương Giác Quân thở dài một hơi, hỏi: "Tại sao lại làm việc ngốc như vậy?"

"Lương lão sư, ngươi không hiểu." Sắc mặt của Tào Tinh còn có chút tái nhợt sưng vù, cười khổ nói, "Tuổi tác chúng ta tương tự, ngươi đã là nghiên cứu viên trao đổi đặc biệt, ta vẫn còn đang học tiến sĩ. Ngươi áo cơm không lo, ta vẫn còn đang tính toán xem trong siêu thị loại dầu ăn nào đang giảm giá. Ta mang thai, phụ thân của hài tử lại một lòng vùi đầu vào những kế hoạch cho sự nghiệp của hắn, thậm chí không tiếc bán rẻ nhân cách, làm ra chuyện như vậy, khuyên thế nào cũng không nghe. Lương lão sư, ngươi hiểu được nổi khổ trong lòng ta sao?"

Lúc Tào Tinh nói ra lời này rất tỉnh táo, cũng không có rơi nước mắt, có lẽ là nước mắt đã sớm chảy khô.

Lương Giác Quân cúi đầu không nói. Kỳ thật nói về những khó khăn này, mỗi người đều là giống nhau. Ngươi vĩnh viễn không biết những gì mà người khác đã trải qua, có lẽ, trong những đêm không người, người luôn thuận buồm xuôi gió mà ngươi cực kỳ hâm mộ kia lại có những nỗi khổ tâm nói không nên lời. Ví dụ như, một đoạn tình cảm không có cách nào được thế giới chấp nhận.

Một hồi lâu, Lương Giác Quân mới lạnh nhạt nói: "Tào Tinh, mỗi người đều có sự khó xử của mình, bây giờ ngươi đã có hài tử, hẳn là càng nên hảo hảo yêu quý thân thể của mình mới phải."

Tào Tinh: "Bất kể như thế nào, ngươi có phần tâm tình này, ta rất cám ơn. Hai ngày nay ta đã nghĩ thông suốt, ta sẽ không tiếp tục làm những việc ngu ngốc nữa, tiếp tục sống qua ngày, ngoài ra cũng không còn gì khác."

Từ hành lang truyền đến tiếng ầm ĩ huyên náo, sau đó Vương Kiếm xông vào phòng bệnh, theo sau tiến vào là một nam một nữ hai người bác sĩ, bác sĩ nam chính là Tề Khiêm.

Tề Khiêm nhìn thấy Lương Giác Quân, ánh mắt sáng lên. Lương Giác Quân hướng Tề Khiêm gật đầu chào hỏi.

Nữ bác sĩ kia xin lỗi nói với Tào Tinh: "Xin lỗi, chúng ta đã nói ngươi không muốn gặp hắn, nhưng mà hắn vẫn cố xông vào, nếu cần, chúng ta có thể gọi bảo an."

Tào Tinh lạnh nhạt nói: "Không cần."

Vương Kiếm nhìn thấy Lương Giác Quân, không hài lòng nói: "Ngươi tới đây làm gì? Là học viện bảo ngươi đến đây làm thuyết khách, hay là đến xem trò vui?"

Tào Tinh nghiêm túc nói: "Vương Kiếm, Lương lão sư là hảo tâm! Ta không muốn gặp lại ngươi, ngươi về đi!"

Vương Kiếm hung hăng nói với Lương Giác Quân: "Hừ, chồn cáo chúc tết gà*, Vương Kiếm ta, không cần!"

(*Câu thành ngữ của Trung Quốc: Ý nói là giả vờ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu)

Nữ bác sĩ không khách khí trừng mắt liếc nhìn Vương Kiếm, quay sang nói với Tề Khiêm ta vẫn là đi gọi bảo an đi, nơi này giao cho ngươi trước, liền đi ra khỏi phòng bệnh.

Nhìn thấy bộ dáng của Vương Kiếm như vậy, tinh thần và sức lực của Tào Tinh liền kiệt quệ: "Vương Kiếm, ta đã chịu đựng đủ lắm rồi, ta thật sự không ngờ ngươi sẽ trở thành người như vậy. Công danh sự nghiệp đối với ngươi mà nói liền quan trọng như vậy sao? Hài tử ta không cần nữa, ngươi cứ dùng thủ đoạn của ngươi, chạy theo tiền đồ của ngươi đi. Chúng ta chia tay!"

"Cái gì?!" Vương Kiếm xông đến, một phát nắm lấy bờ vai Tào Tinh, "Ngươi điên rồi sao?! Không cần hài tử! Đây chính là con của ta! Con của ta!! Sao ngươi có thể nói không cần là không cần!!"

Tề Khiêm cùng Lương Giác Quân cùng tiến lên ngăn Vương Kiếm lại, Vương Kiếm kêu to: "Bác sĩ nói với ngươi cái gì? Còn có người họ Lương này nói với ngươi cái gì?! Chúng ta còn phải kết hôn! Chúng ta phải có con của chúng ta! Chúng ta không nằm viện nữa, chúng ta về nhà đi!!!!" Nói xong liền muốn rút kim tiêm trên tay của Tào Tinh ra.

Tề Khiêm từ phía sau ôm lấy Vương Kiếm ngăn hắn lại, Lương Giác Quân tiến lên bảo vệ Tào Tinh. Trong lúc tranh chấp, cánh tay Vương Kiếm hất trúng gương mặt Lương Giác Quân, trên mặt Lương Giác Quân lập tức xuất hiện một vết đỏ.

Cũng may bảo an tiến vào đúng lúc, đem Vương Kiếm gần như đang phát điên lôi ra khỏi phòng bệnh.

"Lương lão sư, ngài không sao chứ?!" Tào Tinh nhìn thấy gương mặt Lương Giác Quân, cả kinh nói.

"Không sao," Lương Giác Quân sờ lên gương mặt của mình một chút mặt, chẳng qua là trầy một chút, không có rách da, "Ngươi đừng trách ta nhiều chuyện, ngươi, thật sự không cần hài tử sao?"

Tào Tinh kiềm nén thật lâu nước mắt rốt cuộc chảy xuống: "Ta sao có thể không cần hài tử chứ... Sao có thể không cần chứ..."

Tề Khiêm kiểm tra kim tiêm cho Tào Tinh, xác định không có chỗ nào không ổn, mới khuyên nhủ: "Đã làm việc ngốc một lần, sau này cũng đừng làm những chuyện điên rồ nữa. Ngươi bình tĩnh một chút, ta đưa Lương lão sư đi xử lý vết thương một chút."

Trước khi đi Lương Giác Quân nói với Tào Tinh: "Hảo hảo đối với bản thân và hài tử, mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại."

Tào Tinh ngồi trên giường, che hai mắt, nước mắt từ kẽ tay chảy ra, lại liên tục gật gật đầu.

Tề Khiêm tìm một phòng trà để Lương Giác Quân ngồi xuống, mang áy náy nói: "Vốn hẳn là nên đưa ngươi tới phòng làm việc, nhưng mà văn phòng nhiều người nhiều miệng, lo rằng ngươi sẽ bị người ta nói xấu..."

Lương Giác Quân cười nhẹ: "Ta hiểu, cám ơn ngươi."

Tề Khiêm cẩn thận nhìn vết thương trên gương mặt Lương Giác Quân, dài khoảng 2cm, có chút chảy ra tơ máu. Trở về văn phòng lấy bông vải và nước muối sinh lí, Tề Khiêm vừa vệ sinh vết thương cho Lương Giác Quân, vừa nhíu mày nói: "Đây là ai vậy, không có phẩm chất như vậy!"

Lương Giác Quân lắc đầu: "Dàn xếp ổn thỏa. Ta chỉ là sang đây thăm nữ sinh viên kia một chút."

Miệng vết thương rất nhanh liền được xử lý tốt, Tề Khiêm nói: "Vấn đề không lớn, trừ độc đơn giản là được rồi, ngày mai đoán chừng có thể nhìn không ra nữa."

Lương Giác Quân: "Được, ta phải trở về rồi."

Tề Khiêm: "Ta đưa ngươi về."

Lương Giác Quân: "Không cần, ngươi vẫn còn đang trong giờ trực. Hôm nay thật sự là cám ơn ngươi."

Tề Khiêm: "Vậy tiễn ngươi xuống lầu đi."

Lương Giác Quân: "Được."