Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 59: Atg



Trước kia luôn cảm thấy kỳ nghỉ không đủ dài, bây giờ thì hy vọng kỳ nghỉ tết nhanh chóng kết thúc. Mùng sáu, Lương Giác Quân về nước. Mùng mười, phòng thí nghiệm hoàn toàn trở lại làm việc.

Kha Định Hào và Hạ Dịch Nặc lần lượt tốt nghiệp vào tháng ba và tháng sáu, sắp tới kỳ bảo vệ luận văn, bận rộn đến mức nào không cần nghĩ cũng biết. Vậy rốt cuộc thì khi một sinh viên muốn nộp đơn để hoàn thành khóa học thạc sĩ hay tiến sĩ sẽ có trình tự phức tạp đến thế nào?

Đầu tiên, ngươi phải hoàn thành sáu module xét duyệt. Bao gồm, xét duyệt quá trình học, xét duyệt báo cáo tham khảo tài liệu, xét duyệt báo cáo mở đề tài, xét duyệt thành quả nghiên cứu học thuật, xét duyệt vấn đáp và xét duyệt khen thưởng xử phạt. Sau khi nghiên cứu sinh hoàn thành sáu module xét duyệt của học viện, nghiên cứu sinh phải hoàn thành việc upload và in luận án ra, chuẩn bị nhận những ý kiến đánh giá ẩn danh, phần trả lời cho các câu hỏi ẩn danh của nghiên cứu sinh sẽ được đính kèm với phần luận án đã qua xét duyệt và đăng lên trang chủ, đây chính là luận văn tốt nghiệp. Đây là những gì mà người bình thường hay nói, đánh giá điểm mù của luận văn.

Sau khi các chuyên gia xét duyệt qua những đánh giá dành cho luận văn, nghiên cứu sinh sẽ được xác nhận xem có được tham gia bảo vệ luận văn hay không. Tiếp theo là xác nhận thời gian, địa điểm, thành viên của ban bảo vệ luận văn và các thông tin khác, cũng bắt đầu đăng dán poster trong khuôn viên trường. . 𝖳ì𝗆 đọc 𝒕hê𝗆 𝒕ại # 𝒕𝙧𝘂𝗆𝒕𝙧𝘂𝓎 𝖾𝗻.VN #

Sau đó mới đến tiết mục cuối cùng —— bảo vệ luận văn.

Sau khi bảo vệ luận văn xong, thư ký của hội đồng bảo vệ sẽ đọc, chỉnh sửa biên bản và trình lên hội đồng chờ quyết định. Đồng thời, nghiên cứu sinh phải nộp tất cả giấy tờ tư liệu cho Bộ phận đào tạo sau đại học, bao gồm các bằng cấp, giấy đánh giá nhận xét luận văn ẩn danh, giấy xác nhận tham gia bảo vệ luận văn, biên bản của hội đồng bảo vệ, giấy xác nhận tính độc lập sáng tạo trong sạch của luận án, giấy cam kết các thành quả nghiên cứu vân vân.

Kết quả đánh giá sẽ được gửi đến ủy ban cấp để xem xét, theo trình tự từng vòng trong giới học thuật, mới có thể lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp và chứng nhận học vị.

Đường Thụ Lương gọi Hạ Dịch Nặc và Kha Định Hào vào phòng làm việc của mình: "Những đạo lý cơ bản ta cũng không nhắc đến nữa, ta gọi các ngươi tới đây, chỉ muốn nói cho các ngươi biết, cho đến nay những công việc các ngươi làm luôn đáng được công nhận, chuyện tốt nghiệp ta cũng không cảm trở các ngươi, sẽ để các ngươi thuận lợi tham gia bảo vệ luận văn."

Hạ Dịch Nặc gật gật đầu.

Kha Định Hào vui vẻ nói: "Học thạc sĩ tiến sĩ thường sẽ rơi vào hoàn cảnh phải kéo dài thời gian tốt nghiệp, may mắn là chúng ta gặp được Đường lão sư ngài."

"Thế nào, lẽ nào ngươi muốn kéo dài thời gian thêm mấy tháng nữa chờ tốt nghiệp cùng với sư tỷ của ngươi sao?" Đường Thụ Lương cười nói, "Cón ngươi, vài năm trước những trình tự phải đi cũng đã đi qua hết rồi, liền thanh thản bình tĩnh chuẩn bị bảo vệ luận văn. Tiểu Hạ, ngoại trừ đại luận văn, ngươi cũng có thể bắt đầu chuẩn bị những tài liệu khác đi, tạm thời chúng ta định thời gian bảo vệ luận văn vào trung tuần tháng năm."

Hạ Dịch Nặc: "Được rồi."

Đường Thụ Lương: "Chuyện công việc, vẫn phải thận trọng cân nhắc. Tiểu Kha, đối với chuyện công việc của ngươi người trong nhà có sắp xếp gì khác không?"

Kha Định Hào: "Ta đã thuyết phục ba mẹ của ta rồi, bọn họ sẽ tôn trọng ý kiến của ta, để ta tự mình lựa chọn."

Đường Thụ Lương: "Tốt lắm, nếu như ngươi có thể tự mình quyết định, đến chỗ Cố sư tỷ của ngươi cũng là một lựa chọn tốt."

Kha Định Hào: "Ân."

Hạ Dịch Nặc đứng bên cạnh mỉm cười, nói: "Đường lão sư, ta còn chưa có câu trả lời cho Cố sư tỷ."

"Ân, ngươi còn chưa cần phải vội vàng." Đường Thụ Lương nâng mắt kính, trong thoáng chốc liền nhớ tới bộ dáng khi còn nhỏ của Hạ Dịch Nặc, lanh lợi lại lễ phép, không khác biệt chút nào so với hiện tại, không khỏi cảm thấy hâm mộ lão bạn học Lý Thanh Lam, cảm thán, "Thời gian trôi qua thật là nhanh, giống như hôm qua mới vừa tuyển các ngươi vào phòng thí nghiệm, đảo mắt liền sắp tốt nghiệp rồi. Vừa nghĩ tới chuyện các ngươi phải đi, trong lòng vẫn là có chút trống rỗng. Lẽ ra đứng ở cương vị này nhiều năm như vậy, học trò đến đến đi đi nhiều như vậy, hẳn là đã sớm thành thói quen mới đúng. Đại khái là lớn tuổi, một chút việc nhỏ cũng có muôn phần cảm xúc."

Kha Định Hào cười thầm: "Phòng thí nghiệm bằng sắt, con người chính là nước chảy."

Hạ Dịch Nặc ung dung: "Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người."

Kha Định Hào nịnh nọt: "Công ơn dạy dỗ, cũng mong có ngày hồi báo."

Đường Thụ Lương không biết nên khóc hay nên cười: "Được rồi được rồi, sư tỷ đệ hai người các ngươi hát Song Hoàng* sao! Các ngươi hiểu là tốt rồi, không còn chuyện gì hác nữa, trở về mau lên."

(*双簧 là một trong những nghệ thuật dân gian văn hóa truyền thống nổi bật của Trung Quốc.)

Đi ra khỏi văn phòng của Đường Thụ Lương, trở lại phòng thí nghiệm, Hạ Dịch Nặc hỏi Kha Định Hào: "Ngươi làm sao để thuyết phục được ba của ngươi? Lúc trước không phải nói không muốn ngươi đi công – kiểm – pháp* sao?"

(*Là viết tắt của Văn phòng Công an, Viện kiểm sát và Tòa án, ba bộ phận quan trọng của các cơ quan chính trị và pháp lý của Trung Quốc, mối quan hệ làm việc của họ được điều chỉnh theo Luật tố tụng hình sự.)

Kha Định Hào thở dài: "Ai, lúc trước học đại học ngành khám nghiệm pháp y, chính là muốn thỏa mãn tâm tình của lão gia tử, học nghiên cứu sinh chính là vì không muốn làm khám nghiệm pháp y mà muốn đổi chuyên ngành, bây giờ nói như thế nào, cũng nên để ta tự mình quyết định một lần đi? Lại nói, đã có vết xe đổ của tỷ tỷ ta, trong nhà sẽ không ép ta làm chuyện này chuyện kia."

"Tỷ tỷ?" Hạ Dịch Nặc hỏi, "Trước kia chưa từng nghe nói đến ngươi còn có tỷ tỷ."

Kha Định Hào: "Đó là nữ nhi của cô cô ta, tên là Tống Niệm. Kha gia chúng ta dương thịnh âm suy, bà nội của ta sinh ra ba người con trai và môt người con gái. Đại bá, đại bá mẫu, cha ta, mẹ ta, còn có một người dượng đã qua đời, đều là cảnh sát. Nam nhân không phải làm cảnh sát thì chính là làm điều tra hình sự, nữ quyến thì phần lớn là làm văn chức, đại bá mẫu làm trong khoa giám định, mẹ ta chịu trách nhiệm về đăng ký hồ sơ hộ khẩu."

Hạ Dịch Nặc giơ ngón tay cái lên: "Vừa đỏ lại vừa chuyên*!"

(*Ý nói là gia đình chuẩn diện chính sách)

Kha Định Hào: "Còn chưa nói xong đâu! Ngoại trừ những thứ đó, nhị bá của ta làm trong Viện kiểm sát, nhị bá mẫu và cô cô đều là luật sư. Đến đời của chúng ta, hai đường huynh cũng đều là cảnh sát, tỷ tỷ là học luật. Ngươi cảm thấy ta có cần thiết phải đi theo con đường làm pháp y hay không?"

Hạ Dịch Nặc: "Vậy tỷ tỷ của ngươi làm sao vậy?"

Kha Định Hào: "Chuyện này nói ra rất dài dòng, dượng của ta qua đời sớm, tỷ tỷ nàng...Tương đối độc lập độc hành. Tóm lại chính là mỗi gia đình đều có những truyền thống khó thoát khỏi."

Hạ Dịch Nặc: "Ta hiểu được."

Kha Định Hào: "Sư tỷ, nói thật lòng, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, có thể làm cộng sự của ngươi, ta thật sự rất yên tâm. Điều kiện của Cố sư tỷ đưa ra rất tốt, ta là một sinh viên chuyên ngành pháp y, cũng không dễ tìm được một việc làm tốt hơn, trước hết sẽ đến bên kia làm việc, dù gì, cũng có thể đi ăn máng khác nha."

Hạ Dịch Nặc: "Ân, hợp tác với ngươi ta cũng rất yên tâm. Bất quá ta vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi ngươi."

Kha Định Hào thuận tay cầm lấy một trang giấy để trên bàn che khuất nửa gương mặt làm ra một bộ dáng thẹn thùng, không biết xấu hổ mà nói: "Ah ah ah, sư tỷ ngươi thật đáng ghét! Biết rõ đáp án của người ta dĩ nhiên là —— có yêu!"

Hạ Dịch Nặc cười to, nện một quyền lên vai Kha Định Hào: "Thôi đi!"

Kha Định Hào vừa xoa bả vai vừa reo lên: "Được rồi được rồi! Ra tay nặng như vậy! Vấn đề gì, hỏi đi!"

Hạ Dịch Nặc: "Khám nghiệm pháp y ngươi cũng học qua rồi, tại sao còn sợ chuột thí nghiệm?"

"Ah, vấn đề này..." Kha Định Hào suy nghĩ một chút, trả lời, "Bởi vì các thi thể giải phẫu đã chết rồi, nhưng mà chuột thí nghiệm là còn sống a!"

Hạ Dịch Nặc gật đầu tư lự: "Ah, thì ra là như vậy, ta sẽ chuyển lời đến Điện Điện!"

Kha Định Hào kêu to: "Này! Sư tỷ, thân sư tỷ của ta! Sao ngươi có thể làm như vậy!"

Đêm đó Hạ Lương hai người ngồi trên ghế sofa xem TV, Hạ Dịch Nặc hỏi Lương Giác Quân: "Ngươi cảm thấy dạng công việc như thế nào sẽ thích hợp để làm?"

Lương Giác Quân suy nghĩ một lát, đáp: "Yêu thích hơn nữa còn có thể làm tốt, có thể phát huy sự sáng tạo và nhiệt tình."

Hạ Dịch Nặc: "Vậy ngươi thích công việc ngươi đang làm sao?"

Lần này Lương Giác Quân cũng không cần suy nghĩ liền thốt ra: "Thích a."

Hạ Dịch Nặc: "Tại sao lại thích?"

Lương Giác Quân đương nhiên mà nói: "Có thời gian sẽ làm một vài nghiên cứu thú vị, sao lại không thích? Có thời gian để cung cấp cho các sinh viên những bài học thú vị, sao lại không thích?"

"Ngươi có biết ở trong trường đại học có bao nhiêu giảng viên trẻ tuổi, là tranh nhau đến vỡ đầu vì chức danh và quỹ ngân sách, vài câu nói bay bổng sao lại không thích, sao lại không thích của ngươi, liền đem người ta đập chết ở trên bờ cát rồi." Hạ Dịch Nặc hơi cong bờ môi một cái, kéo bàn tay Lương Giác Quân qua áp lên trên ngực, nói tiếp, "Trước kia Đường lão sư nói với ta, ngươi biết hiện nay có bao nhiêu sinh viên cạnh tranh khốc liệt để được nhà nước cử đi xuất ngoại hoặc là để được giữ lại trường không, nhưng mà ngươi lại giống như là không có chút liên quan gì đến chuyện đó. Cho nên kỳ thật hai chúng ta là giống nhau, cái này gọi là không phải người một nhà, thì không vào cùng một cửa."

Lương Giác Quân ôm lấy eo Hạ Dịch Nặc, cười hỏi: "Ngươi nói là, giống nhau không có trí cầu tiến sao?"

Hạ Dịch Nặc: "Ta đã có được rất nhiều, cơ hội hẳn là nên giữ lại cho những người càng cố gắng hơn ta, hơn nữa so với vị trí được người khác chuẩn bị trước, ta càng thích hợp mở ra lối đi riêng, cho nên ta nên tìm Cố sư tỷ nói về vấn đề làm việc một chút. Ngươi cảm thấy thế nào?"

Lương Giác Quân gật đầu: "Ta cảm thấy có thể."

"Hai người chúng ta, có một người ở trong thể chế là đủ rồi. Trước kia ta cảm thấy ta muốn trở thành một văn nhân nhã sĩ, ha ha, vào thời học trung học ta còn là một thanh niên văn nghệ, ngươi đừng cười lời nói của ta a." Hạ Dịch Nặc ha ha bật cười, vùi đầu vào trong ngực Lương Giác Quân, "Sau đó dần dần hiểu được, ta chỉ là một hạt bụi nhỏ giữa trần thế, vì vậy quyết định, muốn trở thành một người có cốt khí làm việc văn hoá. Nhưng mà người làm việc văn hoá cũng phải ăn cơm, có đôi khi không thể không vì hai đấu gạo mà khom lưng. Cho nên nói người làm việc văn hoá phải kiên cường còn phải có chút bảo đảm, cho nên bây giờ ta quyết định làm một người làm việc văn hoá trong túi quần có chút tiền, như vậy sẽ không mất đi cốt khí. Nhất là những lúc ngươi muốn chống đối lại ba mẹ ở một phương diện nào đó, kinh tế độc lập chính là sự bảo đảm căn bản nhất."

Lương Giác Quân nâng gương mặt Hạ Dịch Nặc lên, nghiêm túc nói: "Ta chưa từng muốn ngươi vì ta mà chống đối lại ba mẹ của ngươi."

Hạ Dịch Nặc ngồi thẳng người: "Ta chỉ là nói trước một chút, không phải thật sự có ý tứ muốn chống đối."

Lương Giác Quân: "Câu nói 'hạt bụi nhỏ giữa trần thế' kia là lời thoại trong phim sao?"

Hạ Dịch Nặc: "Ta không nhớ rõ."

Lương Giác Quân: "Tà thuyết ngụy biện luôn nhiều như vậy, hết cách với ngươi."

Hạ Dịch Nặc: "Xin hãy khen ngợi trí tuệ của ta."

Lương Giác Quân: "Oh."

Hạ Dịch Nặc: "Không thể nói oh, oh là một loại bạo lực gia đình lạnh nhạt!"

Lương Giác Quân: "Ah, được."

Hạ Dịch Nặc: "..."

Lương Giác Quân cười thầm.

Hạ Dịch Nặc: "Kỳ thật ta là một người phàm tục, ngươi có ghét bỏ ta hay không?"

Lương Giác Quân: "Sẽ không. Là con người, đều phải vì ấm no mà bôn ba."

Hạ Dịch Nặc: "Ân, ấm no rất quan trọng, ấm no rồi mới có khả năng nghĩ đến ham muốn."

Lương Giác Quân: "..."

Hai người đang đùa giỡn trên ghế sofa, tiếng chuông cửa chợt vang lên. Mở ra xem, một vị nữ tử có dáng người thon thả tướng mạo mỹ lệ thanh tú, đỡ lấy Trình tiểu thư A May, sắc mặt hơi lúng túng đứng ở cửa ra vào.

Lương Giác Quân liền vội vàng hỏi May làm sao vậy, May một tay vịn khung cửa, mang vẻ mặt nhăn nhó mà khoa trương đáp lại là lúc luyện yoga bị trật eo. Chuyện này vốn cũng không có gì, mấu chốt chính là sau khi nói xong, cô gái tóc vàng rõ ràng là hướng Lương Giác Quân và Hạ Dịch Nặc mở to hai mắt kinh ngạc!

Trong lòng Hạ Dịch Nặc đánh một dấu chấm hỏi thật lớn thêm một dấu chấm than?!

Lương Giác Quân tiến đến đỡ lấy May, nữ tử thanh tú có chút mất tự nhiên, giải thích với hai người: "Thật ngại quá, ta là Yến Văn Thiên, là lão sư dạy yoga của May. Vốn ta có hai lớp học yoga, nàng chính là học lớp cơ bản ban ngày, hôm nay bỗng nhiên nói là lịch trình có xung đột, liền chuyển sang lớp cao cấp, kết quả là biên độ của động tác quá lớn không cẩn thận liền bị trật eo."

Lương Giác Quân thiện ý mỉm cười với nàng: "Ta hiểu rồi, vào nhà trước rồi nói sau."

Hạ Dịch Nặc đưa dép lê cho May và Yến Văn Thiên, Yến Văn Thiên nhìn thấy Lương Giác Quân đỡ May ngồi xuống ghế sofa, khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói với Hạ Dịch Nặc: "Nàng hầu như không hiểu tiếng Trung, trình độ tiếng Anh của ta lại có hạn. Sau khi bị trật eo, ta khẩn cấp đưa nàng xuống phòng y tế xử lý một chút, dựa theo ý của nàng, đưa nàng tới đây, hy vọng không quấy rầy đến các ngươi."

Hạ Dịch Nặc mời Yến Văn Thiên ngồi xuống: "Cám ơn ngươi còn không kịp, làm sao quấy rầy chứ. Ta là Hạ Dịch Nặc, là bằng hữu của May, Yến lão sư ngài gọi ta Tiểu Hạ là được rồi."

Cũng có thể vì một đường dìu May đến đây nên ra một chút mồ hôi, gương mặt Yến Văn Thiên ửng hồng: "Xem ta, cũng quên mất chuyện chào hỏi, Tiểu Hạ, xin chào."

Lương Giác Quân bên kia kêu một tiếng: "Tiểu Bảo, ngươi đến đây giúp ta trông chừng May một chút, ta đi rót ly nước cho Yến lão sư."

"Được." Hạ Dịch Nặc hướng Yến Văn Thiên mỉm cười trấn an, liền đi qua kiểm tra tình hình của May.

Yến Văn Thiên cầm lấy ly nước trong tay Lương Giác Quân, nói cám ơn.

Lương Giác Quân hỏi: "Ta là Lương Giác Quân, lúc trước đã từng gặp qua Yến lão sư, không biết ngài có còn nhớ hay không?"

Yến Văn Thiên cười nói: "Đương nhiên là còn nhớ, mấy lần nhìn thấy ngươi và May cùng xuất hiện ở phòng tập thể hình."

Lương Giác Quân: "Có thời gian thì cùng đi uống ly nước đi, kết giao bằng hữu. Ta vẫn luôn muốn lĩnh giáo một ít vấn đề chuyên môn a!"

Có lẽ chẳng qua là lời nói khách sáo, Yến Văn Thiên vẫn là mỉm cười tươi sáng: "Được! Vậy cũng không nên gọi ta là lão sư, gọi tên của ta là được rồi."

Lương Giác Quân: "Được."

Chờ đến khi Hạ Dịch Nặc kiểm tra xong, Yến Văn Thiên liền đứng dậy cáo từ. May cố gắng từ trên ghế sofa đứng lên, lưu luyến không rời mà đưa đến trước cửa, cũng bày tỏ cảm giác tiếc nuối sâu sắc khi một thời gian sắp tới không thể tiếp tục tham gia vào lớp tập yoga.

Hạ Dịch Nặc vẫn cố nén cười, Lương Giác Quân âm thầm nhéo một cái lên hông Hạ Tiểu Bảo.

Chờ sau khi Yến Văn Thiên rời khỏi, Hạ Dịch Nặc lập tức bát quái hỏi May: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Lương Giác Quân đứng bên cạnh mang bộ dáng rửa tai lắng nghe.

Cô gái tóc vàng bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Claire biết rõ a, ta thích Yến. Cho nên ta đang theo đuổi nàng!"

Hạ Dịch Nặc chỉ chỉ vào eo của cô gái tóc vàng: "Theo đuổi nàng, cùng với chuyện biến mình thành như vậy, có quan hệ trực tiếp sao?"

Cô gái tóc vàng vuốt tóc, uống một ngụm nước lớn, mới nói: "Bởi vì lúc trước nghe ngươi nói, lúc đó khi ngươi theo đuổi Claire, làm cánh tay bị thương, thúc đẩy hai người các ngươi tiến thêm một bước phát triển. Ngươi nói đây là một loại chiến lược tác chiến của Trung Quốc thời cổ đại, rất lợi hại! Cho nên, hôm nay khi ta đang luyện tập liền nghĩ đến, có phải khi ta bị thương, cũng có thể đạt tới hiệu quả như vậy hay không."

Lương Giác Quân khoanh hai tay đứng đó, dở khóc dở cười.

Hạ Dịch Nặc không có phúc hậu mà cười to: "Cái này gọi là khổ nhục kế! Cho nên ngươi rõ ràng là không có gì đáng ngại, còn giả vờ mang một bộ dáng rất nghiêm trọng? Lừa người ta đưa ngươi về sao?"

Cô gái tóc vàng nói quanh co cãi chày cãi cối: "Ngay lúc đó thật sự là rất đau!"

Hạ Dịch Nặc an ủi: "Được rồi! Hai ngày, ngươi liền sẽ không có chuyện gì đâu! Yên tâm đi!"

Cô gái tóc vàng: "Ai, vậy là tốt rồi."

Lương Giác Quân bất chợt hỏi một câu: "Vậy các ngươi phát triển tới trình độ nào rồi?"

Cô gái tóc vàng mang một bộ dáng hậm hực: "Ta chính là hẹn nàng đi ra ngoài a, chúng ta có cùng nhau uống cafe tại tiệm cafe ở dưới phòng tập. Là ngươi nói với ta nữ nhân Trung Quốc tương đối kín đáo, tốt nhất ngay từ đầu không nên trực tiếp nói ra, phải từ từ đến, cho nên bây giờ ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ."

Hạ Dịch Nặc nghe xong càng cảm thấy vui vẻ: "Sư tỷ, ngươi còn dạy nàng theo đuổi nữ hài tử...ha ha ha!"

Lương Giác Quân mím môi.

Cô gái tóc vàng mang vẻ mặt buồn rầu: "Hạ, ngươi nói xem, ta nên làm cái gì bây giờ. Ngươi có nhiều chủ ý như vậy."

"Ta suy nghĩ một chút, ân", Hạ Dịch Nặc sờ sờ cái cằm, "Ta cảm thấy bước đầu tiên ngươi vẫn là phải học giỏi tiếng Trung a. Bởi vì cái gọi là, học tốt tiếng phổ thông, có thể đi khắp thiên hạ! Ngươi đến Trung Quốc lâu như vậy, cũng chưa thể nói thạo ba từ tiếng Trung trở lên, thật sự là có chút không thể nào nói nổi, cũng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chuyện giao lưu của ngươi và vị Yến lão sư kia."

Cô gái tóc vàng: "Thật sao?"

Hạ Dịch Nặc: "Đúng vậy a, giao lưu là bước đầu tiên để thành lập cảm tình đi!"

Lương Giác Quân nhẹ nhàng ho một tiếng.

"Thì ra là thế!" Cô gái tóc vàng mang một bộ dáng lĩnh ngộ khiêm tốn.

Hạ Dịch Nặc cười hì hì tiến đến: "Ta a, nghĩ cho ngươi một cái tên tiếng Trung. Ngươi tên là May, chính là Ngũ Nguyệt, lại họ Trình, ý của ta là, ta tìm cho ngươi một cái họ thích hợp, họ Trình, cho nên tên tiếng Trung của ngươi chính là Trình Ngũ Nguyệt, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Trình Ngũ Nguyệt?" Cô gái tóc vàng vụng về tập đọc lại, "Rất tốt!"

"Huống chi, Yến lão sư tên là Văn Thiên, tên của các ngươi hợp lại cùng nhau chính là một tổ hợp —— Ngũ Nguyệt Thiên*!"

(*五月天 = Mayday là một mã từ quốc tế được dùng như một tín hiệu báo nguy trong liên lạc thông tin lời nói qua sóng radio. Nó được lấy từ thuật ngữ tiếng Pháp venez m'aider có nghĩa là 'hãy đến giúp tôi'.)

Lương Giác Quân và Trình tiểu thư đều mang vẻ mặt ngỡ ngàng lại không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Hạ Dịch Nặc.

Hạ Dịch Nặc cười hắc hắc: "Cái gì, coi như ta chưa nói gì đi!"

Thời tiết trở nên ấm áp, vì vậy thời gian cũng trôi qua nhanh chóng. Đợt bảo vệ luận văn thạc sĩ của Kha Định Hào kết thúc, an tâm chờ đợi nhận chứng nhận tốt nghiệp và chứng nhận học vị; lại một mùa xuân đến, việc chụp hình ngoại cảnh của studio khiến cho Mạch Thế Ninh bận đến tối mày tối mặt; Hạ Dịch Ngôn la hét ầm ĩ nói muốn ca ca tỷ tỷ nhà mình đưa đi vườn bách thú, bởi vì Hạ Dịch Nặc bận rộn viết luận văn và chìm trong thế giới của hai người, luôn không thể khớp với thời gian nghỉ ngơi của Lý Tu Hằng, mà dẫn đến hành trình lần nữa trì hoãn; vết thương của May khỏi hẳn, mỗi tuần một lần đều chạy đến lớp yoga báo danh, cũng bắt đầu chăm chú học tiếng Trung, bởi vậy thường xuyên gây ra chút chuyện cười; Lương Giác Quân đăng ký tham gia vào một cuộc thi khoa mục, cuối tuần nếu như không tăng ca, liền ở nhà bù đắp kiến thức giao thông, tranh thủ để sớm ngày lấy được bằng lái xe.

Mùa xuân, đều khiến người ta cảm thấy giống như là một khởi đầu mới.

Vào một buổi tối, Lương Giác Quân và Hạ Dịch Nặc ăn bữa tối ở nhà ăn trong trường học xong, đi bộ về nhà, dưới lầu nhìn thấy Tề Khiêm đã một thời gian chưa gặp.

Hạ Dịch Nặc chỉ mỉm cười chào hỏi đơn giản, thấy trên mặt Tề Khiêm lộ vẻ khó xử, liền cầm lấy hai túi sữa tươi trong tay Lương Giác Quân, không đợi Tề Khiêm mở miệng liền đi vào trong trước. Lương Giác Quân lễ phép lại xa cách hỏi: "Không biết bác sĩ Tề tới tìm ta lại có chuyện gì?"

Tề Khiêm ngượng ngùng mỉm cười nói: "Ta cho rằng niệm niệm bất vong tất hữu hồi tưởng*."

(*Nhớ mãi không quên sẽ có hồi đáp.)

Lương Giác Quân nghe thấy cũng cười cười: "Chuyện đó điều kiện tiên quyết chính là, cả hai người đều phải niệm niệm bất vong."

Tề Khiêm cắm bàn tay vào túi quần, thở ra một hơi thật dài: "Có lẽ vậy! Đôi khi cảm thấy hai người chúng ta rất giống nhau, cho nên sinh ra một loại cảm giác thân cận, biết rõ là không có kết quả, cũng vẫn nguyện ý đi chờ đợi đối..."

Lương Giác Quân không có quá nhiều biểu lộ: "Ta đã nói rồi, không muốn để ngươi phải lãng phí thời gian."

Tề Khiêm cười khổ: "Cho nên...Người kia, chính là Tiểu Bảo, đúng không?"

Ánh mắt Lương Giác Quân lóe lên một chút kinh ngạc, cũng không phủ nhận.

Ngữ khí của Tề Khiêm ôn hòa: "Đừng quên, ta là học khoa tâm lý học a. Các ngươi rất kín đáo, nhưng mà ta có thể cảm nhận được. Huống chi gần đây Tu Hằng luôn hữu ý vô ý nói với ta về chuyện của ngươi, khuyên ta nên từ bỏ. Bình thường hắn không phải là người bát quái."

Sắc mặt Lương Giác Quân vẫn như trước: "Vậy ngươi không nên hỏi, từ đầu cũng không nên nói như vậy."

Tề Khiêm giơ tay lên vuốt vuốt huyệt thái dương: "Ta chỉ muốn đánh cuộc một ván..."

Lương Giác Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ nhà mình, phòng tiếp khách đã sáng đèn, chậm rãi nói: "Bác sĩ Tề, Tu Hằng nói ngươi là một người rất tốt, tuy rằng Tiểu Bảo và ta tiếp xúc với ngươi cũng không nhiều, cũng có cảm giác như vậy. Nhưng mà ngươi phải hiểu rõ, chờ đợi một người không yêu ngươi, tựa như đang chờ đợi một con tàu ở sân bay. Những lời này là người mà ta yêu đơn phương trước kia nói với ta năm đó, ta nghĩ hiện tại cũng rất thích hợp với ngươi."

Một chiếc đinh ốc cuối cùng trong tòa cao ốc tâm linh của Tề Khiêm rốt cuộc lung lay rơi xuống: "Tuy rằng thật đáng tiếc, nhưng mà ta thua tâm phục khẩu phục."