Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 263: Xóa bỏ hiềm khích



“Chị tưởng tôi mượn cớ đi mua đồ nhưng thực ra mục đích là để mua ‘ba con sâu’, sau đó cảm thấy tôi muốn abcxyz với chị phải không?”

Sau khi nghe Từ Mộng Kiều nói thì Tần Hạo đã đoán ra được ngọn nguồn của việc hiểu lầm nên không khỏi bật cười.

Mọi chuyện trên đời luôn trùng hợp như vậy. Không ngờ mình đi xuống mua chút đồ thì vừa hay đụng phải một người cũng đi mua đồ, sau đó Tần Hạo bỗng nhận được điện thoại của Từ Mộng Kiều nhờ anh mua chút muối và trong một phút không để ý cũng không biết ai là người đã cầm nhầm.

Sau đó đã gây ra hiểu lầm to đùng như thế này!

Từ Mộng Kiều cúi đầu, khóc ấm ức.

Tần Hạo cười một hồi lâu mới dừng lại: “Không biết là cha nội nào mà suýt nữa đã hại chết tôi. Ha ha, tôi nói mà, bia cũng không phải tôi mua. Vì tôi nhớ đã mua loại Hoa Tuyết. Thuốc cũng không phải tôi mua, tôi không hút thuốc hiệu này”.

“Trong cái túi cũng không có muối. Tôi đã nhờ cậu mua muối mà. Làm sao cậu không nhớ cho được. Vì vậy, tôi sai rồi. Tôi đã hiểu lầm cậu. Sao tôi lại ngốc vậy chứ!”, Từ Mộng Kiều càng thêm hối hận, cô cứ nói rồi lại bật khóc.

“Đúng là ngốc thật!”

Tần Hạo cũng bật cười. Anh xé gói thuốc, châm một điếu và nói: “Đó là vì chị Từ chưa hiểu rõ con người tôi. Nếu tôi muốn làm chuyện đó với chị thì sẽ không làm vậy đâu!”

Từ Mộng Kiều vừa tức lại vừa buồn cười. Cô đấm anh một cái, nước mắt lại tuôn ra.

“Thảo nào hôm đó lại đuổi tôi. Tôi vẫn còn đang bực bội, không biết đã làm gì khiến chị không vui. Nhưng chị cũng lại không nói. Tôi đúng là xui xẻo!”

Tần Hạo vừa nói vừa cười.

“Xin lỗi!”

Từ Mộng Kiều nhớ lại thái độ của mình khi đó. Đúng là đổ oan cho người ta thật.

Tần Hạo lắc đầu, cười he he: “Không cần xin lỗi. Thực ra chị không nhìn lầm đâu. Đối với một cô gái đẹp như chị, ai mà chẳng muốn ấy ấy ấy với chị chứ…Lúc đó tôi cũng muốn thật mà!”

Tần Hạo cười nheo mắt nói.

Thế nhưng Từ Mộng Kiều không giận nữa. Cô lau nước mắt: “Cậu không cần giả bộ dê xồm như vậy đâu. Tôi biết cậu không phải là loại người đó!”

“Vậy sao? Tôi nói rồi, đó là vì chị không hiểu rõ tôi. Người thực sự hiểu tôi sẽ không nhìn tôi như vậy!”, tâm trạng của Tần Hạo khá tốt. Cuối cùng thì anh cũng biết được đầu cua tai nheo chuyện xảy ra ngày hôm đó nên nỗi lòng cũng đã được giải tỏa.

Từ Mộng Kiều nói: “Đường Kiều luôn nói với tôi cậu không phải là loại người như vậy. Trước đây tôi không tin nhưng giờ thì tôi tin rồi!”

“Đường Kiều sao? Cô ấy đã nói gì với chị vậy?”, Tần Hạo giật mình.

Từ Mộng Kiều nhìn anh chăm chăm: “Cô ấy nói cậu là người tốt!”

“Được rồi. Haizz đúng là ‘anh rất tốt nhưng em rất tiếc’, số tôi khổ quá mà! Mà thôi, không nói nữa!”, Tần Hạo nằm xuống ghế, nhả khói thì nhìn thấy ánh mắt u ám của Từ Mộng Kiều. Không biết tại sao mà anh bỗng cảm thấy cô thật đáng thương.

“Em trai chị sao rồi?”, Tần Hạo bèn đổi chủ đề.

Từ Mộng Kiểu nói: “Nó vẫn ổn!”

Cái thằng nhóc rắc rối Từ Thiên Kiêu bị người ta chém phải nhập viện. Sau đó bị Tần Hạo dạy dỗ một trận, rồi còn giày vò cả đám người anh Pháo. Kết quả, là cậu ta bị lôi quay lại trường học, bắt đầu làm học sinh ‘ba tốt!’

Kết quả đó khiến Từ Mộng Kiều vui mừng hết sức giống nhưng gánh nặng đã được gỡ bỏ.

“Vậy thì tốt!”, Tần Hạo gật đầu.

Hình như Từ Mộng Kiều không muốn thảo luận chủ đề đó. Tâm trạng cô có vẻ khá sầu muộn. Bởi vì sự hiểu lầm này mà đã kéo khoảng cách hai người ra xa. Vốn dĩ đây đã là một đoạn tình cảm tươi đẹp, nhưng vì chuyện đó mà đã bị xé nát.

Bây giờ dù có cứu vãn được thì cũng không thể nào như trước.

Tần Hạo bỗng sờ túi, nhìn Từ Mộng cười với vẻ mặt đê tiện: “Thực ra, hôm nay tới đây tôi đã cố tình mua một hộp ‘ba con sâu’.

Từ Mộng Kiều tái mặt.

Thế nhưng một lúc lâu sau Tần Hạo lại móc ra một đồng xu khiến Từ Mộng Kiều bị chọc tức phải bật cười. Cô giơ nắm đấm về phía anh.

“Cậu chỉ biết bắt nạt tôi thôi!”, Từ Mộng Kiều ấm ức.

Nói xong, cô lại thở dài: “Cậu ngồi xuống một lát đi, tôi đi rửa bát!”

Nói xong, Từ Mộng Kiều đứng dậy thu dọn bát đĩa rồi vào trong bếp lụi cụi một hồi.

Tần Hạo nghĩ cũng đã đến lúc mình phải ra về.

Đúng lúc này một tiếng kêu thất thanh từ trong bếp vọng ra, sau đó là vỡ tiếng loảng xoảng vang lên.

Tần Hạo ngay lập tức bật dậy, lao vào bếp thì thấy Từ Mộng Kiều đã ngã xuống, bát trong tay vỡ vụn, tay cô cũng đã bị thương, sắc mặt trông vô cùng đau đớn.

“Sao lại bất cẩn thế chứ!”, Tần Hạo vội vàng đi tới, từ từ đỡ cô dậy.

“Có một con chuột, tôi sợ chết khiếp!”, Từ Mộng Kiều chỉ vào góc bếp, vẫn chưa hoàn hồn.

Tần Hạo dở khóc dở cười: “Chuột thì có gì phải sợ. Tôi phục chị quá! Bị đau ở đâu không?”

“Chân. Còn cả…Đau mông nữa!”, Từ Mộng Kiều nhăn nhó.

Tần Hạo dìu Từ Mộng Kiều dậy, cõng ra phòng khách. Anh nhìn và thấy bất lực.

Cô bị thương khá nặng. Bắp chân đập phải tủ, sưng vù, một vệt máu. Mông thì bị cứa vào mảnh vỡ, váy cũng rịn máu. Và tay cũng bị thương.

Từ Mộng Kiều nằm cuộn trên ghế, bật khóc.

Tần Hạo vội vàng an ủi cô: “Không sao, vết thương nhẹ thôi. Nghỉ ngơi hai ngày là khỏi. Để tôi băng bó cho chị. Nhà chị có băng gạc, cồn gì không?”

Từ Mộng Kiều chỉ biết khóc. Cô lắc đầu.

“Được, vậy tôi xuống dưới mua. Chị nằm yên, đừng cử động!”

Tần Hạo nhanh chóng dọn sạch bếp rồi xách túi rác đi xuống lầu. Khi anh mua đồ quay lại thì Từ Mộng Kiều vẫn còn rưng rưng nước mắt.

Tay thì có thể rửa sạch bằng cồn rồi dán miếng dán. Phần chân cần bôi thuốc. Tất cả đều thực hiện khá dễ dàng.

Nhưng phần mông thì hơi khó khăn.

“Để tôi tự làm!”, Từ Mộng Kiều ngại ngùng.

Tần Hạo khóc dở mếu dở: “Chị tự làm cái con khỉ ấy, tay cũng quấn băng, chị tự làm kiểu gì? Chị có nhìn thấy không? Ngoan ngoãn nằm sấp xuống!”

“Đừng…”

Từ Mộng Kiều nói xong thì nhìn thấy biểu cảm kiên quyết của Tần Hạo. Cô lại thở dài: “Đừng hung dữ với tôi có được không?”

“Hả, được được được. Chị ngoan ngoãn nằm xuống, tôi sẽ xử lý vết thương cho chị”, biểu cảm của Tần Hạo vô cùng ung dung nhưng trong lòng thì cảm thấy dằn vặt.

Vết thương nằm ở mông. Khi xử lý mà không nhìn thấy mới lạ.

Từ Mộng Kiều đành ngoan ngoãn nằm xuống.

Tần Hạo cũng vậy.

Anh từ từ vén váy của cô lên…

“Lợi dụng cơ hội thật không tốt chút nào! Sao mình lại có thể bỉ ổi như vậy được chứ?”, Tần Hạo tự chửi mình một câu.

Lúc này Từ Mộng Kiều đã ôm mặt, không dám nhìn, má cô nóng ran.

- -------------------