Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 503: Lòng tò mò trỗi dậy



Nhưng sư phụ ngầu như vậy, sao bản thân còn phải lo lắng chứ, ở đây có cấp trên che chở, nên làm gì thì cứ làm vậy.

Dường như đã đoán được ý nghĩ của Tần Hạo, Diệp Thanh Trúc khinh thường nói: “Có phải anh muốn hét lớn lên rằng ‘Có sư phụ trong tay là có cả thiên hạ’ không?”

“Hừ...”

“Đừng nằm mơ, tuy gia chủ có quyền to nhất, nhưng cũng không thể phá vỡ nội quy gia tộc, đây là quy định của nhà họ Trần bọn em, không ai được phá vỡ quy định này. Anh nên làm thế nào thì vẫn phải theo kế hoạch ban đầu. Gia chủ không giúp nổi anh đâu”.

Sắc mặt Tần Hạo trắng bệch, có chút tức giận nói: “Nhưng dù sao Lâm Vũ Hân cũng không phải là người nhà họ Trần, cô ấy mang họ Lâm cơ mà!”

“Không có cách nào khác. Gia chủ đã nhận cô ấy làm con gái nuôi, cô ấy chính là người nhà họ Trần! Em cũng vậy, từ nhỏ em đã lớn lên ở nhà họ Trần, tuy không mang họ Trần, nhưng cũng là người nhà họ Trần!”

Ôi!

Còn có chuyện như vậy nữa!

Tần Hạo vô cùng bực tức, nhưng lúc này không phải lúc tức giận, tức giận cũng không có tác dụng gì.

Lúc này, Tần Hạo nhìn thấy người dân trong thôn đã chuẩn bị xong hết mọi thứ.

Có ba người từ xa bước tới, Tần Hạo quay người, khi nhìn thấy bọn họ thì không kìm nén được sự xúc động.

Lâu rồi không gặp!

Lâm Vũ Hân mặc một bộ đồ trắng thoát tục, như một nữ hiệp thời cổ đại, càng lộ rõ vẻ kì ảo. Bộ đồ trắng đó khiến cho cô trở nên xinh đẹp vô cùng, khí chất cũng lạnh lùng hơn.

Mới mấy tháng không gặp, Tần Hạo có chút không nhận ra Lâm Vũ Hân nữa rồi. Từ trên xuống dưới, thân thể cô ấy giống như được bao bọc bởi một lớp sương mờ, đi đứng nhẹ nhàng, giống như được gió thổi đi vậy.

Khi nhìn thấy anh, cô không kiềm chế được mà để lộ ra sắc mặt kinh ngạc. Nhưng rất nhanh sau đó sắc mặt đó liền biến mất! Cô trở về dáng vẻ lạnh lùng, thậm chí không nhìn anh thêm một lần nào.

Sắc mặt vui vẻ của Tần Hạo biến mất, giống như bất chợt bị dội một gáo nước lạnh.

Diệp Thanh Trúc âm thầm cấu anh một cái, nói: “Đồ ngốc, giờ anh là người đàn ông của em, phải giả vờ như không quen biết chứ!”

Tần Hạo như bừng tỉnh. Đúng vậy, Diệp Thanh Trúc vẫn luôn lăn lộn ở Yến Kinh, không ở cùng với những người Lâm Vũ Hân, có lẽ người Trần gia thôn sẽ không biết chuyện của mình và Lâm Vũ Hân, như vậy bản thân có thể giấu đi thân phận của mình.

Khi Tần Hạo đang uống trà cùng Trần Lạc Vũ thì Diệp Thanh Trúc liền chạy đến gặp gia chủ Trần Linh Tố, nói hết chuyện anh đến đây, bảo bọn họ chuẩn bị cho tốt.

Lúc đó, Trần Linh Tố giả vờ như không quen biết, khách khí đi đến chào hỏi: “Chào mừng đến Trần gia thôn chúng tôi, mời ngồi!”

Lời nói này thật xa lạ, Trần Linh Tố cũng không quen dùng giọng điệu này để nói chuyện với đồ đệ.

Tần Hạo tỏ ra rất khó chịu, nhưng lại không thể không đáp lại, sau đó anh ngồi xuống.

Đợi sau khi người trong thôn ngồi xuống hết, Trần Linh Tố là chủ nhà, đương nhiên phải đứng lên, bày tỏ hoan nghênh sự có mặt của Tần Hạo.

Bà nói một loạt những lời khách khí, bày tỏ sự nhiệt tình hiếu khách của người Trần gia thôn, sau đó mọi người bắt đầu dùng bữa.

Phải cùng ăn uống với những người này thật khó chịu, không quen biết ai cả. Tuy thịt rượu đều ngon và đẹp mắt, nhưng khi ăn vào lại chẳng có vị gì cả.

“Sống ở đây đúng là dày vò con người!”

Tần Hạo vừa ăn vừa cảm khái. Có ba vị trưởng lão ngồi bên cạnh anh, trừ đại trưởng lão ra thì người trong thôn đều đã đến đủ.

Tiệc chào đón thịnh soạn đã kết thúc ảm đạm như vậy.

Ăn cơm xong, nhưng phương thức đặc biệt để chào đón khách của Trần gia thôn vẫn chưa kết thúc.

Tần Hạo bị đưa đi tắm rửa thay quần áo, dâng hương, sau đó mới sắp xếp cho anh một căn phòng rộng rãi.

Nằm trên chiếc giường xa lạ, Tần Hạo cảm thấy ngày hôm nay thật buồn chán. Cái cảm giác kì lạ này, không phải bị người khác lạnh nhạt, nhưng cũng không phải là nhiệt tình hiếu khách gì hết. Nói chung, anh không muốn ở lại nơi quỷ quái này thêm một chút nào nữa.

Nhưng lại không thể đi được.

Cứ mơ hồ như vậy mà trải qua một ngày. Sáng sớm hôm sau, Tần Hạo bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Anh mở cửa ra nhìn, thấy Diệp Thanh Trúc tay cầm hai bộ quần áo, đứng ở cửa nhìn anh, cười nói: “Đây là quần áo cho anh thay, mặc vào đi, đợi một lúc nữa sẽ đến lúc kiểm tra anh!”

Trong lòng Tần Hạo có chút lo lắng, đành vào phòng thay quần áo, lúc đi ra, Diệp Thanh Trúc nhìn anh rất lâu, cười nói: “Đẹp trai quá, không hổ là người đàn ông của em!”

“Ôi, đừng nói nữa, anh không còn chút sức lực nào đâu, em đã thông báo cho Lâm Vũ Hân chưa, anh nên làm rồi?”

Tần Hạo vẻ mặt buồn bã.

Diệp Thanh Trúc lấy ra một tờ giấy, quơ qua quơ lại trước mặt anh.

Tần Hạo giành lấy tờ giấy, mở ra xem, trên giấy viết bốn chữ, Tần Hạo thấy nét bút này rất quen, là nét bút của Lâm Vũ Hân.

“Cưới Diệp Thanh Trúc!”

“Ôi trời!”

Tàn Hạo tức giận kêu lên một tiếng, sau đó xé nát tờ giấy.

Diệp Thanh Trúc không vui, nói: “Ê, anh làm vậy là có ý gì? Em có chỗ nào không xứng với anh? Hơn nữa, bây giờ làm gì còn cách nào khác, thôi để em nói thật với anh, chuyện nó là như vậy, anh không có lựa chọn!”

“Tư chất của Lâm Vũ Hân rất tốt, rất được lòng các vị trưởng lão, bây giờ, con trai nhà chú Hùng, Trần Thu Bình cũng là người có tư chất tốt khó tìm, nếu không có anh, đến em còn cảm thấy hai người bọn họ là phù hợp nhất”.

“Anh muốn ở lại đây để nghĩ cách ngăn cản cuộc hôn nhân này thì chỉ có thể cưới em trước, không còn cách nào khác, bởi vì anh không phải là người thôn nhà họ Trần, nếu anh không cưới em, thì sẽ bị đuổi đi ngay thôi!”

Tần Hạo ngẫn người, suy nghĩ hồi lâu, sau đó chán nản nói: “Người nhà họ Trần đều điên rồi, thật đấy!”

“Đúng đấy, em cũng nghĩ vậy, nhưng có cách nào chứ?”

Diệp Thanh Trúc buông thõng tay, rõ ràng lần này cô cũng đồng ý với Tần Hạo.

“Anh muốn biết, các thế hệ nhà họ Trần sinh sống ở đây, rốt cuộc là muốn làm gì? Ở đây rất vui sao? Hay là ở đây sống rất thoải mái?”

Tần Hạo nghĩ đến môi trường của cả thôn, chỉ nói đến riêng môi trường sống, có thể nói là tiên cảnh chốn nhân gian, nhưng nếu sống ở nơi nhỏ bé này mười mấy năm, thậm chí là cả đời, không có máy tính, không có điện thoại, thật là không dám tưởng tượng.

Người Trần gia thôn sao lại cố chấp như vậy chứ?

Bọn họ đang bảo vệ cái gì đó sao?

Trong lòng Tần Hạo có vô số câu hỏi không có lời giải đáp, nhưng anh lại không có thời gian để suy nghĩ nữa, anh phải nghĩ cách để đưa Lâm Vũ Hân rời khỏi nơi này.

Hôm qua khi nhìn thấy Lâm Vũ Hân, thiếu chút nữa anh không nhịn được mà đi đến đó ôm cô ấy, cũng may Diệp Thanh Trúc kịp thời nhắc nhở, nếu không mấy vị trưởng lão nhà họ Trần sẽ nghi ngờ.

Theo những gì Diệp Thanh Trúc nói, mấy vị trưởng lão này là đời trưởng lão mới sau khi Trần Linh Tố lên làm gia chủ, những vị trưởng lão trước đây lớn tuổi hơn, bây giờ đã đến cấm địa của nhà họ Trần, bế quan nhiều năm không ra ngoài.

Diệp Thanh Trúc đã nhiều lần nhắc đến cấm địa, khiến cho Tần Hạo vô cùng tò mò với nơi này.

Nhưng bây giờ không có thời gian đến đó nghiên cứu, hơn nữa, anh cũng cảm thấy bản thân khó mà qua được cửa ải này của các vị trưởng lão nhà họ Trần.

- -------------------