Vệ Thần​

Chương 12: Ân oán



Tiếng sấm vang lên từ xa như những tiếng nổ lớn xé toạc không gian. Những cơn gió dữ dội kéo theo những hạt mưa đá, lạch bạch đập xuống mặt đất. Những con suối và sông dâng tràn cuốn trôi tất cả mọi thứ trên đường đi. Nhà cửa và cây cối hoàn toàn đổ nát, người người bị nhấn chìm. Cảnh tượng "Đại Hồng Thủy" hơn 1000 năm trước lặp lại một lần nữa.

Cưỡi trên những con sóng cao ngút là Lý Hoàng Hải và những con quỷ khát máu. Họ đang tiến về núi Thiên Hà để thực hiện nhiệm vụ ngăn chặn các vị tu tiên. Tuy nhiên, dòng nước bất ngờ đóng băng khiến họ phải khựng lại.

Cảm nhận được nguồn pháp lực khổng lồ, Lý Hoàng Hải vừa run rẩy vừa lẩm bẩm:

- Không lẽ, đây là phép thuật của Băng Thần Hộ Vệ ư?

Bỗng một cú đấm lao vào mặt Lý Hoàng Hải nhanh như chớp. Cái đầu của hắn theo đà đâm xuyên tảng băng lớn làm chúng vỡ ra thành từng mảnh.

Lý Hoàng Hải gắng gượng đứng dậy và nhìn lên con sóng cao nhất đã ngưng hoạt động. Người đang khoanh tay nhìn xuống chính là Băng Thần Hộ Vệ.

Ông ta mỉm cười:

- Một tên có tu vi thấp như ngươi mà dám dẫn quân tới đánh tụi ta sao? Có vẻ như các ngươi đã hồi sinh năm con quỷ trong truyền thuyết. Ta sẽ giải quyết chúng sau, trước hết ta sẽ lấy mạng của ngươi.

Từ phía bụi cây, Lý Nhân Sư dịch chuyển tới và dang tay chặn Băng Thần Hộ Vệ:

- Đây là ân oán giữa con và hắn. Xin người hãy để con giải quyết.

- Được.

Nhìn hai người họ, Lý Hoàng Hải hậm hực:

- Lũ các ngươi có phép thuật cao hơn ta. Vậy có dám đấu tay đôi với ta không?

Vì từng được mệnh danh là Thánh Võ nên Lý Hoàng Hải có vẻ tự tin trong trận chiến không sử dụng phép thuật. Hắn chưa từng thua bất kỳ ai ngoài Lý Nhân Sư, chưa từng bại trận trên chiến trường và rất được vua trọng dụng. Kể từ ngày lên chức Phụ Quốc Thái Phó, võ thuật và kỹ thuật sử dụng binh khí của hắn đã thành thạo hơn rất nhiều. Trước khi Sát Bá Thi chiếm ngôi vua, hắn còn một mình một đao quét sạch hơn hai vạn quân giặc. Sát Bá Thi cũng nhận thấy sức mạnh đáng kinh ngạc của hắn ta và ban cho hắn sức mạnh. Không những thế, Thiên Ma Công cũng cho hắn lên bậc tu tiên một cách dễ dàng.

Thấy cả hai người đó vẫn im lặng, Lý Hoàng Hải khiêu khích:

- Sao nào? Chỉ dựa vào phép thuật thì có gì hay ho chứ?

Lý Nhân Sư liền đáp lại:

- Được. Ta sẽ đấu với ngươi.

Dứt câu, ông triệu hồi "Hắc Long Kiếm" rồi cùng Lý Hoàng Hải dịch chuyển lên đỉnh núi Thiên Hà. Hai bóng người đứng phơi mình dưới cơn mưa. Một bên là Lý Nhân Sư, vị "Võ Thần" tài ba, danh tiếng vang dội khắp Thiên Hạ. Bên kia là Lý Hoàng Hải, một vị "Võ Thánh" với vẻ ngoài oai phong lẫm liệt.

Đôi mắt của Lý Nhân Sư lấp lánh. Kiếm trong tay ông như một tia chớp sáng chói, lập tức cắt xẹt qua không gian. Trong khi đó, Lý Hoàng Hải cầm trên tay một thanh đao nhuốm màu đen, như bóng dáng của tận cùng bóng tối và lạnh lẽo.

Lý Nhân Sư khởi động trận đấu bằng một đòn tấn công sắc bén. Ông tận dụng sự linh hoạt của cơ thể, xoay tròn và xoét thanh kiếm, tạo nên một vòng xoáy lửa cháy rực rỡ. Đòn tấn công như một cơn bão lửa đốt cháy cả không khí. Lý Hoàng Hải thì ngược lại, chọn phòng thủ. Hắn dùng thanh kiếm như một tấm bức bình phong, ngăn chặn mọi đòn tấn công của đối thủ.

Dần dần, cuộc chiến trở nên gay cấn hơn. Lý Nhân Sư uyển chuyển đảo tấn, vặn người tạo ra những cú chém uy lực từ bốn phía. Thanh kiếm của ông như một con rồng ẩn mình trong sóng, nhanh chóng và không thể đoán trước. Lý Hoàng Hải khó khăn dùng thanh đao như một con rắn độc, vừa phòng thủ, vừa chờ thời cơ để đánh trả bằng một đòn chí mạng.

Hai vũ khí va vào nhau bén lửa, phát ra tiếng lách cách vang dội làm cho cuộc chiến càng trở nên ác liệt. Lý Nhân Sư dùng đến chiêu "Phá Đao Thức". Ông dùng thanh kiếm như đuôi của con rồng, tạo ra nhiều vết thương trên cơ thể của Lý Hoàng Hải. Mặc dù đã rỉ rất nhiều máu nhưng hắn không chút sợ hãi mà tiếp tục dùng chiêu "Phá Kiếm Thức", chuyển động thanh kiếm như những cánh bướm đêm, ngăn chặn mọi đòn tấn công.

Trận đấu đôi này, hai người đều dùng toàn bộ kỹ thuật kiếm pháp và đao pháp đã tôi luyện đến mức thượng thừa. Đến cả Băng Thần Hộ Vệ, Huyết Thần Diệt Quỷ, Phản Kích Đại Thần, Lý Kim Mai đều ngỡ ngàng. Đây cũng là lý do vì sao Lý Nhân Sư lại đạt cấp bán thần nhanh đến thế.

Dù nhận chi chít vết thương trên khắp cơ thể, Lý Hoàng Hải vẫn rất hùng hổ, vung nửa thanh kiếm còn lại nhảy xổ vào địch thủ.

Thanh Hắc Long Kiếm của Lý Nhân Sư lấp lánh, chỉ nghe xoẹt một tiếng, cánh tay bên phải của Lý Hoàng Hải bị chém đứt đến tận vai, tiếp theo thêm một nhát kiếm đâm ngập vào giữa ngực của hắn.

Lý Hoàng Hải ngã gục xuống đất. Toàn thân run bần bật, hắn không can tâm:

- Ta không thể thua như này được. Tên khốn..

Lý Nhân Sư chen ngang, giọng ồ ồ:

- Để trải qua quá trình tu tiên, ta phải đặt cược cả mạng sống của mình, luyện tập không ngừng nghỉ để có được như ngày hôm nay. Ngươi chỉ được ban cho sức mạnh nhưng lại không hiểu ý đồ của bọn chúng. Lý Hoàng Hải! Rốt cuộc thì ngươi cũng chỉ là kẻ bị bọn chúng lợi dụng để đạt mục đích. Khi ngươi đã hoàn thành được nhiệm vụ, ngươi nghĩ bọn chúng còn quan tâm đến một kẻ bỏ đi như ngươi à? Đừng ảo tưởng sức mạnh nữa! Sát Bá Thi và Thiên Ma Công đang muốn thống trị thế giới, tụi ta phải dốc sức bảo vệ người dân. Ngươi cũng từng như thế mà, không lẽ chỉ vì muốn có pháp lực không thực tế mà ngươi lại đánh đổi người thân cũng như bao người dân khác chết một cách tội nghiệp như thế sao? Khốn nạn! Từ nhỏ đến lớn, ta và ngươi đều cùng học một sư phụ. Ngươi đã quên lời thầy dặn rồi Hoàng Hải! Ông ấy luôn nói rằng "Thà để thân xác tàn lụi chứ không để tâm hồn biến chất." Ngươi xem lại ngươi đi. Ngươi có còn là con người hay không hả?

Lý Hoàng Hải gào lên:

- Im miệng. Ngươi thì biết cái gì chứ? Chỉ vì ta thua ngươi, chỉ vì mọi người tôn sùng ngươi mà ta phải chịu bao nỗi nhục. Binh thần trong triều đình đều coi thường ta, người nhà coi thường ta. Đến khi Sát Bá Thi đến và ban cho ta sức mạnh, ngươi không thấy à, ngươi đã bại dưới tay ta. Nhân Sư! Hãy chết đi.

Lý Hoàng Hải dùng cánh tay trái rút thanh Hắc Long Kiếm ra rồi nhảy bật lên cao. Hắn dồn toàn bộ pháp lực vào thanh đao và thi triển "Bát môn đao pháp: Ma Thần Lục Trảm." Sáu vết chém khổng lồ đáp xuống mặt đất, toàn bộ cây cối xung quanh đều bị nghiền nát.

Giữ tinh thần bình tĩnh, Lý Nhân Sư xắn ống tay áo bên phải lên rồi dùng Ngũ Tự Ấn: "Hấp Thụ". Toàn bộ vết chém đều bị hút vào lòng bàn tay của ông tạo thành một quả cầu màu đen. Đây là dạng Ấn thuật cấp Thần, có thể chuyển hóa mọi đòn tấn công của đối phương thành pháp lực của mình và nhân đôi nó lên.

Lý Nhân Sư vừa tung quả cầu lên cao vừa hét lớn:

- Nếu như ngươi mãi chìm trong bóng tối, vậy thì để ta vạch ánh sáng cho ngươi đi.

Núi Thiên Hà mấy chốc tan biến cùng với những ngọn núi xung quanh. Thân xác Lý Hoàng Hải chỉ vỏn vẹn lại cái đầu đang rả dần, có vẻ hắn đã khóc.

Lý Nhân Sư đưa tay hứng những mảnh thi thể ti tí của Lý Hoàng Hải và rơi lệ:

- Nếu như ngươi cùng với ta đi cùng một con đường, thì có lẽ đất nước ta đã có thêm niềm hy vọng.