Vén Bào

Chương 11: Lan Tiểu Xuyên động dục



Edit + Beta: Juri

Lúc Lan Tiểu Xuyên mở cửa liền ngửi thấy mùi cà phê nồng đậm, bà chủ nhà đang đứng ở trong phòng bếp đưa lưng về phía cậu, dùng một cái thìa nhỏ đổ hạt cà phê vào máy pha rồi khuấy đều. Lan Tiểu Xuyên cởi giày nhẹ nhàng đi lên cầu thang, dù có cẩn thận thế nào đi chăng nữa, vẫn lỡ chân phát ra tiếng vang nhỏ.

"Ấy, về sớm thế?" Bà chủ nhà lấy thìa nhỏ gõ cái chén khiến nó leng keng kêu lên, "Sao Thường Cửu không giữ mày lại qua đêm?"

Lan Tiểu Xuyên không thèm để ý mấy lời cười nhạo đó, chỉ vùi đầu đi lên lầu, vừa bước vào phòng liền theo bản năng ôm chặt lấy tấm áo khoác, tiện đà dùng cái trán thống khổ đè lên trên cửa, nghiêng tai nghe âm thanh Thường Cửu lái xe rời đi.

Cảm giác cô độc khi bị Alpha vứt bỏ cứ như từng đám mây đen trên trời đang kéo tới vây lấy cậu. Lan Tiểu Xuyên không tiếng động mà rơi lệ, giơ tay kéo sườn xám trên người, ôm áo khoác Thường Cửu vội vàng hít lấy hít để: "Cửu ca... Cửu ca anh đừng đi có được hay không..."

Trong phòng ngủ tối tăm chỉ treo duy nhất một bóng đèn trong tủ quần áo, tia sáng màu vàng chói mắt chiếu hắt xuống nền đất, Lan Tiểu Xuyên loạng chà loạng choạng đứng lên, ôm áo khoác của Thường Cửu đi đến bên tủ quần áo, dựa vào cánh tủ nhẹ nhàng thở, lại lấy ra từng bộ từng bộ sườn xám, điên cuồng lầm bầm: "Cửu ca... Cửu ca anh thích bộ nào? Em mặc cho anh xem..."

Bên trong gian phòng trống rỗng không có ai đáp lại Lan Tiểu Xuyên, tay cậu sờ đến mấy bộ hôm trước bị Thường Cửu xé hỏng thì bỗng nhiên dừng lại, ngây ngốc đứng ở trước tủ quần áo rơi lệ, sau đó mau chóng đi tìm thuốc ức chế, kết quả tay run một cái đánh đổ toàn bộ hộp trang sức xuống mặt đất, mấy lọ thuốc ức chế để trong đó đều vỡ nát ra, chỉ còn lại một lọ lành lặn cuối cùng nằm trơ trọi ở mặt đất.

"Cửu ca... Đừng giận em..." Lan Tiểu Xuyên ngồi xổm xuống nhặt thuốc ức chế lên, đầu ngón tay bị mảnh pha lê vụn đâm thủng nhưng cậu lại không quan tâm chút nào, trong mắt tuôn ra từng dòng nước, rơi đầy trên mu bàn tay, như đóa hoa lê suy tàn, "Em... Em thật sự... Thật sự không thể..." Cậu đột nhiên đem thuốc ức chế đặt ở bên môi, nhưng lại chậm chạp không có cách nào nuốt vào.

Khí tức của Thường Cửu, tin tức tố của Thường Cửu, những cái ôm ấm áp của Thường Cửu... Lan Tiểu Xuyên siết chặt áo khoác Thường Cửu khóc lóc ngồi xổm trên mặt đất, tuyến thể trên gáy cậu ẩn ẩn đau, bất kể là thân thể hay là tâm lý, Lan Tiểu Xuyên đều đang điên cuồng khát cầu Thường Cửu. Loại tình cảm mạnh mẽ này chỉ dựa vào một bộ quần áo thì làm sao có thể đè nén? Cậu tập tễnh đi tới bên giường, siết thuốc ức chế do dự không quyết.

Lan Tiểu Xuyên nhớ tới rất nhiều đêm ở cùng Alpha, Thường Cửu nhẫn nhịn rất cực khổ, lúc dùng tay giúp cậu cũng sẽ không quá thô bạo, ngón tay cắm vào đều chờ cho cậu thích ứng rồi mới dám động. Thường Cửu là Alpha ôn nhu nhất mà Lan Tiểu Xuyên từng gặp, cũng là Alpha mà cậu yêu nhất.

Lan Tiểu Xuyên chậm rãi ngã ở trên giường, dùng áo khoác của Thường Cửu miễn cưỡng che lại thân thể mình, sau đó cuộn mình nắm chặt thuốc ức chế trong lòng bàn tay. Ngoài cửa sổ tựa như có vài tiếng mèo đêm kêu khóc, Lan Tiểu Xuyên mơ mơ màng màng bỗng nhớ tới chính mình quên chưa đóng cửa sổ, mà giờ khắc này hết thảy đều không còn quan trọng nữa, cậu giơ lọ thuốc ức chế lên, xuyên thấu qua chất lỏng trong suốt mờ ảo đọng trên mắt, si ngốc nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, chợt nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ của Thường Cửu.

"Cửu ca..." Lan Tiểu Xuyên ngu ngơ mà mở miệng, "Em... Em thực sự rất nhớ* anh..."

(*khúc này tác giả xài 想, vừa có nghĩa nhớ vừa có nghĩa muốn, nên mình chú thích ở đây bạn nào muốn hiểu kiểu nào thì hiểu nha)

Thường Cửu dường như đang cách dòng nước mắt bước tới gần cậu, thân thể Alpha bị che phủ bởi ánh trăng, cho nên Lan Tiểu Xuyên chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh Thường Cửu không ngừng bị phóng đại, sau đó đột nhiên thức tỉnh trong cái ôm cuồng nhiệt nóng bỏng.

Lan Tiểu Xuyên điên cuồng giằng co, mới vừa định thét lên một tiếng liền bị Thường Cửu che miệng lại.

"Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên là tôi." Giọng nói Thường Cửu mang đầy tiếng cười, lại khiến Lan Tiểu Xuyên chột dạ mặt rơi đầy nước mắt, "Tôi muốn em".

"Đừng... Đừng đụng..." Lan Tiểu Xuyên lấy nắm đấm nện vai Thường Cửu, sau đó tuyệt vọng muốn mở nắp chai thuốc ức chế ra.

Thường Cửu rốt cục chú ý tới động tác nhỏ của cậu, vẻ mặt nghi ngờ nắm lấy tay Lan Tiểu Xuyên: "Tiểu Xuyên, trong phòng em sao lại có..." Lời Alpha nói còn chưa dứt đã bỗng nhiên im bặt.

Lan Tiểu Xuyên bị bao phủ bởi tin tức tố Thường Cửu phóng tới, sợ đến cả người mềm nhũn, lọ thuốc ức chế liền "choang" một tiếng vỡ nát tan trên sàn nhà.

"Lan Tiểu Xuyên, mày có thể yên tĩnh một chút không!" Tiếng bà chủ nhà oán giận từ phía xa truyền đến, nhưng trong ánh mắt Lan Tiểu Xuyên giờ đây chỉ còn con ngươi tràn đầy lửa giận của Thường Cửu.

"Em uống thuốc ức chế?" Alpha đè cậu lên trên giường, cật lực kiềm nén lửa giận, "Em không động dục là vì uống thuốc ức chế?"

"Cửu... Cửu ca..." Lan Tiểu Xuyên sợ đến cả người phát run, cánh tay muốn ôm cổ Thường Cửu, "Cửu ca đừng nóng giận... Em... Em cho anh sờ..."

"Lan Tiểu Xuyên." Thường Cửu đè hai cánh tay cậu xuống, khàn giọng nói, "Em có biết tôi thích em nhiều đến mức nào không?" Alpha nói xong tự giễu than thở, "Em không biết! Em biết thì sẽ không ở sau lưng tôi lén uống thuốc ức chế."

"Không... Không phải..." Lan Tiểu Xuyên liều mạng muốn bò vào lồng ngực Thường Cửu, lại bị Alpha đè xuống giường không thể động đậy.

"Thuốc ức chế..." Thường Cửu cười lạnh dựa vào ánh trăng nhìn mảnh pha lê vỡ đầy đất, "Em uống bao lâu?"

Lan Tiểu Xuyên cắn răng rũ mi mắt xuống.

"Bao lâu?" Thường Cửu lại áp sát cậu, tin tức tố nóng bỏng trong nháy mắt một lần nữa bao lấy Lan Tiểu Xuyên, mà Lan Tiểu Xuyên lại rưng rưng nước mắt run rẩy, khiến Alpha không nỡ dùng khí tức áp chế cậu, đây mới là lần đầu.

Thường Cửu phẫn nộ khiến Lan Tiểu Xuyên trở nên câm như hến, môi cậu nhúc nhích, nơm nớp lo sợ đáp: "Từ lần... lần đầu anh đánh dấu tạm thời em..."

"Tại sao?" Thường Cửu lôi cánh tay Lan Tiểu Xuyên, thô bạo đặt cậu dưới thân, đầu ngón tay vòng ra vuốt ve vết răng sau tuyến thể cậu, rồi lại không chút do dự mà cúi người cắn thêm lần nữa.

Lan Tiểu Xuyên kêu rên cong eo lên, lại bị Thường Cửu mạnh mẽ đè trở lại giường.

"Cho tôi lời giải thích." Đôi môi dính một vệt máu của Thường Cửu chậm rãi nhếch lên, ngón tay nắm cằm Lan Tiểu Xuyên ép cậu ngẩng đầu, "Lan Tiểu Xuyên, em cho rằng tôi thật sự không nỡ cưỡng ép em?"

Lan Tiểu Xuyên lệ rơi đầy mặt, ngoái đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Bởi vì... Bởi vì em yêu anh..."

Thường Cửu nghe vậy chợt trợn tròn đôi mắt, lửa giận trong phút chốc giống như bị hút hết ra, bàn tay đang nắm cằm Lan Tiểu Xuyên cũng thu lại, sau đó nằm trên người Omega cười khổ ôm eo thon của cậu.

"Cửu ca, em yêu anh." Lan Tiểu Xuyên vừa nói vừa rơi lệ, "Cho nên em càng không thể tới gần anh... Ngược lại em chỉ làm thương tổn anh, anh đừng ở bên em nữa, có được hay không?"

Thường Cửu nghe lời này lại càng ôm cậu chặt hơn, tiện đà cắn răng nhét người vào trong bọc chăn: "Thật sự không muốn tôi?"

"Nhưng mà không thể muốn anh!" Lời này Lan Tiểu Xuyên nói to như thể muốn hét lên.

Thường Cửu ở trong bóng tối lùi lại mấy bước, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

"Đừng ghét bỏ em..." Lan Tiểu Xuyên tay siết chăn, oà khóc một tiếng, tâm trạng như sắp sụp đổ mất mà cuộn thành một đoàn, tất cả lọ thuốc ức chế của cậu đều nát hết rồi, mà vết cắn Alpha để lại kia lại khiến cho cậu động tình đến mức phát run. Đáy lòng Lan Tiểu Xuyên đột nhiên hoảng sợ, ý thức được kỳ phát tình của mình sắp tới, cậu từ trong bọc chăn trên giường bò lăn xuống đất, cả người đạp lên mảnh vỡ pha lê còn đầy dưới chân, "Không có Cửu ca... Em không muốn... Không muốn bị người khác đánh dấu..."

Ngữ khí nghe tuyệt vọng đến nỗi không còn muốn sống nữa.

Mà Thường Cửu đóng cửa xong thì căn bản không nỡ rời đi, hắn dựa vào cửa phòng Lan Tiểu Xuyên tức giận, vừa nghĩ tới Omega mình yêu tha thiết lại lén lút uống thuốc ức chế sau lưng mình, hắn phẫn nộ đến nỗi nổi một trận lôi đình, nhưng lại nghĩ tới ánh mắt long lanh của Lan Tiểu Xuyên, lửa giận của hắn liền tức khắc tiêu tán một cách khó hiểu.

Mới vừa nãy là lần đầu tiên Lan Tiểu Xuyên nói yêu hắn, trong lòng Thường Cửu chua xót khó chịu, ngực như có gì đó chặn lại, tim bên ngực trái lại chẳng thể kiểm soát được mà đập nhanh dần. Thường Cửu bất đắc dĩ cười cười, hắn lớn hơn Lan Tiểu Xuyên gần mười tuổi, từ lâu đã chẳng còn là đứa nhóc vắt mũi chưa sạch không hiểu tình trường, vậy mà lại bị một tiếng "yêu" đánh tới nỗi lòng tràn đầy rung động.

Thường Cửu đang đắm chìm trong tình yêu của Lan Tiểu Xuyên đối với mình, lại nghe thấy trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng hét thảm thiết khiến hắn giật mình thức tỉnh, quay người đạp cửa ra, chỉ thấy Lan Tiểu Xuyên nắm mảnh vỡ thủy tinh co quắp ngồi dưới đất, ngón tay đầm đìa máu me.

"Tiểu Xuyên... Lan Tiểu Xuyên!" Thường Cửu kinh sợ chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, mùi hoa lê lan tỏa khắp phòng cũng không thể che lấp được mùi tanh ngọt của máu, "Em... Em làm cái gì vậy?!"

Mảnh thủy tinh trong tay Lan Tiểu Xuyên rơi xuống mặt đất, ngón tay bị thương nhẹ nhàng run rẩy, cậu như sắp sụp đổ mất mà khóc gọi: "Tại sao... Anh tại sao còn chưa đi?"

Thường Cửu nhào tới ôm eo Lan Tiểu Xuyên, lại cầm lấy cổ tay cậu tỉ mỉ kiểm tra, thấy mảnh thủy tinh chỉ cắt tới ngón tay Lan Tiểu Xuyên thì thoáng thở phào nhẹ nhõm: "Tôi đi em liền không muốn sống nữa chăng?"

"Em... Em không thể hại Cửu ca..." Lan Tiểu Xuyên khóc lóc nhào vào lồng ngực Thường Cửu, bàn tay tràn đầy máu tươi ôm lấy cổ Alpha, sau đó thân thể run lên bần bật, âm thanh mềm đến nỗi tâm can Thường Cửu như muốn tan chảy, "Cửu ca em... em... nóng quá..."

Thường Cửu kiên trì ôm Lan Tiểu Xuyên về giường, gấp đến độ đầu chảy đầy mồ hôi, quay người tìm đồ vật có thể dùng để băng bó trong phòng, lỗ tai lại nghe được tiếng Omega nóng bỏng sền sệt rên rỉ.

Thời kỳ động dục của Lan Tiêu Xuyên rốt cuộc cũng đã tới.