Vị Bắc Xuân Thiên Thụ

Chương 54: Vân Mộng Trạch



Lý Vị cúi đầu, khẽ cau mày, gõ nhẹ cành cây trong tay xuống đất, một tay lấy túi rượu bên người ra chậm rãi nhấp hai ngụm.

Gió nhẹ lướt qua ngọn lửa, tia lửa bùng lên, Xuân Thiên lầm bầm gì đó, nàng mơ ngủ, bỗng lật người ngồi dậy, vén tấm thảm nỉ trùm trên đầu xuống.

Nàng quen quấn chặt cả người trong thảm nỉ ngủ, đêm nay sinh lười, bên trong vẫn còn đội mũ trùm đầu chưa cởi, khuôn mặt nhỏ nhắn trong thảm nỉ đã đỏ rực lên, giọt mồ hôi chảy ròng ròng như ánh lên tia sáng. Xuân Thiên đưa tay lôi cái mũ xuống, búi tóc dưới mũ đã xổ ra tán loạn. Sợi tóc đen dày bết vào trán và hai bên thái dương, bị nàng gạt đi, mới thấy dễ chịu hơn được đôi chút.

Xuân Thiên nhấc mí mắt, đứng dậy đi tìm túi nước của mình, nàng còn đi chân trần, dưới đất có cát đá, giẫm lên cảm giác thô ráp gồ ghề. Thế là nàng nhón mũi chân, bước từng bước nhỏ, mò mẫm cầm túi nước lên uống ực một hớp to.

Lại thấy Lý Vị vẫn đang thức, nàng mơ mơ màng màng hỏi hắn: "Muộn rồi, ngài chưa ngủ sao?"

Lý Vị gật đầu, quơ quơ cành cây vẽ vời gì đó trên mặt đất, trả lời qua loa: "Ngủ ngay đây."

Nàng lại nhảy cà nhắc về chỗ, chui vào thảm nỉ, bọc người kín mít.

Lý Vị đậy túi rượu lại, mùi rượu lành lạnh hơi ngọt, là bầu rượu cuối cùng cất trong nhà Triệu Ninh, rượu nho thượng hạng, hương rượu thơm thấm cả vào hơi thở.

Trời đất tĩnh mịch, trăng sáng ngời, trời cao vời vợi, dòng sông ngân trôi chảy, lửa trại lách tách như đang phụ họa theo. Hai người lần lượt đi ngủ, đêm nay mộng đẹp trêu người, ngày mai sẽ lại là một ngày mới.

Sáng sớm lúc Xuân Thiên thức dậy, bình thường không thấy Lý Vị ở bên cạnh, song hắn cũng không đi xa, mà chỉ bận bịu loanh quanh đây.

Nàng xỏ vớ đeo giày, chỉnh đốn sửa sang áo quần, kế đó súc miệng lau mặt, rửa tay uống nước, cuối cùng gấp gọn thảm nỉ lại, đứng dưới tàng cây duỗi chân duỗi tay.

Sau khi qua sa mạc Mạc Hạ Diên, Lý Vị không còn hạn chế nàng dùng nước nữa, đi đường nơi đồng không mông quạnh, quả thực nhiều vấn đề bất tiện. Nhưng đã từng trải qua những ngày thiếu nước, nóng như thiêu đốt, bây giờ đây đã coi là tốt lắm rồi.

Bắt đầu từ lúc nào, niềm hạnh phúc của nàng lại trở nên nhỏ bé như thế. Khi những thiếu nữ đồng trang lứa hẵng đắm chìm trong gấm vóc lụa là, dạo chơi nghe kịch, luẩn quẩn với chuyện nhà chuyện cửa, thì nàng đã bước vào một miền thiên địa khác.

Rồi lại bắt đầu từ lúc nào, trong suốt con đường dài gian khổ giày vò cả thể xác lẫn tinh thần, vậy nhưng nàng cũng có được hạnh phúc của riêng mình?

Lý Vị cho hai con ngựa uống nước, để mặc nó chạy quanh tìm cây cỏ. Giương mắt lên, hắn thấy Xuân Thiên đã dậy, nàng đang tràn trề hứng thú phóng mắt nhìn ra ban mai rợp trời, khuôn mặt nhuộm nắng hồng tươi đẹp như hoa.

Nàng luôn bị mê hoặc bởi phong cảnh bao la rộng mở, say mê tận hưởng cảm giác rung động mãnh liệt từ sức sống căng tràn ập xuống tưới tắm tâm hồn.

Hai người ngồi ăn bữa sáng, Lý Vị khều quả trứng chim trong đống tro tàn ra cho Xuân Thiên. Nàng cầm quả trứng chim, cứ sợ phỏng tay, lại phát hiện trứng âm ấm, nhiệt độ vừa đủ nhét bụng, lòng hơi xao động, nhìn Lý Vị một cái, thấy hắn đang nhai bánh Hồ với với vẻ bình thản.

Xuân Thiên bóc vỏ bỏ trứng vào miệng, nói mơ hồ: "Đa tạ."

Lý Vị ngạc nhiên, nhướng mày hỏi: "Cảm ơn ta cái gì?"

Xuân Thiên nhai đồ ăn, nghiêng đầu nghĩ ngợi, mím môi khẽ cười, hai mắt ngời sáng.

Ăn uống xong xuôi, hơi nóng bốc lên, con đường phía trước là một vùng sa mạc sỏi đá hoang vu. Lý Vị dẫn Xuân Thiên hành tẩu dọc theo rìa sa mạc. Đá trong sa mạc toàn là màu trắng bị nhiễm màu đất xám, nhìn từ đằng xa trông như sương phủ mặt đất. Thi thoảng bắt gặp bóng linh dương vụt qua. Đi được một hồi lâu, Xuân Thiên nhìn thấy có mấy chỗ in dấu móng ngựa, bị gió thổi nên đã nhòe đi không còn rõ, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là dấu móng lạc đà, có vẻ như dấu kia mới chỉ có vài ngày nay. Xuân Thiên nhìn nhiều thêm mấy lần: "Có phải thương đội cũng đi qua nơi này không ạ?"

Lý Vị liếc nhìn: "Là dấu móng lạc đà hoang."

Dấu móng lạc đà biến mất trong lùm cỏ dại. Tiếp tục cuộc hành trình, trước mắt bỗng hiện ra một gò đất nhỏ, có tiếng muỗi bay vo ve truyền đến, chim chóc tụ lại trên gò đất mổ.

Đi lên xem thử, hóa ra gò đất này là xác của một con lạc đà một bướu trưởng thành, lông lá bù xù, trên người nó chằng chịt những vết thương sâu, phần cổ họng bị hàm răng sắc nhọn cắn xé thành một cái lỗ lớn, vũng máu đen dưới đất đã đông lại, dễ nhận thấy đã chết khá lâu. Bụng lạc đà bị khoét rỗng hoác, bướu lạc đà khô quắt, chỉ còn mỗi bộ xác trống không to đùng làm thức ăn cho chim.

Rõ ràng nó đã gặp phải con thú dữ nào đó, bất hạnh bỏ mạng dưới nanh vuốt, trở thành con mồi béo bở.

Lý Vị xuống ngựa quan sát, thấy bụng lạc đà chưa có giòi bọ sinh sôi, màu thịt còn đỏ, cùng lắm là mới chết hai ba ngày. Thấy gần xác lạc đà có dấu móng vuốt, hắn cất giọng nhàn nhạt: "Nó bị bầy sói bao vây, nội tạng bị ăn hết sạch rồi."

Xuân Thiên lấy làm lạ: "Sao sói lại xuất hiện trong sa mạc chứ, lạc đà lớn như vậy, chết dưới móng vuốt sói kiểu gì?"

"Đây là bầy sói gần thảo nguyên. Lạc đà gặp sói sẽ chạy tới sâu trong sa mạc, khiến bầy sói thiếu nước, không thể tấn công. Tuy nhiên nếu gặp bầy sói nào vừa xảo quyệt vừa lợi hại, sói sẽ chia bầy ra mấy đường, vây đánh truy kích rồi tiêu diệt con mồi, mấy ngày mấy đêm liền, không ngừng không nghỉ." Lý Vị nói, "Chắc là con lạc đà này gặp sói bèn chạy trốn, nhưng lại bị sói chạy từ trong sa mạc ra đánh gọng kìm mấy phương. Lạc đà yếu không địch lại sói mạnh, cuối cùng vùi thây trong bụng sói."

Xuân Thiên hít vào một hơi, thực ra suốt chặng đường này đi, ban đêm lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng sói tru, cũng từng thấy bóng chó sói đất phẩy đuôi lóe lên trong sa mạc. Nhưng những điều này Lý Vị chưa bao giờ nói, Xuân Thiên cảm thấy rằng kỳ thực sói không có gì ghê gớm cả, thậm chí là chẳng đáng sợ bằng nhền nhện bò cạp nữa.

"Đi thôi." Lý Vị thúc ngựa, "Chỗ này có lẽ là lãnh địa của sói, chúng ta không nên nán lại lâu."

Xuân Thiên gật đầu, xoa xoa mặt: "Sói cũng ăn thịt người. Nếu chúng ta gặp sói thì làm sao đây."

Lý Vị nhướng mày, ngẫm nghĩ: "Tốt nhất là đừng gặp, ngộ nhỡ gặp..." Hắn nhìn điệu bộ trầm ngâm đăm chiêu của Xuân Thiên, "Cũng không sao cả, sói sợ lửa, đốt lửa to lên là được."

Xuân Thiên quất ngựa hỏi hắn: "Lý Vị, ngài từng gặp sói chưa?"

Lý Vị gật đầu.

"Lúc nào thế? Đáng sợ lắm ư?"

Lý Vị cưỡi ngựa, thong thả đi về trước, chạy song song với nàng, thấy cặp mắt nàng ánh lên tia sáng, ánh sáng rực rỡ như sao trời, hắn chọn một đoạn chuyện cũ lặt vặt rồi kể lại bằng đôi ba câu: "Hai năm trước đi Vu Điền cùng thương đội từng gặp một lần, ban đêm có thương nhân uống rượu say bị sói tha đi mất."

"Á." Xuân Thiên hít hà, "Sau đó thì sao ạ?"

Mắt Lý Vị nhìn thẳng: "Mọi người cứ tưởng anh ta đi vệ sinh, rạng sáng mới phát hiện người đã mất tích, đến sau nhìn thấy dấu vết dưới đất mới biết ban đêm thường hay có sói qua lại."

"Sau đó nữa ạ?"

"Thượng đội nghĩ anh ta đã chôn xác trong bụng sói, nên dự tính nhanh chóng lên đường."

"Ô? Mọi người bỏ mặc người đó luôn sao?"

"Lúc chuẩn bị xuất phát, có người phát hiện bên đường có hai con sói con đang chơi đùa, thương nhân bắt sói con lại, nửa đêm có sói mẹ đến cứu sói con, nhóm thương nhân theo đuôi sói mẹ tìm được hang ổ của sói."

Xuân Thiên trợn tròn hai mắt: "Sau đó nữa?"

Lý Vị nhún vai: "Thương nhân bị sói tha đi cũng nằm trong hang sói."

Nàng hỏi: "Còn sống không?"

Lý Vị chỉ chỉ đằng trước, giục Truy Lôi chạy đi: "Đằng trước có đầm nước, chúng ta nghỉ chân ở đó."

Nàng tụt lại phía sau, sốt ruột đến độ suýt nữa giậm chân trên lưng ngựa: "Lý Vị!"

"Còn sống, còn sống." Hắn quay đầu, khóe môi ẩn hiện ý cười rất nhẹ, "Người đó mạng lớn, sói mẹ chê mùi rượu trên người anh ta quá nồng nặc, vẫn chưa ăn sạch anh ta."

Chỉ là mất một chân mà thôi.

Nàng nghe hắn kể xong, bất mãn đưa mắt lườm hắn.

"Trong túi còn nước không?" Hắn cười hỏi.

Xuân Thiên giơ túi nước lên cạnh tai lắc lắc, rồi lắc đầu.

Hắn người thúc ngựa đi, phía trước là hoàng thổ màu mỡ, ở giữa có một đầm nước yên ả phẳng lặng. Bên đầm vắng bóng cỏ cây, chỉ có mấy bụi cỏ dại quắt queo mọc ở xa xa. Một tầng sương trắng kết lại bên mép đầm, là muối kiềm bốc hơi.

Nước trong đầm có màu tím hồng đậm, như mộng như ảo, không gợn sóng vỗ, sắc trời sắc mây rọi chiếu mặt đầm, càng làm tăng độ lung linh huyền diệu. Đầm nước này, hệt như hòn bảo thạch khoác lớp áo tím được khảm trên nền đất sa mạc hoang liêu.

Xuân Thiên sớm đã gạt bỏ mọi sự thận trọng vừa rồi ra sau đầu. Chứng kiến cảnh tượng kiều diễm dị thường, nàng khẽ bật lên một tiếng cảm thán.

"Coi chừng đấy, nước đầm rất mặn, dính vào sẽ bị ngứa." Lý Vị ngăn lại bước chân tới gần đầm nước của nàng.

Hai người dạo quanh đầm nước nửa vòng, Lý Vị bắt gặp một đầm nước có màu nhạt hơn một chút, bèn đi qua bên đó. Hiện ra trước mắt là làn nước màu tím chói lóa được bao bọc bởi một con suối trong vắt, tựa viên châu ngọc bích nạm bên trong.

Lý Vị thò tay vốc nước đưa lên miệng: "Đây là suối nước ngọt trong hồ mặn." Sau lưng hắn, Xuân Thiên nghiêng đầu ngó lên trước xem, nước ngọt trong suốt, thấy được cả dòng nước tuôn trào lên từ dưới đất: "Có thể uống không ạ?"

Lý Vị gật đầu. Xuân Thiên bèn nắm một góc tay áo hắn, khom lưng, duỗi ngón tay nhúng xuống nước rồi đưa vào trong miệng mút một cái, tặc tặc lưỡi: "Ngọt, đúng là con suối thần kỳ."

Hai người lấy nửa túi nước suối, sau đó dắt ngựa qua cho nó uống nước. Ngồi ở chỗ này một lát, cảnh đẹp mãn nhãn, lòng cũng vui tươi thoải mái hẳn. Sau khi nghỉ ngơi, lại lần nữa xuất phát.

Đi tiếp về trước, rốt cuộc cảnh vật không còn là đồng hoang vô tận nữa, phía chân núi hiện lên hình dáng rặng núi mờ mờ, sắc cỏ cây càng lúc càng đậm, thậm chí còn có thỏ cáo chạy qua bãi cỏ.

Tới gần chạng vạng, dưới ánh tà dương của trời chiều, Xuân Thiên nhìn thấy đàn chim trắng giương cánh bay về phương Đông. Thoáng chốc mắt nàng sáng lên, chỉ chỉ đàn chim, nói với Lý Vị: "Gần đây có hồ nước."

Lý Vị bật cười nhìn nàng, thốt ra hai chữ: "Đúng vậy."

(còn tiếp)