Đính chính, Cổ La tóc trắng nhá. Cứ nhìn tranh tóc đen quên mất tiếu!! Tui lượn về sửa rồi. A Chiêu tóc đen chứ Cổ La tóc trắng nhé.
_______________
"Đây... là đâu?" Chớp mắt nhìn quanh, ta tự hỏi. Không biết đây đã lần thứ bao nhiêu rồi, nói không chừng ta chính là bị sao chổi phù hộ nên rắc rối mới nối đuôi nhau thế này. Đúng là họa vô đơn chí mà. Đầu tiên là Ma cung, sau lại là long sàn,... Thật muốn đập đầu tự sát quá đi mất. Nhìn xung quanh một vòng, ta thở phào nhẹ nhõm. Ít ra thì chưa thấy con rồng nào cả mà ngược lại nơi này có chút hao hao Ma Cung. Giường bằng đàn hương mang theo mùi quen thuộc, cửa sổ lớn treo rèm xuyên thấu còn treo thật nhiều chuông gió trên trần, ngược lại rất giống cách bày biện của cha.
Cha?! Nói mới nhớ, tại sao Cổ La lại biết thành cha ta? Y không phải mới có 18 sao? Còn nữa, y vốn là nhân vật trong truyện, ta thế nào lại thấy được y trong thế giới thực?!!!! Ta chắc chắn giấy khai sinh viết rõ ta cả cha mẹ ta họ hàng gì cô chú bác cũng không có ai tên Thái Cổ La, rốt cuộc y mọc ở đâu ra? Nghĩ đến khả năng nơi này rất có thể là phòng của Cổ La, ta vội vàng trèo xuống nhưng không may...
Crack!
Lưng... lưng của ta!!!!! Không chỉ lưng mà cả tay, chân, cổ từng bộ phận trên người đều rên gào khóc thét, đặc biệt là khu vực sau gáy. Lấy mặt đo đất, ta uất ức gào to: "Rốt... rốt cuộc là đứa nào động tay động chân với ông!!!"
"Cô nương, nhận nhầm người rồi. Không phải lần trước đã nói, ta họ Trang, tên là Văn Chiêu sao? Chính miệng quốc sư ngươi cũng thừa nhận bọn ta là hai người còn gì?" Nhìn dáng vẻ chực chờ muốn khóc của Nữ Chính, ta thật lòng chỉ thấy nản. Vừa kinh qua bao hiểm họa, ta thật sự không có tâm tư để thương hoa tiếc ngọc đâu. Day day trán thở dài, lần đầu tiên ta cảm thấy có làm nam chính thì cũng thật vất vả. Không những thường phải nghe theo những yêu cầu vô lý của nữ chính, thi thoảng còn phải chạy theo chùi mép giùm mà còn phải đè nén bực bội 14/7 cưng chiều cô ta. Mắng cô ta một câu thì cô ta khóc lóc tự sát, mắng cô ta hai câu thì cô ta đi tìm lốp xe dự phòng, mắng cô ta ba câu thì đến trang chính báo lá cải cũng sẽ biến thành mặt nam chính với tội bạo hành gia đình. cho nên, Nữ chính là để vứt vào viện bảo tàng, nói không chừng khi nào có hạn hán có thể mang cô ta ra xem có xử lý được vấn đề thủy lợi hay không. Hử? Cái suy nghĩ sặc mùi phản diện này là sao? chắc hôm nay ta cũng bất bình thường không kém.
"Chiêu, tớ nghe hết rồi. Thật không ngờ tên Cơ Hựu Trạch đó lại dám làm thế đối với cậu. Không những đánh cậu trọng thương dến mất trí, hắn còn dám truy sát khiến cậu phải trốn chui trốn lủi để sống qua ngày. Nhưng cậu đừng lo, tớ sẽ báo thù cho cậu. Những kẻ bày mưu hại cậu đều chết cả rồi. Cả tên Kim quốc hoàng đế, cả ả công chúa ngông cuồng, cả ả cung nữ, còn cả tên thái tử và gã tham mưu đều chết cả rồi. còn tên tướng quân kia, cậu không cần lo, giết hắn tạm thời không tiện nhưng tớ hứa, tớ nhất định sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết. Cậu xem, tớ bây giờ đã là chủ của Kim quốc, cậu không cần lo có người ước hiếp, chúng ta lại có thể sống những ngày vui vẻ như trước kia rồi. Tớ biết cậu thích câu cá, tớ đã cho người thả cá chép xuống hồ, cậu thích chuông gió, tớ cũng treo thật nhiều chuông gió, cậu thích thác nước, tớ cũng cho người dựng một cái sau nhà rồi. Cho nên, Viễn Chiêu, cậu sẽ ở bên tớ chứ?"
Nhìn gương mặt tươi cười trước mắt, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ta. Người... người điên! Từ sâu trong đôi mắt đó, ta thấy được ham muốn, dục vọng chiếm hữu đến điên cuồng. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, ta nhanh chóng vùng mình trốn thoát nhưng cổ tay lại bị người siết đến như đứt lìa.
"Chiêu, nói dối là không tốt. Trẻ hư nói dối thì phải bị phạt đúng không nào? Cậu trước giờ vẫn không thích họ của tớ, không phải sao?"
"Chiêu, Nhớ lại đi nào!"
Hình ảnh trước mắt mờ dần, ta cầm thấy tần số ngất đi của mình dạo này đích thực có hơi cao. Chết tiệt, nam chính với cả nữ chính, chờ ta trốn ra khỏi đây liền tiêu diệt các người!
____________________________
"Cậu, y... y chết chưa ạ?" Chờ hồi lâu đến khi bên trong tĩnh lặng trở lại, Thanh Tuyết mới dám len lén thăm dò. Văn Chiêu sõng soài trên giường, cổ còn lằn 10 vệt ngón tay mà Tô Trạch, thúc thúc cô lại tươi cười hớn hở ôm người trong lòng.
"Chết? Ta sao có thể giết y được. Chúng ta còn phải cùng nhau ôn lại biết bao kỹ niệm. Ta để mất y một lần, ta tuyệt đối không thể mất y lần thứ hai. Vết hằn thật xấu xí, ngươi mau đi lấy thuốc trị máu bầm tốt nhất đến đây. Da Viễn Chiêu trắng như noãn ngọc, những thứ xấu xí như thế này không thể tồn tại."
"Vâng..."
"À, còn có, lệnh bọn họ thiết chặt an ninh, tuyệt đối không được để một con muỗi lọt vào đây. Lần này, y nhất định phải là của ta, ai cũng không thể cướp y đi."
Nhìn tia sát khí lóe lên trong mắt Tô Trạch, Thanh Tuyết vội vàng gật đầu lui xuống nhưng trước khi cô rời đi, Tô Trạch lại nói thêm:
"A Tuyết, ngươi đừng quên là ai giữ cái mạng chó của ngươi. Nếu ngươi định phản bội ta..."