Tắm táp thơm tho sạch sẽ, ta tiếp tục ngồi trong thư phòng vàng khè phùng má. Ta cực kỳ, cực kỳ giận luôn đó. cả một ngày vất vả nếm mật nằm gai chỉ để đổi một miếng bánh đậu xanh, không bõ chút nào hết á. Hắn thế mà lại còn ban cho cung nhân, uổng phí ta tốn công thăm nhà bếp. Còn vì sao ta ở thư phòng? còn không phải vì hắn mải bận bịu quên mất phân nhà cho ta sao? Ta vốn định đến chỗ Hy tử thường ở nhưng lão thái giám lại nói không được, bắt ta ở đây chờ vàng khè.
"Sao khanh con ở đây? muộn thế này còn không đi nghỉ?" Vàng khè vừa qua cửa lập tức muốn đuổi ta. hắn tưởng ta không muốn đi chắc? nếu không phải tại hắn thì tối nay sao ta lại đóng giả thỏ con ăn rau, ta là thú ăn thịt nhá.
"Tổng quản nói ta phải chờ ngài ban phòng rồi mới được đi nghỉ ngơi."
"À, Quan lại ngủ lại đều ở Tiết.... thôi, Thanh Dao cung thế nào? cách đây không xa, cũng gần hồ nước, khanh qua đó nghỉ đi." Vàng khè dường như định quăng ta qua chỗ nào đó nhưng lại đổi ý chuyển qua Thanh Dao cung. Thật ra thì ở đâu chả được, ngủ có một đêm thôi mà. ta ôm túi hành lý ra cửa xong mới sực nhớ, quay lại:
"Bệ hạ, Thanh Dao Cung ở đâu thế?"
Vàng khè vươn tay chỉ cửa sổ, nói: "Băng qua hồ là đến, ngồi thêm một lát, trẫm bảo người đi thu dọn." cái này, nghe có phải rất giống với bác gg vào cái thời chưa nâng cấp chỉ bạn bơi qua Thái Bình Dương để đến châu Mỹ không? Rất may, nhìn cẩn thận, cái hồ, thực ra cũng không lớn lắm, lội nổi nhưng ta lại nhận ra một vấn đề khác:
"Hoàng thượng, bên đó, không phải hậu cung sao?" Ừ thì vàng khè không có nổi một giai lệ nhưng hậu cung vẫn đầy các thái phi công chúa sinh sống, hồi trước giả gái không nói, giờ ta thành nam rồi cũng không đề phòng một chút sao? hắn không sợ ta... sói lạc bầy cừu à?
"Không sao. chỉ dựa vào khanh... ha. Hỉ mũi chưa sạch, ngoan ngoãn mà ngủ, đừng có chạy loạn. ngọa tháp của trẫm nhìn thẳng phòng khanh đấy." Bị Vàng khè khinh bỉ, ta rất muốn cãi lại nhưng nhớ đến nhưng ngày lăn lộn trong hậu cung... hình như ta mới là cừu. Mà nói thế thôi chứ ta cũng nào có ý định đâu. đừng thấy ta tùy tiện lại gan dạ, ta là mẫu người rất có quy củ đó. Muốn cưới vợ là phải minh môi chính thú, không có ăn cơm trước kẻng được đâu.
Ọt ọt ọt ~ ta xoa xoa cái bụng không ngừng kêu la tỉnh dậy. Hay cho cơm chay, đói chết ta rồi. Q-Q ta không cần chay tịnh đâu!!!
Cắn răng ngẫm nghĩ hồi lâu, ta cũng nhịn không được ra hồ bắt cá. ta mới không tin cả cái ao to đùng này lại không có nổi một con tai tượng. Mà đừng nói tai tượng, chỉ cần là cá, con gì ông cũng không tha. Có trách thì trách chủ chúng mày keo kiệt, chớ trách ta độc ác. Hiên ngang cầm giá nến ra xiên, ta một lần nữa tưởng nhớ Hy tử. Rõ ràng ta thông minh hơn hắn, tại sao ta lại không bắt được cá như hắn!!! cá trong cái hồ này cực kỳ thông minh, không chờ ta động thủ đã nhanh 'vây' bỏ chạy. Rượt một đường bên bờ hồ, đừng nói cá, cọng rêu cũng vớt không nổi.
Loạt soạt, loạt soạt! Ta nhìn một vòng, chắc gió. để chắc ăn, ta kỹ càng đánh giá kĩ càng, không có ai a.
Cạch! Ta hít một hơi gào to: "Ảnh vệ ám vệ, là các ngươi à?" nhưng không một người đáp trả. Gáy ta lạnh toát. rốt cuộc là ai hả???
Đang lúc run sợ, một bàn tay gác lên vai ta. Ta quay lại, ực: "MA NỮ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" Không ngại bản thân bị lạnh, ta nhanh chóng lội xuống hồ bò sang bờ đối diện. nhìn thấy ánh nến le lói xa xa, ta thấy nó đẹp như thiên sứ giáng trần. Không quản là là phòng của ai, ta lập tức xông vào, miệng gào to cứu. Rất may ta không cần tung mình phá cửa vì ngay lúc ta sắp đạp nó thì cửa tự động mở ra, còn ta vồ vào một túi mềm mềm ấm ấm chắc chắn 8 phần là sinh vật sống. Nào quản nó là cái gì, ta tay ôm chân quặp siết chết không buông.
"CỨU MẠNG! CÓ MA!! cứu cứu ta!!!" Vật sống nọ hình như như là người, nhẹ nhàng xoa đầu ta, còn ấn ta vào ngực. Ngửi thấy mùi gỗ xoan quen thuộc, ta dần bình tĩnh lại mà ngẩng đầu lên... Cái có tính là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa không?
Cái vật thể sống mà ta đang quặp đến sống chết là Vàng khè, mà xung quanh còn có không ít thị vệ đang trợn mắt há mồm. Ta buông tay chuẩn bị tìm hố chui vào nhưng vàng khè lại giữ chặt không buông, còn đám thị vệ thái giám lại nhanh chóng rời đi.
"Sao thế? gặp ác mộng à?" Vàng khè thả ta lên ghế đóng cửa lại đưa cho ta cái khăn "Lau người qua đi, đừng để bị cảm."
"Hoàng thượng, thần có chuyện nhất định phải biết. Hoàng cung, có phải, có ma không ạ?" Vừa lạnh vừa sợ, cả người ta đều run lẩy bẩy nhưng ta ít nhất phải giải trừ một mối lo sợ trước đã. tiểu thuyết viết hoàng cung lắm ma quỷ, cái này, phải là ngoại lệ chứ nhỉ.